Mặc dù bà Nguyễn Ngọc Linh ngồi cả buổi ngay cạnh bàn của Trương Mỹ Vân và Chúng Thời Giang nhưng không nghe ngóng được thông tin gì bất thường.
Họ chỉ nói chuyện phiếm, động viên nhau trong công việc.
Tuyệt đối không có chuyện tư tình cá nhân.
Khi nghe mẹ báo cáo lại tình hình, Trương Cẩm Đan tỏ vẻ không vui.
Cô ta khẳng định.
"Tốt nhất là con nhỏ đó đừng xuất hiện trước mặt con lần nữa.
Nếu nó làm con ngứa mắt, con sẽ không để nó yên đâu."
"Hay để mẹ gặp nó nói chuyện nhé?"
Trương Cẩm Đan quay phắt sang nhìn mẹ.
"Mẹ muốn nói chuyện gì với nó?"
"Thì...Mẹ bảo nó từ bỏ Chúng Thanh Phong đi"
"Mẹ ơi, sao mẹ ngây thơ thế? Chúng Thanh Phong là chàng trai vàng trong làng tài chính đấy.
Nếu mẹ là nó mẹ sẽ trói chặt hay dễ dàng buông tay nhường anh ấy cho người khác?"
"Ờ...Đương nhiên phải trói chặt rồi"
"Thế mà mẹ nghĩ Mỹ Vân nó chịu từ bỏ anh ấy sao? Mẹ đừng bao giờ nghĩ tới mấy chuyện đó cho mất công"
Nói dứt câu Trương Cẩm Đan lấy điện thoại ra, lên google search văn mẫu tìm câu chúc hay và ý nghĩa, rồi copy, xào xáo lại sau đó nhắn cho Chúng Thanh Phong.
Đang ngồi họp, Chúng Thanh Phong thấy điện thoại báo tin nhắn tới.
Thấy avatar Trương Cẩm Đan nổi lên, anh trực tiếp bỏ qua tin nhắn đó, không buồn đọc.
Họp xong, Chúng Thanh Phong phải cùng Võ Quế Sơn tới xưởng sản xuất ở ngoại ô để giám sát tiến độ thi công nên sẽ về muộn, không tiện qua tập đoàn đón Trương Mỹ Vân.
Vì vậy anh đành phải giao nhiệm vụ cao cả này lại cho Chúng Thời Giang.
Dĩ nhiên là Thời Giang vui vẻ đồng ý.
Nhưng hết giờ làm, Chúng Thời Giang gọi điện cho Trương Mỹ Vân không được.
Anh qua phòng làm việc của phó chủ tịch tìm cũng không thấy cô đâu.
Nghĩ Trương Mỹ Vân đã về nhà trước nên Chúng Thời Giang không tìm nữa, mà đi về luôn.
Về tới nhà, thấy cô Đông đang nấu ăn trong bếp, Thời Giang tiện miệng hỏi.
bg-ssp-{height:px}
"Mỹ Vân về chưa chị?"
"Chị chưa thấy cô ấy đâu"
cô Đông lắc đầu.
Lại Minh Nguyệt nghĩ tập đoàn Tân Thế Giới lớn thế này, mỗi ngày nhân viên, khách hàng ra vào phải lên tới - nghìn người làm sao mà bảo vệ nhớ hết được nên bịa ra.
"Em là Lại Minh Nguyệt, nhân viên phòng kinh doanh ạ"
"Thẻ nhân viên của cô đâu?"
Lại Minh Nguyệt đảo mắt suy nghĩ.
Cô tiếp tục nói dối.
"Em để quên trong văn phòng rồi.Anh cho em vào, lát nữa em lấy tài liệu xong lấy cả thẻ ra đưa cho anh xem luôn được không?"
Bảo vệ nhìn Lại Minh Nguyệt vẻ ngờ vực.
"Gô không phải nhân viên ở đây đúng không?"
"Em là nhân viên ở đây mà anh"
Lại Minh Nguyệt khẳng định.
"Giờ lừa đảo nhiều lắm, tôi không thể tuỳ tiện cho cô vào trong được.Mong cô thông cảm cho"
Lại Minh Nguyệt thở dài, ủ rũ đi ra.
Cô lại nhấc điện thoại gọi cho Chúng Thời Giang.
"Anh sắp đến nơi chưa?"
"Sắp rồi! Khoảng phút nữa anh có mặt"
"Nhanh lên!"
Trong lúc đợi Chúng Thời Giang, chốc chốc Lại Minh Nguyệt lại giơ điện thoại ra xem giờ.
.
ngôn tình hoàn
Chưa khi nào cô thấy thời gian trôi qua chậm chạp đến thế này.
Đồng hồ chuẩn bị bước sang phút thứ thì Chúng Thời Giang xuất hiện.
Vừa nhìn thấy anh, Lại Minh Nguyệt liền trách móc.
"Sao anh lâu thế?"
"Anh bị tắc đường mà".