Editor: Vanny
Vị cô nương diện mạo chim sa cá lặn kia là nhị cô nương đích xuất của Du gia ở An Dương, Du Dung Châu. Hiển nhiên cô nương ta cũng không đoán được sao lại thế này, hơi nhíu mày: “Hạo Thư, đệ đang nói gì vậy? Đệ không phải hạng nhất? Sao có thể chứ?” Không thể nào, rõ ràng… rõ ràng những chuyện xảy ra sau này đại khái cô nương ta đều biết. Những chuyện xảy ra trước đây cũng gần giống với những điều cô nương ta đã biết. Trong ký ức, Hạo Thư rõ ràng đứng đầu bảng, hơn nữa còn được Yến Vương nhìn trúng cho làm cận thân thị vệ dẫn theo bên người. Sau đó không lâu đột nhiên nhận được thánh chỉ tứ hôn, cô nương ta trở thành phi tử của Yến Vương, sau đó Yến Vương kế vị, cô nương ta trở thành hoàng hậu…
Nay lại là chuyện gì đây?
Du Hạo Thư thở dài: “Nhị tỷ, là thật đó. Đệ không đứng đầu bảng. Đầu bảng là một người tên Thẩm Hoán.”
Du Dung Châu ngẩn ra, đầu óc hơi rối, nhấc váy đứng dậy đi xuống từ lầu hai. Du Hạo Thư cũng theo sau cô nương ta.
Nơi dán bảng thành tích đã ít người hơn, Du Dung Châu vừa nhìn đã thấy tên của người đứng đầu bảng, Thẩm Hoán, thật sự không phải là Hạo Thư, sao lại như vậy? Sao lại không giống với trước đây? Không thể nào, Thẩm Hoán này là ai? Hắn sao có thể đứng đầu bảng? Lúc này Du Dung Châu mới ý thức được dường như quỹ đạo của sự việc đã thay đổi so với những chuyện xảy ra lúc trước. Như vậy cô nương ta còn có thể trở thành phi tử của điện hạ nữa hay không, còn trở thành hoàng hậu nữa? Rốt cuộc tất cả những chuyện này là như thế nào? Không được, cô nương ta nhất định phải đi xem xem người tên Thẩm Hoán kia là người như thế nào.
Sắc mặt Du Dung Châu hơi tái mét, trong lòng có chút hoảng loạn. Cô nương ta níu lấy ống tay áo của Du Hạo Thư: “Hạo Thư, đệ mau kêu người đi thăm dò xem, xem Thẩm Hoán có ở đây không.”
Du Hạo Thư cũng nhận ra thần sắc của nhị tỷ không bình thường, chần chừ một chút, vẫn là cho người đi thăm dò xung quanh.
Du Dung Châu vẫn đứng nguyên tại chỗ. Ánh mặt trời ban mai cũng không quá chói mắt, cô nương ta khẽ ngẩng đầu, tự nhủ với chính mình là đừng hoảng loạn, có lẽ chỉ là một tình huống ngoài ý muốn thôi, chỉ cần những chuyện sau đó không thay đổi là tốt rồi. Cô nương ta thở dài, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thoáng qua một bóng người mặc áo bào màu đen đi về hướng bên này. Cúi đầu nhìn qua, đó là nam nhân anh tuấn đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô nương ta đang đi tới từ phía đối diện. Vẻ mặt của hắn cũng không giống vẻ trong trẻo mà lạnh lùng, không có biểu cảm gì như trước kia. Lúc này hắn đang cau chặt mày, nhìn kỹ trong mắt còn có một vài phần nhu tình.
Trái tim cô nương ta bỗng đập thình thịch, hai gò má nóng lên, trong lòng lại càng kích động hơn. Chẳng lẽ hắn cũng sống lại một lần sao, lẽ nào hắn đã nhận ra mình.Thật ra có phải kiếp trước hắn cũng thích mình hay không, bằng không sao lại có ánh mắt kiểu này. Kiếp trước cô nương ta đã làm chuyện sai trái, cô nương ta vì muốn độc chiếm hắn mà đã hạ độc mấy nữ nhân trong hậu cung và những đứa con của họ. Nhưng cô nương ta cũng chỉ là quá yêu hắn, chỉ muốn một mình có được hắn mà thôi. Có phải hắn phát hiện sau khi ban chết cho mình kỳ thực đã yêu mình rồi không? Cho nên hắn mới sống lại lần nữa, chỉ vì để bọn họ có cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn?
Du Dung Châu đè xuống sự kích động ở trong lòng, nở nụ cười thẹn thùng, ánh mắt đắm đuối nhìn nam tử cao lớn đang đi về phía cô nương ta. Lúc cô nương ta đang định đưa tay về phía hắn, nhưng hắn lại đi thẳng qua bên cạnh cô nương ta, lướt qua cô nương ta, ánh mắt không dừng lại nửa phần trên người cô nương ta. Nụ cười của cô nương ta cứng đờ, bàn tay khẽ nâng cũng dần dần nắm chặt thành quyền. Cô nương ta cứng nhắc quay người, nhìn hắn đi về phía một nữ nhân khác. Nữ nhân đó có tóc mái dày, nhìn có vẻ không được tự nhiên, trừ đôi mắt trong suốt như nước hồ thu và làn da trắng nõn ra thì diện mạo của nữ tử kia cũng chỉ bình thường thôi. Lúc nữ tử kia nhìn thấy hắn lại lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, thậm chí còn bất giác lui về sau hai bước muốn trốn tránh hắn.
Cả người Du Dung Châu cứng ngắc đứng tại chỗ. Cô nương ta nhìn nam nhân mà cô nương ta yêu nhất yêu chiều một nữ nhân có diện mạo bình thường kia, giống như bị sét đánh ngang tai.
“Sao có thể? Sao có thể!” Du Dung Châu dùng sức nắm chặt quyền, căm phẫn mà nhìn chằm chằm về phía xa, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà cũng không biết. Nam nhân kiêu ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng như thế sao có thể thích nữ tử như vậy chứ? Rõ ràng hắn không yêu ai cả, coi như là năm đó hắn và cô nương ta đã thành thân. Hắn cũng cách rất lâu mới chịu chạm vào cô nương ta. Vốn tưởng rằng do hắn ít nói, ngượng ngùng. Sau này mới biết hắn vốn không quan tâm, hắn không yêu cô nương ta. Không chỉ không yêu cô nương ta, sau này hắn trở thành hoàng đế, vì để bổ sung hậu cung cũng chỉ nạp vào bốn nữ tử. Mới bắt đầu liền phong các nàng ấy vị trí tứ phi, ngay cả thị tẩm cũng là lần lượt. Mỗi tháng cũng chỉ chạm vào một nữ nhân, còn là một lần vào ngày mùng một, thời gian còn lại hắn cũng không bao giờ triệu các nàng thị tẩm. Nói cách khác mấy nữ nhân các nàng mỗi lần chỉ có thể cách nhau năm tháng mới có thể gặp mặt hắn một lần. Từ xưa đến nay, nào có hoàng đế đối xử với phi tử hậu cung của mình như vậy. Kiếp trước nam nhân này rõ ràng máu lạnh như vậy, nay sao có thể nhìn một nữ tử như thế?
Lúc đó cô nương ta đã nghĩ cho dù hắn không yêu cô nương ta thì cũng không sao, nhưng cũng không thể chịu được việc hắn chạm vào nữ nhân khác. Cho nên mới hạ độc, muốn mưu hại bốn vị phi tử và các con do họ sinh ra, cuối cùng cô nương ta bị phát hiện và rơi vào kết cục bị ban chết. Vừa mở mắt, cô nương ta lại quay về lúc cô nương ta và hắn chưa thành thân. Cô nương ta tưởng rằng ông trời thương xót cho mình, cho cô nương ta sống lại một lần vì để cô nương ta và hắn có cuộc gặp gỡ tốt đẹp từ từ bồi dưỡng tình cảm nhưng không ngờ sẽ như vậy. Nếu đã như vậy, thì tại sao lại để cô nương ta sống lại, trơ mắt nhìn hắn yêu người khác, cưới nữ nhân khác, còn không bằng chết đi cho rồi.
