Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

chương 298: thứ nữ trọng sinh (12)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Vân Phi Mặc

Ra khỏi Hoàng cung, Quân Vô Thương trực tiếp dẫn nàng tới một ngõ nhỏ, bên trong cóc một quán nhỏ không thu hút chút nào.

"Canh thịt dê của quán này là ngon nhất kinh thành, nàng nếm thử xem."

Quân Vô Thương đưa chén canh thịt dê cho nàng giống như là hiến bảo vật vậy.

Bắc Vũ Đường nhìn chén canh thịt dê nóng hôi hổi, hương vị quả nhiên rất tốt, người đưa chén canh này còn tốt hơn.

Bởi vì những chuyện y đang làm, đều là vì muốn tốt cho nàng.

"Ăn ngon không?" Đôi mắt u trầm của Quân Vô Thương mang theo chờ mong nhìn nàng.

"Ngon lắm, đây là món canh thịt dê ngon nhất ta từng ăn."

"Chờ chúng ta thành hôn rồi, ta dẫn nàng đi Tây Bắc, canh thịt dê nơi đó mới là chính tông." Quân Vô Thương nói.

"Được."

Ăn xong, hai người chậm rãi đi bộ ở đường nhỏ hẻo lánh, nơi này không có ai khác, chỉ có hai người họ, cảm giác thế giới này chỉ có mình đôi ta.

"Ô ô, ô ô......"

Đột nhiên, tiếng ô ô truyền ra từ căn phòng tranh lụi bại thấp bé, đúng lúc này, hai nam tử thân hình cao lớn làn da ngăm đen từ chỗ ngoặt đi ra, hai người kia đi vào căn phòng tranh đó.

Bắc Vũ Đường nhìn thấy hai người kia, thân mình khẽ run lên, đôi mắt đột nhiên nheo lại.

Bọn họ là hai trong số năm huynh đệ thợ săn!

Bắc Vũ Đường không ngờ lại gặp được họ ở đây.

Quân Vô Thương chú ý thấy nàng dị thường, "Làm sao vậy?"

"Đi xem."

Quân Vô Thương không có ý kiến.

Quân Vô Thương ôm lấy Bắc Vũ Đường, nhẹ nhàng tiến vào sân nhỏ, hai người lặng lẽ tiến lại gần căn phòng bằng gạch gỗ, qua cửa sổ lụi bại, có thể thấy được tất cả. Chỉ thấy một phụ nhân khoảng hai mươi tuổi, hai tay hai chân bị trói chặt, trong miệng còn bị nhét một mảnh vải.

Hai huynh đệ trong phòng là lão nhị và lão tam, hai người đó đang đưa lưng về phía họ.

"Nhị ca, lần này chúng ta phải cẩn thận, đừng để ả đàn bà này trốn thoát nữa."

"Còn dám chạy, trực tiếp đánh gãy chân nó." Lão nhị hung tợn nói.

"Ả đàn bà lần này không tồi, thân mình chắc nịch, ʍôиɠ lớn, nhất định dễ sinh." Nói xong, lão tam động thủ muốn sờ phụ nhân kia, phụ nhân hoảng sợ, phẫn nộ giãy giụa.

"Bang" một cái tát dừng trêи mặt phụ nhân, mặt nàng ấy lập tức hiện lên dấu một bàn tay.

"Đậu má, ngươi còn không thành thật, cẩn thận ta thu thập ngươi ngay bây giờ đấy!" Lão tam hung tợn bóp chặt cằm phụ nhân.

Phụ nhân bị đau, không dám phản kháng nữa, chỉ có thể yên lặng chảy nước mắt.

Đang lúc Bắc Vũ Đường định ra tay cứu người, ngoài cửa viện có động tĩnh. Bắc Vũ Đường không nghe được, nhưng Quân Vô Thương nghe thấy.

"Có người tới." Quân Vô Thương ôm Bắc Vũ Đường nhảy lên mái hiên, vừa lúc có thể nhìn thấy cả trong và ngoài viện.

