Editor: Bạch Diệp Thảo
Bước chân của hai người ngừng lại, biểu tình do dự.
Katharine thấy vậy, trầm giọng nói: "Nó chẳng qua chỉ là một món đồ chơi Hughes mua về mà thôi. Hughes sao có thể vì một món đồ chơi này mà trách tội chúng ta. Các người đừng có quên, tao sắp thành vợ anh ấy."
"Một món đồ chơi, một người là vợ anh ấy, anh ấy coi trọng ai hơn, chúng mày tự mình suy tính."
Hai người liếc nhau, trong lòng đã có chủ ý.
Hiện tại nhìn như anh đối xử với cô gái này không tệ, nhưng vợ chính là vợ, đồ chơi là đồ chơi. Giống như lời Katharine nói, Hughes tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ không lên được mặt bàn mà trở mặt với gia tộc của họ.
Hai người cuối cùng không còn cố kỵ, một trái một phải khống chế Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường không phản kháng, mặc họ khống chế mình.
Katharine đi lên trước, nhìn khuôn mặt kiều mị của Bắc Vũ Đường: "Mày nói, nếu không cẩn thận cắt qua mặt mày, mày không còn dung mạo, còn có thể dựa vào khuôn mặt hồ ly này câu dẫn người khác được nữa không?"
Katharine lấy một con day ra, dao nhỏ chói lọi đong đưa trước mặt Bắc Vũ Đường.
Xem ra ba người này đã sớm có chuẩn bị.
Nhìn con dao sắc bén dần tới gần mình, Bắc Vũ Đường cũng chẳng đổi sắc mặt: "Cô thật sự chắc chắn anh ấy sẽ không giận chó đánh mèo với cô?"
Katharine tự tin nói: "Như vậy mày cứ thử xem, anh ấy có vì mày mà đối nghịch với nhà bọn tao không."
Hughes từ phòng yến hội ra ngoài, trong tay là một mâm đồ ăn, đều là món Bắc Vũ Đường thích.
Anh tưởng tượng tiểu nhân nhi bên kia đang gào khóc đòi ăn chờ mình nuôi nấng, bước chân không tự giác nhanh hơn. Chờ tới gần, thấy hai cô gái đang giữ chặt cô, một con dao đang hướng về phía cô.
Hughes ném mâm đồ ăn trong tay đi, trước khi dao nhỏ chạm vào mặt Bắc Vũ Đường, đã bị đập mạnh rơi xuống đất.
Katharine vừa ngẩng đầu đã thấy Hughes đen mặt đi về phía này.
Hai người phụ nữ khác thấy anh đến gần, lập tức buông lỏng tay ra.
Hughes đen mặt, con ngươi u lãnh nhìn qua ba người, cuối cùng dừng trên mặt Katharine. Anh nhặt con dao trên đất lên, đi từng bước một về phía cô ta.
Katharine lập tức luống cuống, "Anh... Anh định làm gì?"
Hughes nhét con dao về tay cô ta, "Trở về hỏi cha cô một chút, lão ta muốn tập đoàn Hertz tồn tại hay là giữ được gương mặt này của con gái ông ta."
Giọng anh rất bình đạm, nghe không ra hỉ nộ, nhưng Katharine lại như rơi vào động băng, lạnh đến mức toàn thân run rẩy.
Anh đang uy hiếp!
Anh muốn để cha cô ta tự tay huỷ dung cô ta!
Hai cô gái khác nghe được cách anh xử trí Katharine, sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu.
"Hai người cũng như thế." Hughes lạnh lùng nhìn hai người.
Hai người chạm phải ánh mắt lạnh băng của anh, chỉ cảm thấy toàn thân rét buốt, hai chân như nhũn ra.
"Cho các người một ngày suy nghĩ."
Hughes nắm tay Bắc Vũ Đường, dẫn cô rời đi, không hề để ý biểu cảm của ba người kia ra sao.
"Sao em không phản kháng?"
Cô cso biết, lúc nãy nhìn con dao đâm về phía cô, anh cả kinh đến đầu óc trống rỗng không,
Bắc Vũ Đường vô tội nhìn anh, "Thuốc bột trong nhẫn hết cả rồi."
Thật ra, cô muốn nhìn xem, trước lợi ích, anh còn có thể đứng bên cô, giữ gìn cô, bảo vệ cô hay không. (Người ta cả mạng còn cho chị được cơ mà = =)
Hughes thở dài một hơi, chỉ cần vừa rời khỏi cô chút thôi là có chuyện rồi.
Anh cảm thấy mình phải thời thời khắc khắc giữ cô bên cạnh mình.
Hai đoạn nhạc đệm nhỏ liên tục phát sinh, Hughes dẫn theo Bắc Vũ Đường rời đi trước.