“Nhị tỷ, tỷ đang lầm bầm cái gì vậy?” Du Hạo Thư vừa quay về trước mặt Du Dung Châu liền phát hiện sắc mặt cô nương ta không tốt, đang gắt gao nhìn Yến Vương, miệng lầm bầm cái gì đó không ngừng. Tới khi cô nương ta hoàn hồn, Du Hạo Thư mới chỉ vào một thiếu niên bên cạnh Yến Vương nói: “Nhị tỷ, thiếu niên kia chính là Thẩm Hoán.”
Sắc mặt Du Dung Châu vẫn còn chút khó coi. Cô nương ta chỉ chỉ nữ tử bên cạnh thiếu niên kia, hỏi: “Nàng ta là ai? Với cái tên Thẩm Hoán kia có quan hệ gì không?”
Du Hạo Thư chỉ thăm dò được Thẩm Hoán thôi, cũng không biết nữ tử bên cạnh Thẩm Hoán là ai, cân nhắc nói: “Phỏng chừng là người nhà của thiếu niên kia, có thể là tỷ tỷ của hắn.”
Du Dung Châu không nói thêm gì nữa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử kia. Cho dù hiện tại cô nương ta đang rất căm thù nữ tử kia nhưng trong lòng lại hơi do dự. Kiếp trước hắn biết mình hạ độc hại bốn vị phi tử và các hoàng tử do họ sinh, ánh mắt hắn nhìn cô nương ta, cô nương ta cả đời cũng không quên được, chán ghét vô cùng. Kiếp này cô nương ta không bao giờ muốn hắn phải nhìn mình bằng ánh mắt đó. Cô nương ta cũng muốn trở nên tốt đẹp hơn, cho hắn thấy được mặt tốt đẹp nhất của mình, bây giờ nên làm sao đây? Dùng mặt tốt đẹp của mình giành lại hắn hay là loại bỏ vật cản trước mắt này?
~~d diiiiiieeendaannleeqqquyydonnn~~dieennndannnleeeequuuydoon~~
Thẩm Mẫu Đơn thật không ngờ rằng điện hạ dám xuất hiện ở môt nơi ồn ào như vậy. Nàng hơi thấp thỏm, cả người đều muốn quay lưng bỏ chạy nhưng bị nàng mạnh mẽ áp chế, chỉ lặng lẽ lui về sau hai bước, hành lễ với Vệ Lang Yến cũng không dám nói thêm nhiều lời nữa.
Vệ Lang Yến cũng không nói chuyện, nhìn nàng chằm chằm hồi lâu mới hỏi: “Có phải định khởi hành về Lâm Hoài rồi không?” Giọng nói không nghe ra vui buồn, biểu cảm trên mặt ngay cả nửa phần cũng không có. Trong lòng Thẩm Hoán và Bảo Thu bên cạnh cũng bị hắn dọa sợ rồi.
Thẩm Mẫu Đơn cũng không hiểu điện hạ nghĩ như thế nào nữa, chỉ đáp: “Dự tính ngày mốt sẽ khởi hành đi về.”
Vệ Lang Yến là thân vương. Tuy rằng ngày thường đều ở bên Lương Châu, nhưng mỗi cuối năm cũng phải hồi kinh một lần, những thế gia ở kinh thành quen biết hắn cũng rất nhiều. Không ít các công tử và cô nương thế gia cũng bắt đầu thảo luận ở chung quanh: “Đó có phải là Yến Vương điện hạ không? Điện hạ sao lại tới đây rồi?”
“Không biết nữa, nhìn có vẻ quen biết vị cô nương ở đối diện kia, đó là cô nương của nhà nào vậy? Nhìn lạ mặt quá.”
Thẩm Mẫu Đơn nghe tiếng thảo luận ở xung quanh, trong lòng càng thêm bối rối, đang muốn cáo từ, lại thấy điện hạ ở phía đối diện đột nhiên lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội trắng nhuận. Hắn đưa ngọc bội cho nàng: “Mấy ngày trước Tử An nhận được sự chăm sóc của nàng, đây coi như là tạ lễ bổn vương ban tặng cho nàng.” Giọng hắn ngừng lại một chút: “Vật này nàng đừng tùy tiện đem đi cầm đó.”
