Sắp xếp công việc xong xuôi, Chúng Thanh Phong nhắn tin cho Trương Mỹ Vân nói với cô chiều nay hai người sẽ tan làm trước hai tiếng đồng hồ.
Trên đường từ tập đoàn về, Chúng Thanh Phong để ý thấy Trương Mỹ Vân không nói năng gì, một mình chìm đắm trong những suy tư riêng của bản thân.
"Có chuyện gì mà em ỉu xìu như cọng bún thiu vậy?"
Chúng Thanh Phong không kìm được khi thấy bộ dạng rầu rĩ của Mỹ Vân đành phải lên tiếng hỏi.
Vụ mâu thuẫn với Sophia Ngô đã được Trương Mỹ Vân gác qua một bên, đợi khi nào thật tính tâm sẽ nghĩ phương án đổi phó.
Vấn đề hiện tại đang khiến Mỹ Vân phải vắt óc suy nghĩ đó là tối nay là sinh nhật của ông ngoại Chúng Thanh Phong nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra sẽ tặng quà gì cho ông.
"Em khó nghĩ quá..."
Trương Mỹ Vân than thở.
"Nói anh nghe xem, biết đâu anh giúp được em thì Sao...!
Trương Mỹ Vân quay sang nhìn Chúng Thanh Phong, thẳng thắn hỏi "Ông ngoại anh thích gì vậy?"
Thì ra Trương Mỹ Vân vẫn băn khoăn chuyện tặng quà sinh nhật cho Chúng Thời Vũ.
"Anh đã bảo chuyện này em không cần phải lo rồi còn gì"
"Làm sao mà không lo cho được.
Dù gì đây cũng là lần đầu em gặp mặt ông, chẳng may có gì sai sót, ông sẽ có ấn tượng không tốt về em.."
Trương Mỹ Vân thành thật chia sẻ suy nghĩ trong lòng.
Chúng Thanh Phong xoa đầu Trương Mỹ Vân, động viên cô "Em yên tâm, anh đã nghĩ giúp em cả rồi.
Chắc chắn món quà em tặng sẽ là món quà đặc biệt nhất, quý giá nhất ông từng được nhận trong cả cuộc đời mình"
"Anh chắc chứ?"
"Chắc chắn tuyệt đối!"
Chúng Thanh Phong tự tin khẳng định.
Võ Quế Sơn dừng xe rồi quay lại thông báo với Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân.
"Anh Phong ơi, tới nơi rồi"
Trương Mỹ Vân nhìn qua khung cửa kính ra ngoài thấy đập vào mắt mình là tấm biển bệnh viện quốc tế Hạnh Phúc.
Cô quay sang Chúng Thanh Phong với vẻ ngơ ngác.
"Sao lại đến bệnh viện? Anh không khoẻ à?"
"Hôm nay tới lịch hẹn khám thai định kỳ, em quên à?"
Trương Mỹ Vân vội vàng giở điện thoại ra xem lịch.bg-ssp-{height:px}
Còn nếu là con trai, anh và con sẽ bảo vệ em"
"Cô thật hạnh phúc khi có người chồng tốt như vậy"
bác sĩ mỉm cười nói với Trương Mỹ Vân.
Thật sự khi nghe Chúng Thanh Phong nói, ai cũng nghĩ anh rất yêu thương, chiều chuộng cô.
Và những ngày qua đúng là anh đã đối xử với cô rất tốt.
Nhưng những ngày tháng đó sẽ kéo dài trong bao lâu? Trương Mỹ Vân không biết và cũng không muốn biết.
Mỹ Vân chỉ biết lúc này cô vô cùng xúc động.
Cô cố gắng để không khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.
Trong lần siêu âm này, không chỉ có Trương Mỹ Vân rơi nước mắt mà ngay cả Chúng Thanh Phong cũng khóc.
Khi những âm thanh kì diệu của tim thai vang lên anh đã oà khóc như một đứa trẻ.
Khóc vì vui sướng.
Khóc vì hạnh phúc.
Khóc vì biết rằng con mình đang lớn lên khỏe mạnh từng ngày.
Cảm xúc này thật sự đặc biệt và đáng trân quý.
Ngay khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên má Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân liền biết rằng con mình có một người bổ tốt.
Và cô cảm thấy thật may mắn vì đứa bé này sẽ được lớn lên trong yêu thương, hạnh phúc chứ không phải trải qua tuổi thơ bất hạnh, cô độc, bị ruồng bỏ như mình.
Chúng Thanh Phong đã dùng điện thoại chụp lại rất nhiều hình ảnh siêu âm của đứa trẻ.
Về tới nhà anh lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, mở điện thoại ra ngắm một lúc lâu, ngắm đi ngắm lại mà không biết chán.
"Anh ngắm tới nỗi ảnh cũng muốn mòn luôn rồi đấy"
Trương Mỹ Vân ngồi xuống kế bên Chúng Thanh Phong.
Mắt vẫn không rời màn hình điện thoại, Chúng Thanh Phong nói "Đây là lần đầu anh được làm bố, nên em không thể hiểu cảm giác của anh đâu".