Năm thanh niên cầm gậy gỗ linh tinh đá văng cửa viện. Lão nhị và lão tam ở trong phòng nghe được động tĩnh thì vọt ra, liền thấy năm nam tử xa lạ đứng bên ngoài.

Đại ca cầm đầu không nói hai lời, trực tiếp phân phó, "Đánh cho ta."

Năm người cũng không cho hai huynh đệ thợ săn cơ hội phản ứng lại, xông lên đánh bọn họ. Hai người không có vũ khí, hơn nữa số lượng chênh lệch quá nhiều, dù sức chiến đấu mạnh, vẫn không thắng nổi.

Hai huynh đệ thợ săn thấy không địch lại, hoảng sợ chạy trốn. Năm người kia không đuổi theo, mà đi vào phòng cứu phụ nhân kia ra. Sau khi xác định phụ nhân an toàn, hai người Bắc Vũ Đường đi theo sau hai huynh đệ thợ săn.

Đi theo hai huynh đệ rời khỏi thành, quẹo trái quẹo phải, cuối cùng tiến vào một tứ hợp viện nông gia. Hai người nhạy bén nhìn bốn phía chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, mới gõ ám hiệu lên cửa.

Chốc lát sau, có người đến mở cửa cho họ.

Bắc Vũ Đường tiếp tục đi về phía trước, Quân Vô Thương thấy thái độ của nàng với việc này, hoặc nói chính xác hơn là với hai người kia, y nghi ngờ trong lòng, lại không hỏi gì, mặc kệ đi theo nàng.

"Nơi này nhiều người, chờ trời tối chúng ta vào."

Bắc Vũ Đường liếc nhìn sắc trời, sắp đêm đen rồi, "Được."

Nửa canh giờ sau, hai người nương bóng đêm, lặng yên không tiếng động tiến vào tứ hợp viện kia. Sau khi tiến vào, lại phát hiện bên trong có rất nhiều "người quen", chính xác là người trong trí nhớ của nguyên chủ Bắc Vũ Đường.

Những người này đều đã từng làm những chuyện không thể tha thứ với nguyên chủ.

"Sao hai huynh đệ các người lại không bắt được ai thế?" Thôn trưởng nhìn lão nhị lão tam, "Chúng ta sắp về rồi, sẽ không vì hai ngươi mà chậm trễ thời gian."

"Thôn trưởng, cho chúng ta một ngày nữa đi." Lão nhị mở miệng thỉnh cầu.

Lập tức có người nhảy ra, "Không được. Ở lại nhiều thêm một ngày sẽ nguy hiểm thêm một ngày. Những ả đàn bà này đều do chúng ta vất vả lắm mới chộp được. Nếu vì một ngày này của các ngươi mà bị phát hiện, hai huynh đệ các ngươi lấy đâu ra mà trả cho chúng ta."

Lời vừa dứt, mọi người xung quanh sôi nổi phụ hoạ.

"Đúng đấy, đúng đấy. Chúng ta mau trở về đi."

"Thôn trưởng." Lão nhị khẩn cầu nhìn hắn.

Thôn trưởng có chút bất đắc dĩ nói: "Chuyện này vẫn là theo ý mọi người đi, buổi tối hôm nay chúng ta lên đường xuất phát."

Người chung quanh đều dùng vẻ mặt khinh thường nhìn hai huynh đệ bọn họ.

"Ta thấy huynh đệ các người không cần đi bắt nữ nhân nữa đâu, trực tiếp mua một nữ nhân từ tay nha tử là được, bớt việc." Có người trêu chọc.

"Ha ha, ta thấy chủ ý này không tệ."

Hai huynh đệ thợ săn ủ rũ cúi đầu cụp đuôi.

Thôn trưởng nhìn hai người, tiến lên nói, "Chờ lần sau đi."

