Từ nhỏ Trương Mỹ Vân đã phải chịu đủ sự giày vò từ thể xác tới tỉnh thân đến từ người thân, bạn bè.
Khi đó còn phải sống phụ thuộc vào gia đình nên cô không dám đứng lên đấu tranh, bề ngoài luôn tỏ ra ngoan ngoãn, hiền lành hòng che giấu sự thông minh, lanh lợi của mình.
Khi đã tách ra khỏi gia đình, bon chen kiếm sống trong thế giới đầy lọc lừa, cạm bẫy, Trương Mỹ Vân nhận ra một điều rằng những kẻ thấp cổ bé họng như cô nếu như càng nhún nhường, càng cam chịu thì sẽ càng bị người ta đè đầu cưỡi cổ.
Xã hội này thuộc vê kẻ có tiên và có quyền.
Đó là điều không thể phủ nhận.
Hơn nữa thế giới luôn bất công nên phải học cách thích nghi với nó.
Nhưng điều đó không có nghĩa là những người như Trương Mỹ Vân phải chịu sự coi thường, sỉ nhục.
Dù mới chân ướt chân ráo bước vào làm việc tại tập đoàn, dù chỉ là một trợ lý nhỏ bé của phó chủ tịch, nhưng Trương Mỹ Vân tuyệt đối không cho phép người khác giở trò ma mới bắt nạt ma cũ để chèn ép, ức hiếp mình.
Tuy Trương Mỹ Vân không thông qua tuyển dụng chính thức mà nhờ vào sự đặc cách của Chúng Thanh Phong để vào tập đoàn, nhưng cô không đến để chơi mà tới làm việc với tinh thần học hỏi nghiêm túc và cầu thị.
Ngay sau khi hoàn tất thủ tục kiểm tra chiếc đầm LV nhái mà em họ Lại Minh Nguyệt chuyển phát nhanh tới, Trương Mỹ Vân tự tin sải bước tới phòng làm việc của Sophia Ngô.
Lần này nếu thành công, Mỹ Vân sẽ chứng tỏ cho Sophia Ngô thấy cô là một đối thủ đáng gờm, không dễ ức hiếp.
Còn nếu thất bại thì cùng lảm là bị cô ta chửi mảng, sỉ nhục thêm vài câu.
Nói chung được vần nhiều hơn mất.
Đứng trước cửa phòng làm việc của Sophia Ngô, Trương Mỹ Vân hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
Cô tự cổ vũ bản thân mình rằng: "Cố lên, nhất định mày sẽ thành công"
"Vào đi!"
giọng nói của Sophia Ngô vang lên.
Trương Mỹ Vân đẩy cửa đi vào.
Vừa bước qua khỏi cánh cửa, cô đã nặn ra một nụ cười tươi tản.
Mỹ Vân nghĩ thâm, nếu làm việc ở đây lâu dài có lẽ khả năng diễn xuất của cô phải ngang tâm với diễn viên chuyên nghiệp.bg-ssp-{height:px}
"Có việc gì không?"
Sophia Ngô nhìn Trương Mỹ Vân hỏi, vẻ chẳng mấy mặn mà.
Trương Mỹ Vân đặt chiếc hộp in hình biểu tượng thương hiệu thời trang LV sang trọng, tinh tế lên mặt bàn làm việc của Sophia Ngô.
"Đây là chuyện riêng giữa chị em mình, đâu liên quan gì tới phó chủ tịch?"
"Cô đừng chưng bộ mặt ngây thơ vô số tội đó ra với tôi nữa.Tôi thấy buồn nôn lắm"
Trương Mỹ Vân cảm thấy mắc mệt với Sophia Ngô.
Chỉ vì cô ta đơn phương yêu Chúng Thanh Phong, không được anh đáp lại mà tìm mọi cách trút giận lên đầu cô.
Thật vô lý, hết sức vô lý.
Nhưng dù sao việc này cũng không dính dáng gì tới Chúng Thanh Phong, cô phải thanh minh giúp anh mới được.
"Chiếc váy này là do em mượn tiên một người bạn để mua"
"Bạn của cô là phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới à?"
Sophia Ngô nhếch môi cười giễu cợt.
Ngay lúc này Trương Mỹ Vân thật sự muốn lao tới tấn cho Sophia Ngô một trận nhưng cô phải kiềm chế lại vì thứ nhất cô đang mang thai; thứ hai đây là nơi làm việc, không thể khiến mọi chuyện trở nên ồn ào, phức tạp được; thứ ba nếu làm to chuyện thì sẽ tiếp tục dây dưa mãi không ngừng với Sophia Ngô.
Đó cũng là điều cô không mong muốn nhất.
Để mau chóng chấm dứt chuyện này, Trương Mỹ Vân cần nhờ tới sự trợ giúp của người thân.
Cô bèn lấy điện thoại ra, gọi cho Lại Minh Nguyệt.
Nhưng gọi tới cuộc thứ ba vẫn không thấy cô bắt máy.
Sophia Ngô ngước lên nhìn Trương Mỹ Vân vẻ chờ đợi.
"Thế nào? Định gọi phó chủ tịch sang giải vây giúp cô nhưng anh ấy không nghe máy hả?"
"Em gợi cho người bạn đã giúp em order chiếc váy này để đền cho chị.
Nhưng có lẽ bạn ấy đang khám cho bệnh nhân nên không tiện nghe máy".