Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

chương 177: nam thần vườn trường (16)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mi Mặt Mèo

*******************

Lúc trở vể, Cố Thành lái xe đến sân bay đón bọn họ. Ở nhà, Ôn Như đã bày sẵn một bàn lớn toàn thức ăn ngon.

Khi Hạ Diệc Sơ về lại nhà mình, cũng không quên gửi quà cáp cho cha mẹ nuôi. Sau đó, lập tức trốn về phòng tu luyện.

Tháng chín khai giảng. Năm cuối, áp lực học tập thi cử tăng lên, ai nấy đều bận rộn học hành. Chỉ có Hạ Diệc Sơ và Cố Dư Sinh vẫn như cũ, cần làm gì thì làm cái đó, đôi khi cao hứng còn trốn học đi xem phim hoặc dạo phố.

Những hành động phản nghịch này làm nhà trường muốn đau đầu, các bạn học thì vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét. Thật không có biện pháp gì, ai bảo người ta lúc nào cũng đứng đầu các kỳ kiểm tra.

- --------------------------------------

Trong lúc Hạ Diệc Sơ và Cố Dư Sinh trải qua những ngày tháng vui vẻ như vậy thì ở một quốc gia nào đó, lại có người hết sức gấp gáp.

Trong biệt thự xa hoa, một thanh niên tóc vàng ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây. Cửa phòng mở ra, một chàng trai trẻ tuổi khác đĩnh đạc đi vào. Hắn mặc một bộ tây trang màu đen, chừng hơn hai mươi tuổi, trên người tản ra khí chất đạm mạc xa cách.

Nếu là Hạ Diệc Sơ hoặc người quen của cô đứng ở đây, ắt hẳn sẽ kinh ngạc không thôi. Bởi vì, cậu thanh niên này, bên ngoài giống cô như đúc!!!

Chàng trai này tên là Hạ Trạm, nhìn qua tính cách đạm bạc, khó tiếp cận, nhưng nếu là người quen sẽ biết hắn rất ôn hòa.

Thanh niên tóc vàng ngồi trên sô pha chính là người đã nhận nhầm Hạ Diệc Sơ ở sân bay. Thấy Hạ Trạm vào phòng, hắn lập tức nhảy nhổm lên, quơ chân múa tay nói:

"Ichsahsie, dermann, dermitgenaudergleichenperson!" (Hạ Trạm, tôi thật sự trông thấy một cô gái giống cậu như đúc!)

"Ichwei?, ichgubesie, leohudsonnurk?nnensiedieszenewieder, ausfhrlich, danneinmalmitmirreden?" (Tôi biết, tôi tin cậu, Leiao Bernhard, cậu nói lại tình huống lúc đó một lần nữa xem nào, càng tỉ mỉ càng tốt.)

Hạ Trạm dùng tiếng Đức lưu loát trò chuyện với Leiao. Leiao nóng lòng kể lại lần nữa cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa hắn và Hạ Diệc Sơ, chính hắn cũng muốn gặp lại cô ấy một lần nữa.

Hạ Trạm nghe xong, vuốt vuốt chỗ trái tim đang nhảy dựng lên, hô hấp dồn dập. Hắn ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng niệm đến người của mười mấy năm trước.

- -----------------------------------

Nửa học kỳ lại trôi qua, kỳ nghỉ đông đã tới, Tết cũng sắp đến rồi. Hạ Diệc Sơ muốn dọn ra ở riêng, dùng chút kỹ năng đã được học ở các thế giới trước cùng với sự giúp đỡ của hệ thống tự kiếm tiền nuôi mình. Van đầu, mẹ nuôi cô không muốn, đâu thể dễ dàng để đứa con gái nuôi mười mấy năm nói đi là đi không báo đáp gì. Hạ Diệc Sơ đồng ý mỗi tháng sẽ gửi ít tiền về nhà, bà ta mới đồng ý.

Hạ Diệc Sơ ra ngoài, thuê một gian phòng. Cố Dư Sinh tưởng bở, muốn dọn qua ở chung. Ai ngờ bị Hạ Diệc Sơ cự tuyệt. Hắn ủy khuất, bĩu môi, mỗi ngày tan học đều đến đây ăn vạ, ngoài việc không ngủ lại, thì gần như hắn sống ở đây.

Mỗi lần Hạ Diệc Sơ muốn đuổi người, hắn liền nằm giả bộ ngủ, hoặc giả bộ đau bụng đi WC, có thể ăn vạ lúc nào đều ăn vạ lúc đó. Hành động của hắn khiến Hạ Diệc Sơ dở khóc dở cười.

Tết đến, nhiệt độ giảm xuống nhanh. Hạ Diệc Sơ không về nhà cha mẹ nuôi ăn Tết mà ở lại phòng thuê.

Bóng đêm buống xuống, cô đứng trước cửa sổ nhìn từng bông tuyết chậm rãi rơi xuống. So với bên ngoài đèn đường sáng choang, tiếng người cười nói ồn ào, hình bóng Hạ Diệc Sơ có chút cô đơn, quạnh quẽ.

Hạ Diệc Sơ thu hồi tầm mắt, xoay người vào bếp, xem nồi lẩu đang nấu. Dù ăn Tết một mình, cũng phải tự chiêu đãi bản thân ăn no nê, không suy nghĩ. Nồi lẩu sùng sục sôi trào, Hạ Diệc Sơ gắp thức ăn nhúng vào.

Đột nhiên, tiếng di động vang lên. Là mẹ nuôi gọi đến. Tự nhiên, Hạ Diệc Sơ cảm thấy hơi mất mát trong lòng. Mẹ nuôi nói vài câu chúc mừng năm mới rồi cúp máy. Hạ Diệc Sơ ngước nhìn căn phòng lạnh lẽo, có chút tự giễu.

Ngày thường, Cố Dư Sinh tới, dù không nói lời nào, cũng làm tâm tình Hạ Diệc Sơ bình ổn. Hôm nay, không có hắn, cô không thích ứng được.

Di động lại vang lên lần nữa, trên màn hình di động, tên Cố Dư Sinh bị đổi thành "Chồng yêu" làm Hạ Diệc Sơ hết cả hồn.

Âm thanh truyền đến từ di động "Mau mở cửa."

"Hả?"

Cửa vừa mở ra, một thân khí lạnh đánh úp lại, ôm chặt cô vào ngực.

Cố Dư Sinh mắt ngọc mày ngài, cười to: "Vợ, năm mới vui vẻ, anh tới đón giao thừa với em."

===========================

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio