Editor: Bạch Diệp Thảo
Tất Tư Vũ tâm sinh oán hận với hình phạt này, nhưng trên mặt vẫn là cung kính, thản nhiên tiếp thu.
Tất Tư Vũ bị đệ tử Chấp Pháp Đường mang xuống đi chấp hành tiên hình.
Bắc Vũ Đường cùng Yểm rời khỏi Ẩn Tiên Điện, bên ngoài đã có không ít đệ tử đang đứng. Những đệ tử này thấy Bắc Vũ Đường bình yên vô sự đi ra, trên mặt đều là phẫn nộ, lại giận mà không dám nói gì.
Yểm hài hước nói: "Ngươi ở Ẩn Tiên Tông cũng thật là được hoan nghênh."
Hai chữ "hoan nghênh" nghe thế nào cũng nghe ra được y đang có ý xem diễn.
Bắc Vũ Đường chẳng buồn bực, cười tủm tỉm đáp, "Yểm đại nhân, ngài quá khen."
Yểm sửng sốt, vô ngữ nhìn tiểu nô nhà mình.
Y đang khen nàng á?!
Nói ra cũng thật kỳ quái, với một chiêu lộ ra trong đại điện vừa rồi, thấy thế nào cũng không thảm đến mức này mới đúng.
Yểm rất hứng thú đánh giá người trước mặt.
Theo chân họ rời đi còn có Vân Ẩn, tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt những đệ tử kia nhìn Bắc Vũ Đường, mày hơi nhíu lại.
Vân Ẩn nghĩ tháng này, trong môn phái đều thảo luận nên phạt sư muội thế nào, thật sự làm hắn uỷ khuất và đau lòng thay. Lúc trước vì không có bằng chứng, không thể chặn miệng đám người này. Giờ cuối cùng cũng có thể lấy lại trong sạch cho Bắc sư muội.
"Bắc sư muội, ba khối Lưu Ảnh Thạch kia có thể cho sư huynh mượn dùng mấy ngày không?" Vân Ẩn mở miệng hỏi.
"Được chứ." Bắc Vũ Đường giao ba khối Lưu Ảnh Thạch cho hắn, nàng tất nhiên biết Vân Ẩn sư huynh muốn làm gì.
Chuyện này dù hắn không làm thì nàng cũng sẽ làm.
Cùng lúc đó, Bắc Văn Uyên và Bích Dao chân nhân lưu lại trong chính điện đang bị sư phụ Bách Lý Tầm Phong – Huyền Không chân nhân ngăn lại.
Huyền Không chân nhân cười híp mắt nói: "Vũ Đường chất nữ chỉ chớp mắt đã đến Kim Đan kỳ. Việc song tu của con bé và Tầm Phong cũng nên chuẩn bị chứ."
Bắc Văn Uyên có chút không muốn, cảm thấy còn quá sớm, thoái thác, "Không vội, tiểu nữ vừa lên Kim Đan, cần phải cho nó một thời gian để củng cố rồi cử hành cũng không muộn."
Huyền Không chân nhân làm lơ thoái thác của Bắc phụ, "Đại điển song tu là đại sự, tất nhiên là phải thận trọng. Bắt đầu chuẩn bị từ giờ, ít nhất cũng mất mấy tháng. Vũ Đường chất nữ vừa lúc có thể có thời gian củng cố tu vi. Đứa nhỏ Tầm Phong này vẫn luôn chờ con bé đó."
Đại trưởng lão cũng nói theo: "Ha ha, trong môn đã lâu không náo nhiệt, vừa lúc có thể có việc vui."
Bắc Văn Uyên ngẫm lại cũng đúng, sớm muộn cũng phải cử hành đại điển song tu.
Đứa nhỏ Tầm Phong này cũng là đứa có tiềm lực, với thiên phú của nó, cũng xứng đôi với nữ nhi.