Ra khỏi yến hội, vào xe rồi, Bắc Vũ Đường nói với anh: "Em dẫn anh đến một nơi, ăn ngon."
Dưới sự yêu cầu của Bắc Vũ Đường, tài xế đưa hai người đến trung tâm thành phố.
Bắc Vũ Đường mặc lễ phục dạ hội đơn bạc vừa xuống xe bị gió đêm thổi, lạnh căm căm. Đúng lúc này, một kiện tây trang khoác lên người cô, độ ấm từ âu phục truyền đến, nháy mắt làm cô cảm thấy ấm áp.
Phần ấm áp này không chỉ là cơ thể, mà còn cả trái tim.
Bắc Vũ Đường nắm tay anh đi xuyên qua trung tâm thương nghiệp phồn hoa, qua một con phố, đến một phố mỹ thực – phố Hoa Hạ. Trong phố mỹ thực Hoa hạ có rất nhiều người Hoa Hạ.
Đứng ở lối vào phố, có thể cảm nhận được âm thanh ồn ào, thậm chí trong không khí cũng quện vị đồ ăn.
"Thơm quá đi!" Bắc Vũ Đường khẽ thở dài một hơi.
Nơi này tất nhiên là nơi cô đã từng tới cùng đám Tiết Giai, bởi vì ăn đồ ăn nước ngoài mấy ngày không ăn nổi nữa, nên tìm tới đây.
"Ăn ở đây?" Hughes nhìn phố ăn vặt tấp nập người qua lại, mày kiếm khó phát hiện mà nhíu lại.
Bắc Vũ Đường cười sáng sủa, "Đúng vậy."
Anh biết nói tiếng Hoa, nhưng lại không quá quen đồ ăn của họ.
Hughes cau mày nhìn con phố người người chen chúc, lại nhìn cô gái đầy hưng phấn bên cạnh, không nói cái gì.
"Anh không thích sao?" Bắc Vũ Đường hồ nghi hỏi.
"Không đâu."
Bắc Vũ Đường nắm tay anh, chen vào trong đám người.
Hughes cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ trắng nõn ấy. Tay cô rất nhỏ, căn bản không thể hoàn toàn nắm lấy tay anh. Anh trở tay, nắm bàn tay nhỏ ấy trong tay.
Bắc Vũ Đường dẫn Hughes đi xuyên qua đám người, cuối cùng dừng lại trước một hẻm nhỏ, nơi này ít người hơn đường phố vừa rồi.
Tuy không phải phố chính, nhưng sinh ý nơi này cũng rất tốt, mười mấy cái bàn trong ngõ gần như đều đã có người ngồi hết, chỉ còn hai cái bàn sâu tít cuối ngõ tạm thời không có người ngồi.
Trong hẻm nhỏ có ba bốn quầy hàng, một quầy là quán nướng, thỉnh thoảng có mùi khói từ ngõ truyền ra. Mười mấy cái bàn trong ngõ nhỏ là bốn quầy hàng dùng chung.
"Chính là nơi này!"
Hughes và Bắc Vũ Đường vừa tới đầu hẻm đã khiến không ít thực khách ghé mắt, thấy cách họ mặc, một thân chính trang, khiến mọi người càng chú ý hơn.
Thật sự là cách họ mặc quá chói mắt, hoàn toàn không hợp với nơi này.
Hughes bị hơi nước luộc huân mặt, lại nhìn rác rưởi đầy đất, nhíu chặt mày.
Bắc Vũ Đường chú ý tới biểu tình của anh, nở một nụ cười nhạt.
Anh mỗi ngày đều ra vào nhà hàng xa hoa, hẳn là chưa từng ăn ở nơi như thế này.
Nhìn bộ dáng biệt nữu không thích ứng của anh, bé ác ma trong lòng Bắc Vũ Đường ngo ngoe rục rịch lên, muốn trêu cợt anh.
Đang lúc Bắc Vũ Đường định ngồi xuống, Hughes dùng khăn giấy lau sạch ghế rồi mới cho cô ngồi.
Hughes ngồi xuống rồi, Bắc Vũ Đường nhiệt tình giới thiệu cho anh: "Mỳ chua cay ở đây ăn rất ngon, anh có muốn thử một phần không? BBQ ở nơi này cũng không tệ, hơn nữa giá cả hợp lý."
Hughes không đáp lại, chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái.
Liếc mắt, Bắc Vũ Đường đã hiểu ý anh: Em an bài là được.
Bắc Vũ Đường gọi hai bát mì chua cay, lại chọn không ít BBQ nướng, lúc về còn tiện tay cầm hai chai bia. Tầm mắt Hughes dừng ở hai chai bia trên tay cô nhiều hơn một lát.
Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm: "Ăn nướng hợp với bia nhất. Cái này hẳn là anh chưa từng uống đâu nhỉ!"
Nói xong, cô lấy hai cái cốc, dùng nước nóng rửa qua, sau đó rót bia vào.
"Này, nếm thử xem. Tuy không như anh thường uống, nhưng phối hợp với thức ăn này lại là hợp nhất."
Hughes mặt không biểu cảm uống một ngụm.
Giống như lời cô nói, hương vị thật sự không ra gì, vị rất kém, hơn nữa uống nhiều còn dễ trướng bụng.
Bởi vì nhiều người, họ vừa tới không lâu, nên lâu đến lượt. Giờ Bắc Vũ Đường tới các quầy khác mua mấy món kho ăn lót bụng trước.
Bắc Vũ Đường vừa đi, Hughes một mình ngồi trong góc.
Ánh mắt sắc bén không chút để ý đánh giá ngõ nhỏ, nhìn nơi đầy đất vấy mỡ, rác rưởi đầy trời này.
Khi ánh mắt chạm đến chủ quán mì chua cay, ông ta cười ha hả nhận tiền, sau đó dùng đôi tay vừa lấy tiền người ta trả, chụp thẳng vào thùng cháo. Đặc biệt là khi thấy vị chủ quán đôi lúc còn lấy tay gãi gãi cái đầu bị khói huân lâu ngày, nháy mắt, Hughes cảm thấy cả người đều không tốt!
Hughes quay đầu nhìn những thực khách, họ lại ăn đến mùi ngon, nhìn bộ dáng vui sướng của họ, mày anh hơi nhăn lại.
Bắc Vũ Đường về đến nơi thì phát hiện Hughes đang xú mặt ở đó.
Hughes thấy cô về, thấp giọng nói: "Đổi nơi khác ăn."
Bắc Vũ Đường chớp đôi mắt to thanh triệt, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
Lúc này, vợ chủ quán bưng hai bát mì chua cay lên bàn, món nướng BBQ cũng được đưa tới. Nhìn những món ăn nặng mùi muối tiêu trên bàn, Hughes không muốn ăn một chút nào hết, đặc biệt là trên đó còn có một lớp tương ớt đỏ hồng,
Đối với người chưa bao giờ ăn cay như anh, một bát đồ ăn này tuyệt đối không phải mỹ vị gì.
"Thơm quá đi!"
Bắc Vũ Đường duỗi tay muốn kéo bát mì đến trước mặt mình, một bàn tay to đã ngăn cản cô lại.
"Đừng ăn."
"Sao vậy anh?"
Dưới đôi mắt trong sáng của cô, Hughes không nói cho cô những gì anh vừa nhìn thấy, nếu vậy thì quét sạch hứng thú của cô mất, anh uyển chuyển nói: "Bụng em đang rỗng, không thể ăn quá cay."
"Vậy anh ăn đi!" Bắc Vũ Đường đẩy cả hai bát mì đến trước mặt anh.
Hughes không động, thấy cô duỗi tay cầm món nướng BBQ, vừa định ngăn cản, lại thấy Bắc Vũ Đường dùng đôi mắt đáng thường hề hề nhìn anh, "Em ăn một miếng thôi, chỉ một miếng thôi."
Đối mặt với đôi mắt đáng thương đó, Hughes bại trận, "Chỉ có thể ăn một xiên."
"Được."
Bắc Vũ Đường ăn uống thoả thích hết một xiên xong, vẻ mặt còn chưa đã thèm, lại duỗi tay qua, nhưng bị người nào đó nhanh tay lẹ mắt tóm lại.
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, trông mong nhìn anh, "Em ăn thêm một xiên nữa được không?"
"Không được."
"Xiên cuối cùng."
Đối mặt với hành vi vô lại của người nào đó, Hughes bất đắc dĩ gật đầu, "Xiên cuối cùng."
Thấy anh đồng ý, Bắc Vũ Đường vui rạo rực ăn tiếp.
Thấy cô ăn ngon như vậy, anh không nhịn được mà muốn nếm thử một chút, chỉ là nhớ đến vị chủ quán kia dùng tay gãi tóc xử lý những món ăn này, tức khắc không muốn ăn nữa luôn.
Bắc Vũ Đường lại một lần nữa muốn vươn ma trảo tới, Hughes kiên quyết không đồng ý.
Hughes dỗ, "Ngày mai anh mời đầu bếp nấu cho em một bàn đồ nướng."
Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông trước mặt đang kiên nhẫn dỗ dành mình, vốn muốn trêu đùa anh thôi, lại bị hành động của anh làm lòng chua chua ngọt ngọt, không nhịn được mà muốn ôm anh.
