Mặt Trời Trong Tim Anh

chương 336: ở nhờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ăn xong bát mỳ do Lại Minh Nguyệt nấu, Trương Mỹ Vân đã kể lại tường tận những gì cô đã trải qua trong ba ngày vừa qua cho bạn thân của mình nghe.

Chưa từng tiếp xúc với kẻ biến thái mang tên Ngô Chí Kiên bao giờ nhưng qua lời kể hết sức sinh động của Trương Mỹ Vân thì Lại Minh Nguyệt phần nào hình dung được sự khó khăn, những áp lực tinh thần của bạn mình khi phải ở trong tầm kiểm soát của tên điên đó.

"Mày có bị tra tấn, đánh đập gì không?"

Lại Minh Nguyệt quan sát Trương Mỹ Vân một lượt từ đầu đến chân.

Trương Mỹ Vân đứng dậy, giơ hai tay lên, xoay một vòng cho Lại Minh Nguyệt kiểm tra.

Cô đáp: "Hắn đối xử với tao không tệ, không chạm tới dù chỉ là một sợi tóc của tao"

Nói xong Trương Mỹ Vân mới nhớ dù không động tay động chân, tra tấn, hành hạ cô nhưng Ngô Chí Kiên từng hôn lên má cô.

Cái hôn của hắn khiến cô cảm thấy ghê tởm nhưng dùng cách nào cũng không thể xóa ra khỏi trí nhớ được.

Đột nhiên Lại Minh Nguyệt quay sang nhìn Trương Mỹ Vân thắc mắc: "Anh Phong biết chuyện mày đã trốn thoát khỏi động quỷ chưa?"

Nghe Lại Minh Nguyệt nhắc tới Chúng Thanh Phong, đột nhiên lòng Trương Mỹ Vân lại trùng xuống.

Cô không biết tháng ngày sắp tới phải đối diện với anh như thế nào.

Tình cảm cô dành cho anh đã có một vết rạn không cách nào nguyên vẹn như xưa được nữa.

Không thấy Trương Mỹ Vân trả lời đương nhiên Lại Minh Nguyệt đã phần nào đoán ra chắc chắn có ẩn tình phía sau.

"Sao thế? Mày có khúc mắc gì với Thanh Phong à?"

Trương Mỹ Vân phân vân không biết có nên đem chuyện giữa Phạm Khả Hân và Chúng Thanh Phong kể cho Lại Minh Nguyệt nghe hay không.

Bất giác cô khẽ cản môi dưới.

Trước đây khi mở miệng nói chuyện với Lại Minh Nguyệt mười câu thì bảy, tám câu Trương Mỹ Vân nhắc tới Chúng Thanh Phong.

Minh Nguyệt có thể khẳng định bạn mình say Thanh Phong như điếu đổ rồi.

Nhưng khi thoát được khỏi động quỷ của Ngô Chí Kiên, Mỹ Vân không trở về nhà của Thanh Phong mà tìm tới nhà cô trước tiên khiến cô không khỏi cảm thấy lạ lùng.

"Có biến đúng không?"

Lại Minh Nguyệt nheo mắt nhìn Trương Mỹ Vân hỏi.

"Thời gian qua mày có thấy anh Sơn hay anh Phong nhắc tới cái tên Phạm Khả Hân không?"

Trương Mỹ Vân hỏi lại.

Lại Minh Nguyệt ngơ ngác: "Phạm Khả Hân là ai?"

"Mối tình đầu của Chúng Thanh Phong.

"

Trương Mỹ Vân khẽ thở dài.

Nhất thời Lại Minh Nguyệt chưa hiểu được Trương Mỹ Vân muốn nói gì.

Mối tình đầu của Chúng Thanh Phong thì có liên quan gì tới chuyện cô bị Ngô Chí Kiên bắt để cập nhật nội dung các bạn nhé! Nguyệt, Trương Mỹ Vân kể lại một lượt câu chuyện tình tay ba rối rắm, phức tạp giữa Chúngđể cập nhật nội dung các bạn nhé! nghe.

"Cái quái gì thế? Sao nghe như tiểu thuyết ngôn tình máu chó vậy?"

Lại Minh Nguyệt thốt lên khe khẽ.

"Chuyện chính là như vậy đấy"

"Thật không thể tin nổi!"

"Tao cũng không muốn tin đâu, nhưng đó là sự thật"

"Bảo sao Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn cứ tỏ vẻ bí ẩn, tao hỏi gì cũng không hé răng nói nửa lời"

Trương Mỹ Vân lặng lẽ thở dài.

Lại Minh Nguyệt xoay người Trương Mỹ Vân lại đối diện với để cập nhật nội dung các bạn nhé! chuyện này lâu chưa? Sao không nói với tao?"

"Là Ngô Chí Kiên nói cho tao biết!"

"Lời người điên mày tin làm gì.

Chắc chắn hắn bịa chuyện để chia rẽ mày và anh Phong đấy.

Mày phải tỉnh táo lên"

Hơn ai hết Trương Mỹ Vân cũng mong những lời của Lại Minh Nguyệt là sự thật.

Nhưng sự thật lại chỉ có một.

"Tao đã tận mắt nhìn thấy số điện thoại của Chúng Thanh Phong gửi ảnh của Phạm Khả Hân cho Ngô Chí Kiên.

"

"Ảnh gì?"