"Ba tháng sau cử hành đại điển song tu." Bắc Văn Uyên gật đầu đồng ý.
Mấy vị trưởng lão nghe được đều tiến lên chúc mừng. Các trưởng lão trong môn đều cảm thấy rất đăng đối, còn các đệ tử trong tông, tuy thấy Bắc Vũ Đường bá đạo, nhưng cũng cảm thấy dù là tư chất hay bối cảnh thì hai người đều xứng đôi.
Chuyện hôn sự của Bắc Vũ Đường và Bách Lý Tầm Phong đã được định xuống sau dăm ba câu của họ.
Khi Bách Lý Tầm Phong được sư phụ của mình thông báo thì sững sờ.
Huyền Không chân nhân nhìn đồ đệ như thế, nhíu mày, "Sao, con không hài lòng?"
Lão sốt ruột vội vã muốn hai người thành hôn đều là vì đồ đệ mình nhìn trúng này, sợ hắn nhất thời hồ đồ mà làm ra chuyện hối hận. Tâm tư của hắn với nha đầu Tất Tư Vũ kia, làm sư phụ, sao lão lại không nhìn ra được.
Bách Lý Tầm Phong thấy sư phụ tức giận, lập tức phủ nhận, "Không có."
"Chuẩn bị cho tốt, ba tháng sau cử hành đại điển song tu."
"Vâng." Bách Lý Tầm Phong đáp.
Huyền Không chân nhân nhìn hắn một cái, xoay người đi.
Hy vọng hắn hiểu mình dụng tâm lương khổ.
- Hình Viện-
Tất Tư Vũ bị cột lên một cây cột, một đệ tử chấp pháp cầm thần tiên trong tay, một roi đánh xuống. Tất Tư Vũ chỉ cảm thấy linh hồn nóng rát đau đớn, cứ như là vô số thanh đao đang đâm vào linh hồn.
Loại đau đớn này vượt xa đau đớn thể xác.
Tất Tư Vũ nhịn xuống không hé răng.
Tiên thứ hai rơi xuống, thân thể ả run rẩy vì đau, mặt đẹp tái nhợt, trán cũng rỉ ra mồ hôi lạnh.
Tiên thứ ba rơi xuống, ả cũng không chịu được đau đớn từ linh hồn này nữa, phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
Đệ tử Chấp Pháp Đường ở bên nói: "Giống những người khác, không chịu được ba roi."
"Giờ đã không chịu được, roi còn lại, chỉ sợ dữ nhiều lành ít." Đệ tử kia nói.
Hai người không kiêng nể gì nói trước mặt ả.
Tất Tư Vũ nghe họ nói thế, khẽ cắn môi, đôi mắt kiên định.
Ả tuyệt đối, tuyệt đối không để mình chết ở chỗ này.
Vất vả lắm mới đến thế giới thần kỳ này, có thể tu luyện thành tiên, ả tuyệt đối không thể chết được.
Những roi lần lượt rơi xuống, không chỉ linh hồn bị thương, da thịt trên người cũng bong tróc, máu tươi nhiễm hồng y phục.
"Không tệ, giờ vẫn còn tỉnh, xem ra là coi thường nàng ta." Đệ tử Chấp Pháp Đường kia thấy Tất Tư Vũ đã bị quất tiên hình, ánh mắt kinh ngạc.
"Còn hai mươi tiên, xem ngươi chịu nổi không."
Hắn nói xong, roi đồng thời rơi trên người Tất Tư Vũ.
"A!" Tất Tư Vũ khàn khàn kêu thảm một tiếng.
Ả cắn chặt môi, môi đã sớm rách, máu tươi tràn ra miệng.
Đau đớn từ linh hồn và thân thể làm hận ý của ả với Bắc Vũ Đường, thậm chí là chưởng môn và các vị trưởng lão lên đến đỉnh điểm. Đương nhiên, trong số những người này, người ả hận nhất là Bắc Vũ Đường.
