An Tử Dục bên môi mang theo bất đắc dĩ nhàn nhạt, "Thức đêm hại thân, cậu làm sao luôn luôn không nghe lời như vậy."
Trầm Mộc Bạch không biết bọn họ đối thoại có cái gì không đúng, nhưng là một em gái ở gần lại nghe được ước ao ghen tị.
Cái ngữ khí tràn đầy cưng chiều, đáy mắt thần sắc ôn nhu, hiển nhiên bộ dáng tựa như cùng bạn gái mình không có cách nào lại không bỏ được mắng!
Em gái chó độc thân nhận lấy vạn điểm bạo kích! Nhưng việc làm em gái nhỏ kia càng hâm mộ ghen ghét còn ở đằng sau, chính là len lén nhìn trộm nam sinh kia, đẹp trai! Mẹ nó quả thực cũng quá đẹp đi!
Không, em gái nhỏ không phục em gái nhỏ không cam tâm! Thế là tiếp tục trộm nhìn thoáng qua dung mạo nữ sinh, sau đó, sau đó liền không có sau đó.
Cô gái ô ô ô trốn ở trong góc khóc rống.
Trầm Mộc Bạch mặt ngoài giương nanh múa vuốt, kỳ thật nội tâm đặc biệt không có sức, cô sợ tới bập môi, lại đáng thương nhìn tiểu nam chính nói, "Cậu ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ tớ nha Tử Dục, cha tớ cũng không được."
An Tử Dục tâm tính thiện lương vừa cười vừa tức giận.
"Hiện tại biết lỗi rồi?"
Trầm Mộc Bạch nhỏ giọng "Tớ sẽ tận lực từ bỏ."
Nhiều năm như vậy, An Tử Dục còn không hiểu rõ tính nết cô sao, nhưng là hắn không nói cái gì.
Trầm Mộc Bạch tâm tình phấn khởi, cho rằng chuyện này cứ như vậy qua.
Nhưng là về sau chứng minh, cô vẫn là quá ngây thơ.
Đến trạm, cách trong nhà còn có một đoạn ngắn khoảng cách, An Tử Dục đột nhiên dừng bước nói, "Lạc Lạc."
Trầm Mộc Bạch ngẩng đầu, "Ừm? Sao vậy?"
An Tử Dục nhìn cô nói, "Cậu còn nhớ rõ việc khi còn bé không?"
Trầm Mộc Bạch gật đầu "Nhớ kỹ."
An Tử Dục cúi thấp mặt xuống, khuôn mặt tinh xảo giống như là hiển hiện lên một loại cô đơn nhàn nhạt, "Cảm giác chúng ta càng lớn, lại càng không giống khi còn bé thân mật như thế."
Hắn ngửa mặt lên, nụ cười có chút làm cho người ta cảm thấy đau lòng, "Có đôi khi cảm thấy, Lạc Lạc giống như cách tớ càng ngày càng xa."
Trầm Mộc Bạch tâm lập tức liền mềm, "Làm sao lại thế? Chúng ta không phải vẫn luôn ở cùng một chỗ sao. Cùng một chỗ học tiểu học, cùng một chỗ học trung học, ngay cả cao trung đều hẹn học cùng nhau."
An Tử Dục kéo lấy một mỉm cười trắng bệch, đáy mắt thần sắc càng ngày càng ảm đạm, "Nhưng là tớ vẫn hoài niệm khi còn bé."
Trầm Mộc Bạch cho là hắn nghĩ tới người hai nhà bọn họ đều ở cùng nhau, đau lòng, giống khi còn bé một dạng đi qua ôm lấy đối phương nói, "Tử Dục, cậu đừng khổ sở."
An Tử Dục đưa hai tay ra ôm lấy cô, ở bên trong góc độ đối phương nhìn không thấy, ánh mắt càng ngày càng sâu thúy, hắn nói khẽ, "Tớ muốn giống khi còn bé, ôm Lạc Lạc, hôn hôn Lạc Lạc."
Trầm Mộc Bạch chần chờ, dù sao khi còn bé cùng sau khi lớn lên, vẫn là khác nhau.
Nhưng khi thanh âm đối phương như gió nhẹ một giây sau liền muốn thổi đi, tâm triệt triệt để để mềm, cô nhỏ giọng nói, "Được."
An Tử Dục buông cô ra, cong mắt cười, cái nụ cười này giống như là khi còn bé, trong mắt thuần túy cùng khoái hoạt có thể cảm nhiễm đến mỗi người.
Trầm Mộc Bạch thần sắc có chút hoảng hốt, cô đã thật lâu không thấy được hăn cười như vậy, từ khi xảy ra chuyện kia về sau.
Gương mặt bị bờ môi hơi lạnh hôn một cái, An Tử Dục ngữ khí dịu dàng nói, "Lạc Lạc mặt vẫn là giống như trước mềm mại."
Trầm Mộc Bạch không hiểu cảm thấy mặt nóng lên, cô lắc rơi ý nghĩ trong đầu, đưa hai tay ra nhón chân lên bấm một cái vào mặt tiểu nam chính, "Hừ hừ, mặt cậu còn không phải như vậy, làn da so với nữ sinh chúng tớ còn tốt hơn."
An Tử Dục tùy ý cô đối với mình làm động tác nhỏ, đáy mắt mang theo nhỏ không thể thấy am hiểu sâu, "Cái kia Lạc Lạc là thích tớ bộ dáng khi còn bé, hay là bộ dáng hiện tại?"