Võ Quế Sơn thật sự muốn xá lạy trước sự hồn nhiên của Trương Mỹ Vân.
Anh liếc gương chiếu hậu nhìn đại boss thắc mắc: "Em thật sự không hiểu, người phụ nữ này đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì mà anh lại say cô ấy như điếu đổ thế."
Chúng Thanh Phong quay sang nhìn Trương Mỹ Vân, nở nụ cười trìu mến.
Anh thong thả trả lời trợ lý của mình: "Người có căn ế từ trong trứng như cậu làm sao mà hiểu nổi."
Vừa rồi Chúng Thanh Phong đã cầm dao đâm thẳng vào trái tim đơn côi, tội nghiệp của Võ Quế Sơn.
Anh thấy mình thật sự quá thảm hại.
Anh băn khoăn chẳng biết kiếp trước mình đã làm gì nên tội mà kiếp này gặp phải vị sếp tàn nhẫn thế này.
Võ Quế Sơn đưa tay gạt những giọt nước mắt tưởng tượng một cách rất kịch.
Anh sụt sùi: "Hức hức...Thành phố này lại có thêm một người tổn thương."
Không ai bảo ai, cả Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân cùng quay sang nhìn nhau, bật cười.
Võ Quế Sơn liếc Trương Mỹ Vân qua gương chiếu hậu khẽ gắt: "Cười gì mà cười, không phải tại em thì anh đâu đến nông nỗi này."
Trương Mỹ Vân tròn mắt kinh ngạc.
Cô không biết mình đã làm gì nên tội mà Võ Quế Sơn quay sang tấn công cô.
"Sao lại tại em?"
Trương Mỹ Vân ngơ ngác.
"Ai hứa hẹn sẽ giới thiệu Lại Minh Nguyệt cho anh xong rồi lặn một mạch không sủi tăm? Ai? Ai? Ai?"
Lúc này Trương Mỹ Vân mới sực nhớ ra, đúng là trước đây cô từng hứa với Võ Quế Sơn sẽ sắp xếp cho anh và Lại Minh Nguyệt một cuộc gặp mặt.
Nhưng thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện lu xu bu nên Mỹ Vân đã quên béng đi mất.
Đáng lễ trưa nay Võ Quế Sơn và Lại Minh Nguyệt sẽ có cơ hội chính thức gặp gỡ nhưng nhà máy sản xuất lại xảy ra sự cố, còn bản thân Trương Mỹ Vân thì bị Thẩm Toàn Đức khống chế.
"Em định bao giờ để anh và bạn em gặp nhau đây?"bg-ssp-{height:px}
Võ Quế Sơn hỏi.
Trương Mỹ Vân còn chưa kịp trả lời thì Chúng Thanh Phong gợi ý ngay: "Tối nay luôn đi"
Hai tay Lại Minh Nguyệt siết chặt thành nắm đấm.
Cô đang suy nghĩ xem nên đấm vào mắt trái hay mắt phải của tên phó giám đốc mặt dày này trước.
Thấy Lại Minh Nguyệt không phản ứng gì, Nguyễn Văn Toản lại cho răng cô đang bật đèn xanh cho mình nên mạnh dạn tiến tới.
Gã gạ gẫm cô: "Tối nay anh mời em đi ăn tối được không?"
Vốn Lại Minh Nguyệt không phải người dễ dàng để người ta ăn hiếp, bắt nạt.
Nhất là những kẻ có nhân cách tệ hại như Nguyễn Văn Toản lại càng không thể tha thứ được.
Cô đang nghĩ cách để dạy cho thằng cha này một bài học thì đúng lúc đó chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn của Minh Nguyệt rung lên bần bật.
Lại Minh Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười với Nguyễn Văn Toản.
Cô nói với giọng ngọt ngào nhất có thế: "Em nghe điện thoại đã anh nhé."
"Em nghe đi, nghe đi."
Nguyễn Văn Toản cười híp cả mắt lại.
Cầm điện thoại lên, Lại Minh Nguyệt thấy người đang gọi tới cho mình là Trương Mỹ Vân.
Cô liên gạt nút nghe: "Tao đây!"
Trương Mỹ Vân hẹn Lại Minh Nguyệt đi ăn tối.
Cô liền vui vẻ đồng ý, sau đó giả vờ nói: "Tao biết rồi, tao sẽ gửi tấm ảnh đó qua cho mày ngay.
Chờ tao một phút nhé."
Tắt điện thoại, Lại Minh Nguyệt diễn xuất giống như đang tìm ảnh gửi cho bạn, nhưng thực chất cô đang bật chế độ ghi âm lên..