Nếu không phải tại nàng, ả cũng sẽ không gặp tra tấn hôm nay.
Mỗi một đau đớn ả đang nhận đều là nàng cho.
Sẽ có một ngày, Tất Tư Vũ ả nhất định phải trả lại nàng gấp trăm ngàn lần.
Bên kia, Bắc Vũ Đường và Yểm đã về động phủ của nàng. Hai người vừa đến cửa, còn chưa vào đã nghe thấy người nào đó phê phán.
"Rác rưởi." Yểm nhìn cấm chế trước cửa động, chán ghét nói.
Bắc Vũ Đường cười gượng ha hả hai tiếng, không để ý đến.
Nàng đang chuẩn bị cởi bỏ cấm chế thì thấy Yểm làm một thủ quyết, trong chốc lát, cấm chế tốn bao nhiêu tiền của nàng nháy mắt bị y làm hỏng.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn Yểm lãnh khốc, yên lặng đè ép xúc động muốn đè y ra đánh xuống.
Sau khi vào động phủ, lại một lần nữa nghe giọng điệu tràn đầy ghét bỏ của người nào đó.
"Rác rưởi." Yểm liếc nhìn toàn bộ động phủ, bình đạm nói.
Bắc Vũ Đường tiếp tục chịu đựng, "Yểm đại nhân, uống trà. Đây là trà ngộ đạo của ta, nghe nói uống lên có trợ giúp ngộ đạo."
Trà ngộ đạo là trà tốt nhất giới Tu Chân.
Lần này dù không hài lòng cũng không thể nói là rác rưởi chứ.
Nhưng mà, nàng vẫn xem nhẹ sự độc miệng của người nào đó.
Yểm liếc mắt nhìn trà ngộ đạo dù có một vạn linh thạch cũng khó mua kia, vẻ mặt ghét bỏ: "Đồ cho heo uống này thì đừng lấy ra cho bản tôn."
Moá nó, trà ngộ đạo vào miệng y thành cho heo uống!
Lời này mà để các tu sĩ khác nghe được, chắc chắn sẽ giống nàng, muốn đấm chết y ngay và luôn!
Gân xanh trên trán Bắc Vũ Đường nhảy thình thịch, tuỳ lúc có thể bùng nổ.
Nàng cảm thấy mình thật đủ bình tĩnh, đủ hàm dưỡng, nhưng mà khi đối mặt với y, nàng vẫn không nhịn được xúc động muốn đè y xuống đất mà đập.
Nếu không phải không mạnh bằng, đánh không lại, nàng nhất định phải đánh y đến kêu cha gọi mẹ!
Yểm tựa hồ cảm nhận được, ánh mắt lạnh buốt nhìn về phía nàng.
Bắc Vũ Đường bị ánh mắt bao hàm sát khí này đảo qua, rùng mình một cái, thu hồi tâm tư, nở nụ cười hoàn mĩ.
"Yểm đại nhân, ta rất nghèo, không mua nổi thứ tốt, ngài tạm chấp nhận nhé." Bắc Vũ Đường nửa đùa nửa chế nhạo.
Yểm lãnh khốc phối hợp, "Nhìn ra được."
Khoé môi Bắc Vũ Đường co rút, không muốn nói chuyện với y nữa, nói chuyện với tên này xong chắc tức chết người luôn quá.
Phải biết chỗ Bắc Vũ Đường toàn tinh phẩm, rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh cũng không nhất định đã có đâu. Bắc Vũ Đường hưởng thụ được những thứ này, ít nhiều là nhờ có một người phụ thân Hoá Thần kỳ.
Khi nàng còn im hơi lặng tiếng, hình ảnh tiếp theo lại khiến nàng ngứa tay.
Yểm nhẹ nhàng vung tay lên, toàn bộ đồ vật trong động phủ của nàng giống như là rác bị y ném hết ra ngoài!
Mẹ nó nữa chứ!