Rất nhanh, mọi người bắt đầu hành động, Bắc Vũ Đường và Quân Vô Thương nhìn thấy họ khiêng một đám nữ nhân từ phòng cách vách ra, có lớn có bé, thậm chí còn có cả hài tử chưa cập kê!

Những người này đều bị bọn họ mê choáng, hoàn toàn không biết gì cả.

Kiếp trước Bắc Vũ Đường cũng bị mê choáng mà mang vào thôn của họ, thôn đó rất thần bí, giống như là ngăn cách với thế nhân vậy. Tư liệu của hệ thống cũng không chỉ rõ được thôn đó ở đâu.

Nàng vốn tưởng phải chờ đến lúc người mua bán kia xuất hiện, giờ có bọn họ, vừa lúc nàng có thể thu thập những người này trước.

Một trong số những tâm nguyện của nguyên chủ là giết những người này.

"Ta muốn tiếp tục đi theo." Bắc Vũ Đường nói với Quân Vô Thương.

"Được. Nàng muốn làm gì thì làm. Không cần băn khoăn, ta vẫn sẽ luôn ở phía sau nàng."

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời, Quân Vô Thương nói với một người như vậy, lần đầu tiên y sủng nịch một người vô điều kiện.

Bắc Vũ Đường nhìn y, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Vì sao phải đối xử với ta tốt như vậy, vì sao chàng không phải là người ở thế giới của ta?

Nàng thật sự sợ, sợ mình bị lạc ở nơi này.

Quân Vô Thương cảm giác được chỗ ngực mình ướt át.

Quân Vô Thương cảm nhận được nàng bất an.

Y không biết nên an ủi nàng thế nào, không biết cách xua tan bất an của nàng, chỉ có thể ôm chặt nàng, cho nàng ấm áp, cho nàng một chỗ dựa.

Nửa ngày sau, Bắc Vũ Đường khôi phục bình tĩnh, mà người trong viện đã bắt đầu rời đi. Mọi người vừa đi vừa mò về một hướng. Nếu không phải có Quân Vô Thương ở đây, dù nàng có vô tình gặp phải, cũng không thể bình yên đuổi kịp bọn họ.

Bắc Vũ Đường càng bức thiết muốn học võ nghệ, nàng có cảm giác, nhiệm vụ sau này sẽ càng ngày càng khó, nhiều thêm một phần vũ lực, phần thắng của mình nhiều thêm một phần.

Đoàn người đi về phía một ngọn núi lớn ở vùng ngoại ô kinh thành, dù đi đêm, nhưng tốc độ của họ lại không giảm, có thể thấy họ thường xuyên đi đêm.

Một đêm đi không ngừng, đến bình minh, một thôn xóm xuất hiện ở khe núi.

Bắc Vũ Đường hoàn toàn không ngờ thôn xóm hẻo lánh này lại ở sâu trong ngọn núi cách kinh thành không xa. Nhìn thôn xóm đó, Bắc Vũ Đường cảm thấy vô cùng khó chịu, đó là bài xích và chán ghét của thân thể này.

Quân Vô Thương cũng không ngờ ở đây lại có một thôn xóm như vậy.

Nhìn qua, toàn bộ thôn đa số là nam tử, nữ tử căn bản không thấy, cảnh tượng này thật sự rất quỷ dị.

Bọn họ yên lặng tiến vào thôn, các nam nhân trong thôn khiêng từng nữ tử bị bắt tới về nhà, toàn bộ thôn đều vui mừng.

Bắc Vũ Đường và Quân Vô Thương lặng lẽ vào sân, khi họ đi ngang qua một nhà, nghe được động tĩnh trong phòng, Bắc Vũ Đường theo bản năng nhìn qua, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn được tình hình bên trong.

Vừa thấy, Bắc Vũ Đường run rẩy.

Chỉ thấy một nữ tử bị bẻ gãy tay chân, cổ nàng ấy bị xích lại, đang thống khổ rêи rỉ. Thấy thảm trạng của nữ tử ấy, những hồi ức không thể chịu nổi trong đầu giống như là nước lũ quét qua nàng.