Nhìn ngọc bội trong tay hắn, Thẩm Mẫu Đơn thật sự ngây ra. Ngọc bội trắng nhuận phản chiếu ánh sáng óng ánh trong suốt, mặt chính có khắc chữ Yến. Bên dưới ngọc bội được trang trí bởi tua rua làm bằng tơ vàng. Trắng bóng và vàng nhạt phối với nhau rất bắt mắt. Ngọc bội này nàng đã thấy qua. Trước đây, lúc mới tới An Dương, bởi vì cửa thành phải đóng, các nàng thiếu chút nữa là bị ngăn ở ngoài thành. Sau đó vẫn là thuộc hạ của Cảnh Vương cầm một miếng ngọc bội không khác mấy so với miếng này có khắc chữ Cảnh xuất hiện, binh sĩ đó mới cho bọn họ vào thành. Nàng nhớ rõ lúc binh sĩ kia nhìn thấy miếng ngọc bội cung kính biết bao.
Về cơ bản, miếng ngọc bội này là vật tượng trưng cho thân phận thân vương. Bây giờ hắn lại nhẹ nhàng bâng quơ nói vì cảm tạ mà ban tặng ngọc bội này cho nàng? Kỳ thật từ lúc bắt đầu điện hạ cũng không có ý định tha cho nàng rời đi có phải không? Có phải sau khi nàng về Lâm Hoài, bọn họ vẫn tiếp tục qua lại không?
Đồ vật quý giá như vậy sao nàng dám nhận chứ, cuống quýt từ chối: “Điện hạ, vật này quá quý giá, dân nữ không thể nhận được.”
Vệ Lang Yến lạnh nhạt nói: “Chẳng qua chỉ là vật chết, nàng cầm lấy đi.”
Những người tinh mắt ở cách đó không xa cũng thấy được màn này, hết sức kinh ngạc: “Điện hạ đang làm gì vây? Sao lại đưa đồ cho cô nương kia? Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc cô nương kia là ai?”
Thẩm Mẫu Đơn giương mắt nhìn điện hạ. Hắn chỉ nhìn nàng như vậy, tay hơi giơ lên, ngọc bội trong tay hắn giơ tới trước mặt nàng, ý là nếu nàng không cầm lấy thì hắn sẽ không thu tay về. Cảm nhận được đủ loại ánh mắt xung quanh, rốt cục nàng cũng không chịu nổi, giơ tay nhanh chóng lấy ngọc bội về, lớn tiếng nói: “Dân nữ đa tạ điện hạ ban thưởng.”
Vệ Lang Yến thấy nàng cầm ngọc bội, cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi. Thẩm Mẫu Đơn ngơ ngác giơ tay nhìn miếng ngọc bội trong tay, cũng không biết nên như thế nào nữa, trong đầu rối bời. Toàn bộ cuộc sống bây giờ đã bị xáo trộn hết rồi, nàng cũng không biết rốt cuộc sau này sẽ biến thành như thế nào nữa.
Do Thẩm Mẫu Đơn chỉ chú ý miếng ngọc bội nên không phát hiện ra ánh mắt pha lẫn sự sửng sốt, đố kỵ và hâm mộ cách đó không xa.
Những người nhiều chuyện thấy Yến Vương đã đi liền tính đi lên thăm dò tin tức. Thẩm Mẫu Đơn cũng không dám ở lại lâu, vội kéo Thẩm Hoán và Bảo Thu rồi kêu Tư Cúc và Lục Nhi rời khỏi.
Ngồi trên xe ngựa, trong khoang xe chật hẹp có chút trầm mặc, khuôn mặt Thẩm Hoán trơ ra không biết đang nghĩ gì. Bảo Thu lo lắng nhìn Thẩm Mẫu Đơn, một hồi lại nhìn biểu cảm của Thẩm Hoán, cũng không dám lên tiếng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy cô nương ấy khẽ thở dài.
Hai tay Thẩm Mẫu Đơn cầm lấy miếng ngọc bội óng ánh trong suốt, chỉ cảm thấy trong tay nặng tựa ngàn cân. Nàng liếc nhìn Thẩm Hoán, hiện giờ chỉ sợ ngay cả Thẩm Hoán cũng nhận ra điều không bình thường rồi? Rốt cuộc nàng nên làm sao đây? Đang suy nghĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Mấy người trên xe nghe thấy Phùng thúc “ôi” một tiếng. Cơ thể cũng vì xe ngựa dừng đột ngột mà ngã nhào về phía trước.
Hết chương .