Bắc Vũ Đường nhìn xung quanh một cái, thấy không ai chú ý, hôn bẹp một cái lên mặt anh.
Hughes sửng sốt, đôi mắt đen u trầm sáng lên.
Bắc Vũ Đường thấy anh cúi người, muốn học theo cô, nhanh chóng lấy một cái đùi gà trên bàn nhét vào miệng anh.
Bắc Vũ Đường làm lơ đôi mắt đang trừng to của anh, cười nói: "Ăn đùi gà, ăn đùi gà."
Khi hai người bón cho nhau ăn, mấy người da đen dáng vẻ lưu manh đi tới, ngồi xuống bàn trống còn lại.
Bọn họ vừa đến đã chú ý tới hai người Bắc Vũ Đường và Hughes, ánh mắt luôn quét qua Bắc Vũ Đường.
Hughes nhíu mày, may mắn mấy người này không tiến lên hành động.
Mấy người da đen kia uống mấy chén bia xong thì bắt đầu làm càn, huýt sáo với Bắc Vũ Đường, một người còn kêu la lên, "Mỹ nữ, bồi bọn anh một ly."
Sắc mặt Hughes trầm xuống, đang chuẩn bị ra tay giáo huấn thì bị Bắc Vũ Đường ngăn lại.
"Chúng ta đi."
Cô không hi vọng tâm tình tốt của mình bị đám người này phá huỷ.
"Được." Hughes nghe theo cô, ôm cô rời đi.
Bọn họ vừa đứng dậy, mấy tên da đen kia nghĩ là hai người sợ, chặn đường hai người.
"Đừng đi vội thế chứ. Bồi mấy anh một chén đã."
Bắc Vũ Đường mắt lạnh nhìn mấy người, bọn này còn càng nói càng lộ liễu.
"Em gái lớn lên xinh đẹp như thế, có muốn nếm thử anh ......"
Gã còn chưa nói xong, đã bị Hughes cho ăn một quyền, máu mũi chảy ròng ròng.
Vài tên người da đen thấy anh em mình bị đánh, tức giận mắng, "Mẹ, tìm chết!"
Một đám hùng hổ xông lên, nhưng kết quả cuối cùng là toàn bộ quỳ rạp trên đất, đau khổ rên rỉ.
Trận đánh này lan đến quầy hàng, bàn ghế bày xung quanh đều hư hại hết.
Lão bản nương khổ ha ha nhìn Bắc Vũ Đường, bà căn bản không nhìn Hughes, "Cô gái, mấy thứ này của chúng ta......"
"Chúng tôi bồi thường."
Bắc Vũ Đường bỏ tiền, túi xách nho nhỏ chỉ có chút tiền ít ỏi, hoàn toàn không đủ.
Cô nhìn về phía Hughes, "Trên người anh còn tiền không?"
Hughes bắt đầu mò thử, cuối cùng lắc đầu với cô.
Bảo tiêu đầu lĩnh vẫn luôn trốn trong chỗ tối bảo vệ Boss đúng lúc đi ra, rút ra một chồng tiền đưa cho lão bản nương.
Sau khi hai người Bắc Vũ Đường rời đi, mấy bảo tiêu tiến lên kéo mấy tên côn đồ trên đất đi nốt.
Ăn một bữa cơm cũng không bớt lo, Bắc Vũ Đường cảm thấy muốn đi xem phim cho đỡ sợ.
"Chúng mình đi xem phim đi anh."
"Được."
Cách phố ăn vặt không xa có một quảng trường thương nghiệp, nơi đó có một rạp chiếu phim, quy mô không quá lớn, nhưng lại rất đông khách.
Lúc này Bắc Vũ Đường đang đứng ở chỗ bán vé, nhìn chằm chằm tấm biển báo "Đã hết vé".
Cô chỉ là muốn đi hẹn hò với anh một lần thôi mà, vì sao ông trời lại không giúp đỡ chứ!
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nói với Hughes, "Anh có thể suy xét mở mấy rạp chiếu phim."
"Ừ."
Nhìn anh nghiêm trang trả lời, Bắc Vũ Đường phụt cười một tiếng.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, cô bán vé cười nói: "Tiểu thư, chờ một chút. Mới nãy trên mạng có trả lại hai vé, chính là bộ phim điện ảnh tiếp theo, hai người có muốn mua không?"
"Muốn."
Xem ra ông trời vẫn rất chiếu cố cô mà.
Bắc Vũ Đường vui vẻ thanh toán tiền, cầm phiếu, khi thấy tên phim, cả người cô đều không tốt.
Cô có thể trả vé không?!!
Hughes liếc mắt nhìn tên phim, rất là bình tĩnh.
Editor: Mọi người biết anh chị nhà ta xem phim gì hông nào? =D