"Ảnh cô ấy đang nằm ngủ!"

"Ở nhà của Chúng Thanh Phong à?"

"Không biết! Nhưng Thanh Phong giấu Khả Hân ở đâu cũng không quan trọng.bg-ssp-{height:px}

Quan trọng là anh ấy ở bên cô ấy.

"

Giọng Trương Mỹ Vân nghẹn đi.

Lại Minh Nguyệt bực dọc, chửi lớn: "Chúng Thanh Phong cái tên khốn kiếp này, vẻ ngoài đạo mạo cứ tưởng người tử tế mà hoá ra cũng chẳng ra cái đếch gì.

Tao đúng là đui mù nên trước đây mới ra sức đẩy thuyền cho mày với anh ta"

"Dù sao trong chuyện này tao cũng là người đến sau!"

"Đến sau cái gì mà đến sau.

Giờ là lúc nào rồi mà mày còn bênh vực anh ta.

Thời gian qua mày đã toàn tâm toàn ý, dốc cạn trái tim đối xử tốt với anh ta như thế, cuối cùng mày nhận lại được cái gì?"

Trương Mỹ Vân im lặng.

Cô không biết phải nói gì trước câu hỏi này của Lại Minh Nguyệt.

Rốt cuộc thời gian qua ở bên cạnh Chúng Thanh Phong, cô đã nhận được những gì? Đột nhiên Lại Minh Nguyệt đứng bật dậy, hùng hổ cầm túi xách đi về phía cửa.

"Mày đi đâu thế?"

Lại Minh Nguyệt xoay đầu lại nhìn Trương Mỹ Vân, vừa nói hai mắt cô vừa long lên vì giận: "Đi tìm Chúng Thanh Phong đòi lại công bằng cho mày.

Cho dù anh ta quyền cao thế trọng, tiền chất thành núi cũng không có quyền đổi xử với mày như thể được"

Trương Mỹ Vân hốt hoảng vội đứng dậy, bước tới túm tay Lại Minh Nguyệt giữ lại.

"Đừng mài Dù sao giữa tao và Chúng Thanh Phong cũng chỉ là mối quan hệ được xây dựng trên hợp đồng thôi!

Thời gian qua là tự ta đa tình!

Lại Minh Nguyệt tức giận la lối.

Dù là bạn thân thật nhưng nhiều lúc cô cũng không thể nào hiểu nổi lối tư duy của Trương Mỹ Vân.

Tại sao cô luôn tự nhận phần thiệt thòi về mình chứ? "Nếu thật sự chỉ là mối quan hệ hợp đồng vậy sao Chúng Thanh Phong không đối xử với mày như đối tác đi? Trong lòng đã có người phụ nữ khác, tại sao còn đối xử tốt với mày như thế? Không phải ngay từ đầu anh ta đã có ý định bắt cá hai tay à?"

Lại Minh Nguyệt chỉ trích.

Thật không ngờ Chúng Thanh Phong lại là hạng đàn ông như thế.

Lại Minh Nguyệt cảm thấy mắt mình đúng là bị mù mà.

Cô hận không thể chọc mù mắt mình luôn.

Tại sao lại không sớm nhận ra bộ mặt thật của Chúng Thanh Phong chứ? Phải nói rằng anh ta che giấu sự đểu giả của mình một cách quá tỉnh vi.

Lại Minh Nguyệt thương thay cho Trương Mỹ Vân.

Cô quá xui xẻo rồi.

Hết gặp phải Thẩm Toàn Đức đạo đức suy đồi lại tới Chúng Thanh Phong bắt cá hai tay.

Đường tình duyên của Mỹ Vân quá lận đận.

Minh Nguyệt tự nhủ sau này cô phải chọn lựa kỹ càng cho Mỹ Vân một người đàn ông thật tốt mới được.

Thấy mắt Trương Mỹ Vân long lanh nước, Lại Minh Nguyệt vòng tay ra ôm lấy cô, để cô ngả đầu lên vai mình, nhẹ giọng an ủi: "Muốn khóc thì cứ khóc đi!"

Trương Mỹ Vân gục đầu lên vai Lại Minh Nguyệt, khẽ nấc lên khe khẽ.

Mấy ngày qua, ở chỗ Ngô Chí Kiên mặc dù đau lòng nhưng cô vẫn luôn tỏ ra kiên cường, cố gắng kìm nén muốn khóc cũng phải ráng nhịn.

Giờ thì cô có thể khóc một cách thoải mái rồi.

Lại Minh Nguyệt vỗ vỗ vai Trương Mỹ Vân động viên: "Không sao đâu, mạnh mẽ lên vì mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi.

Có thể bây giờ là bão tố nhưng trời đâu thể mưa mãi được"

Khóc một lúc, Trương Mỹ Vân thấy tâm trạng mình tốt lên nhiều.

Cô đưa tay gạt nước mắt, nhìn Lại Minh Nguyệt hỏi: "Mấy ngày này tao ở lại nhà mày được không?"

"Tất nhiên là được rồi.

Mày muốn ở lại bao lâu tuỳ ý"

Trương Mỹ Vân nhìn Lại Minh Nguyệt nhờ vả: "Tạm thời mày giữ kín chuyện tao đã trốn thoát khỏi nhà Ngô Chí Kiên với Chúng Thanh Phong giúp tao nhé?"

Lại Minh Nguyệt gật đầu đồng ý.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio