Trương Mỹ Vân vừa rời quán cà phê Zopita thì thông tin cuộc gặp mặt giữa cô và Sophia Ngô đã tới tai Chúng Thanh Phong.
Thật ra sau cuộc nói chuyện gần nhất với Sophia, Thanh Phong đã đoán trước được chắc chắn cô ta sẽ hẹn gặp Mỹ Vân.
Y như rằng anh vừa ăn trưa xong thì Võ Quế Sơn xuất hiện.
Sau khi trình bày tường tận những gì mình dò la được với đại boss, Quế Sơn hỏi.
“Bây giờ anh định thế nào ạ?”
“Tiếp tục quan sát”
“Không can thiệp?”
Chúng Thanh Phong lắc đầu.
“Cứ để Mỹ Vân tự giải quyết”
“Nếu cô ấy không giải quyết được thì sao?”
“Tới lúc đó em phải ra mặt giúp Mỹ Vân thôi” Chúng Thanh Phong thản nhiên nói.
Võ Quế Sơn dường như không tin vào tai mình.
Anh há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Sao lại là em ra mặt giúp cô ấy mà không phải boss?”
“Vì anh là ông chủ của cậu.
Anh trả tiền cho cậu để cậu giúp anh xử lý những việc như thế.
Hơn nữa cậu cũng là thầy giáo của Mỹ Vân.
Thầy giáo giúp học trò là hợp lý quá rồi còn gì” Võ Quế Sơn ngửa mặt lên nhìn trần nhà than thở.
“Khốn khổ cho cái thân tôi.
Hai mươi bảy tuổi đầu, đến một mối tình vắt vai cũng chưa có thể mà tối ngày phải đi xử lý hậu quả của chuyện tình tay ba, tay tư oẳn tà là vẫn thế này đây.
Tôi khổ quá mà”bg-ssp-{height:px}
“Nói ít thôi, tập trung nâng cao nghiệp vụ đi.
Biết đâu anh vui, anh lại tăng lương cho” Nghe tới bài ca tăng lương là mặt mày Võ Quế Sơn lại tươi như hoa.
Anh cười rạng rỡ.
“Gì chứ khoản này là em thích.
Vô cùng thích luôn”
Để tránh việc người khác nhìn thấy sẽ sinh nhiều chuyện, cô cẩn thận vào một buồng vệ sinh, chốt cửa lại.
Việc đầu tiên Trương Mỹ Vân làm là bóc tấm bưu thiếp dán trên bưu kiện ra, sau đó xé làm nhiều mảnh nhỏ, rồi thả vào bồn cầu, giật nước trôi đi.
Vậy là đã thủ tiêu xong bằng chứng về địa điểm sản xuất ra chiếc váy.
Cô sợ phát ra tiếng ồn sẽ khiến người ta chú ý.
Người ở bên ngoài, không ai xa lạ chính là Sophia Ngô và Phan Hà Liên.
Họ tới rửa tay, dặm lại phấn, tô lại son.
Tiện thể tám chuyện luôn.
“Hôm trước chị bảo Trương Mỹ Vân hẹn hôm nay cô ta sẽ đền chiếc váy LV cho chị đúng không ạ?” Phan Hà Liên hỏi.
“Đúng thế! Nhưng tới giờ vẫn chưa thấy mặt mũi cô ta đâu cả” Sophia Ngô vừa tô thỏi son Dior lên môi, vừa nói.
“Chị có cần em tới tìm cô ta không?” Sophia Ngô nhếch môi cười, bĩu môi.
“Chắc chắn cô ta không đủ khả năng để đền chiếc váy đó cho chị nên đang cố tìm cách kéo dài thời gian”
“Chị định xử lý cô ta thế nào?”
“Không đền được bằng hiện vật thì phải tới làm công để trả nợ thôi.
Tự dựng có con thú cưng để vờn cũng đỡ buồn”
“Liệu phó chủ tịch có đồng ý để cô ta sang làm thú cưng của chị không?”.