Mấy thứ này đều là đồ cha mẹ, ca ca, sư phụ của nguyên chủ chuẩn bị cho nàng ấy, mỗi một thứ đều mang tâm ý của họ. Những thứ này há có thể để y ném bỏ như vậy.
Bắc Vũ Đường lập tức chạy ra ngoài, thu hết đồ vật đã xếp thành núi ngoài động phủ vào nhẫn trữ vật.
Nàng mới vừa quay người lại, suýt nữa đụng phải người nào đó đã yên lặng xuất hiện phía sau mình.
Yểm ghét bỏ nhìn nàng, "Một đống rác rưởi, cũng chỉ có ngươi coi là bảo bối."
Bắc Vũ Đường rất muốn ném cho y một ánh mắt xem thường, nhưng ngại giá trị vũ lực và tính tình thúi kia của y, bình tâm tĩnh khí nói: "Có một số vật không thể dùng linh thạch để cân nhắc giá trị. Chẳng hạn như hồ ngọc trong tay ta, tuy chỉ có giá mấy trăm linh thạch, nhưng lại là do ca ca ta tự mình đến linh quặng khai quật, tự mình khắc mài mà thành.
"Có lẽ, trong mắt ngài, những thứ này chỉ có giá mấy trăm linh thạch, nhưng đối với ta, nó là vô giá. Vì đây là tâm ý của ca ca ta."
Yểm khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Tu sĩ thì cần mấy cái tình cảm vô dụng đó làm gì." (Em chờ anh bị vả mặt nhá.)
Bắc Vũ Đường hoàn toàn không ngạc nhiên với phản ứng của y chút nào, nếu y hiểu thế nào là tình cảm thì mới là gặp quỷ á.
Đúng lúc này, linh thỏ đánh hơi được hơi thở của chủ nhân vội vàng chạy từ rừng cây ra, tốc độ nhanh như tia chớp nhào vào lòng Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nhìn linh thỏ nhiệt tình, ánh mắt trở nên nhu hoà, tay nhẹ nhàng vuốt ve linh thỏ trong lòng.
Tiểu gia hoả thoái mái híp mắt, vẻ mặt thích ý.
Yểm lạnh buốt nhìn chằm chằm con linh thỏ kia, thấy tiểu nô nhà mình nhìn con linh thỏ đó, cảm thấy chướng mắt kinh khủng. Y động tay, con linh thỏ vừa rồi còn thích ý nằm trong lòng Bắc Vũ Đường giờ đã bị treo lên không trung.
Linh thỏ nhạy bén cảm nhận được sát ý, kêu chít chít, tứ chi ngắn nhỏ giãy đành đạch.
Trước khi người nào đó hạ sát thủ, Bắc Vũ Đường đã ôm lại con thỏ vào lòng, vẻ mặt cười làm lành, "Yểm đại nhân, ngài không thích nó, ta lập tức mang nó đi, đảm bảo không để nó xuất hiện trước mặt ngài."
Yểm hừ lạnh một tiếng, cũng không phản đối, xem như cam chịu lời nàng nói.
Bắc Vũ Đường lập tức ôm linh thỏ rời đi, lỡ chọc sát thần này, nàng cũng không cứu được mạng nhỏ của nó.
Linh thỏ rất thông minh, biết người kia đáng sợ, an tĩnh như một con chim cút.
Bắc Vũ Đường thả nó về rừng, vuốt đầu nó, thấp giọng nhắc, "Sau này mày thấy sát thần kia thì phải chạy thật xa, đừng để y thấy mày, biết chưa?"
Đôi tai linh thỏ gục xuống, hiển nhiên rất u oán vì chủ nhân về rồi mà vẫn không được ở cạnh. Nhưng mà, nam nhân chủ nhân mang về cũng quá khủng bố, nó không dám lỗ mãng.
Linh thỏ liếm tay nàng, kêu chít chít với nàng.
"Ngoan, đi đi."
Bắc Vũ Đường nhìn theo nó rời đi, chờ nó đi xa rồi, nàng mới xoay người trở về.
Bắc Vũ Đường không biết là những lời nàng vừa nói với linh thỏ đã bị người nào đó nghe lén không sót một từ, đặc biệt là khi nàng nói hai chữ "sát thần", đôi mắt người nọ nguy hiểm nheo lại.
Nàng còn chưa về đến động phủ, một truyền âm phù đã bay đến tay nàng.
Bắc Vũ Đường xem xong, lập tức hô với người trong phòng, "Yểm đại nhân, gia phụ gia mẫu có việc tìm. Ta đi một lát rồi về."
Bắc Vũ Đường trực tiếp bỏ lại Yểm, đi một mình, đi rất nhanh, cứ như kiểu là sợ bị y quấn lên vậy.
Yểm thông qua thần thức nhìn rõ ràng, lại không ngăn cản, càng không có hứng thú đi theo, giờ y còn đang bận đánh giá cái động phủ này của nàng.
Hừ, đợi lát nữa bắt nàng tự mình thừa nhận bản thân là con dế nhũi nghèo kiết hủ lậu!
Bên kia, Bắc Vũ Đường vội vàng đuổi tới động phủ của Bắc Văn Uyên, thấy mẫu thân đại nhân cũng ở đây.
Bắc Vũ Đường hành lễ với hai người, "Phụ thân, mẫu thân, hai người tìm con có việc gì quan trọng?"
Bích Dao nói trước, "Đường Nhi, sau này cách xa Tất Tư Vũ ra một ít."
Vừa nói đến ả, sắc mặt của Bích Dao rất không tốt.
"Vâng, sau này con sẽ chú ý." Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn đáp.
Lần này Bích Dao ngẩn người, nếu là lúc trước, nàng đã sớm nói đỡ Tất Tư Vũ, hôm nay lại không còn nữa. Xem ra chuyện này là một đả kích lớn với nữ nhi.
"Không nói việc này, nói chính sự đi."
Bắc Vũ Đường một bộ chăm chú lắng nghe họ nói.
Bắc Văn Uyên mở miệng, "Giờ con đã bước vào Kim Đan kỳ, theo ước định, hôn sự của con và hài tử Bách Lí kia cũng nên cử hành."
Bắc Vũ Đường thầm giật mình, trên mặt vẫn bảo trì trấn định.
"Khi nào?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Vi phụ và Huyền Không thương lượng xong, ba tháng sau sẽ cử hành đại điển xong tu cho các con."
Bích Dao thấy nàng không có vui sướng, không khỏi hỏi: "Có phải có vấn đề gì không?"
Bắc Vũ Đường cong môi, cười nói: "Không có việc gì. Con bế quan ba tháng, củng cố tu vi trước. Ba tháng sau sẽ xuất quan."
Phu thê hai người thấy nữ nhi nỗ lực như vậy, rất vui mừng.
Nếu không phải nàng không thể tu luyện công pháp Thuỷ linh căn, với thiên phú của nữ nhi, chỉ sợ đã sớm là Kim Đan hậu kỳ. Đáng tiếc, thân thể nàng lại là thể chất thuần âm. Một khi tu luyện công pháp hệ Thuỷ thì quá dễ bại lộ.
Bắc Vũ Đường rời khỏi chỗ Bắc Văn Uyên, trong lòng đã có tính toán.
Nàng thật sự không ngờ đại điển song tu lại diễn ra nhanh như vậy.
Khi nàng tăng tu vi đến Kim Đan kỳ, nàng đã biết đại điển song tu sẽ diễn ra sớm hơn kiếp trước, chỉ là "sớm" này còn trước cả dự đoán của nàng. Xem ra vở tuồng nàng chuẩn bị cho Bách Lý Tầm Phong cần lên sàn diễn trước.