Đó là những ký ức bi thảm nhất nguyên chủ từng trải qua, là ký ức thống khổ tuyệt vọng mà nàng ấy muốn huỷ diệt nhất.

Bắc Vũ Đường thống khổ ôm đầu, cảm xúc mặt trái của nguyên chủ đánh sâu vào lý trí Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường còn sót lại chút ý chí, khống chế xúc động phẫn nộ muốn rít gào của mình lại.

Nhưng mà, oán khí của nguyên chủ quá lớn.

"Phanh" một tiếng, sợi lý trí cuối cùng bị đứt gãy.

"A!"

Tiếng gầm giận dữ phát ra từ miệng nàng.

Động tĩnh bên này kinh động toàn bộ người trong thôn, nam tử trong thôn sôi nổi tiến về bên này. Bọn họ thấy một đôi nam nữ xa lạ xuất hiện trong thôn họ.

Vài thập niên gần đây, trừ nữ tử bị bắt vào, không còn ai vào thôn của họ, dù có vào nhầm, không bị họ giết thì cũng trở thành một trong số họ.

"Các người là ai?" Thôn trưởng cảnh giác nhìn hai người.

Quân Vô Thương không để ý đến hắn, toàn bộ tâm trí của y đều đặt trêи người Bắc Vũ Đường.

"Đường Nhi." Quân Vô Thương hơi vô thố, y không biết nàng bị làm sao.

"Đường Nhi."

...............

Bắc Vũ Đường luôn ôm đầu đau đớn gào thét dần bình tĩnh lại, nàng đứng lên, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt vốn đen bóng giờ đã thành đỏ đậm, giống như là bị nhiễm màu máu tươi.

Khi nàng ngẩng đầu lộ ra dung nhan tuyệt sắc đó, toàn bộ nam nhân trong thôn đều bị dung mạo của nàng làm chấn động, đặc biệt là lúc này đôi mắt đỏ của nàng càng mang theo một vẻ đẹp mỹ lệ.

Những người đó nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt ɖâʍ ɖu͙ƈ, muốn chiếm nàng làm của riêng.

Quân Vô Thương nhìn ánh mắt xấu xa của những người đó, đôi mắt đen u ám nheo lại đầy nguy hiểm.

Bắc Vũ Đường nhìn những người trước mặt, gằn từng từ, "Ta muốn họ chết!"

Quân Vô Thương nghe nàng nói vậy, cũng không có phản ứng gì lớn.

Nhưng những người trong thôn nghe vậy đều tỉnh táo lại, chỉ coi nàng đang tấu hài.

Có người khinh miệt nhìn hai người, "Chỉ bằng nam nhân bên cạnh ngươi mà muốn giết được chúng ta? Ha ha, quả là mơ mộng hão huyền."

Có người tính tình táo bạo nói: "Đừng vô nghĩa nhiều với chúng, giết nam nhân kia đi, nữ nhân kia toàn bộ thôn ta sở hữu."

Lời vừa dứt, nam nhân trong thôn đều nhiệt huyết sôi trào.

Đột nhiên, không ít người cảm thấy có gì đó bắn lên mặt, khi họ sờ lên mặt, thấy máu tươi trêи tay, đều kinh sợ.

Người vừa mới nãy còn nói chuyện giờ đã đầu mình hai nơi.

"Đùng" một tiếng, thân ngã xuống, đầu thì lăn đến dưới chân trưởng thôn.

Quân Vô Thương bế Bắc Vũ Đường lên, an trí nàng trêи nóc nhà, để nàng rời xa nguy hiểm. Quân Vô Thương đứng đó, lạnh lùng nhìn thôn dân.

Thôn trưởng bị ánh mắt sắc bén của y làm nổi da gà, nhưng vẫn căng da đầu hô lớn: "Cùng nhau lên, giết hắn, báo thù cho Nhị Bạch."

Thôn trưởng vừa ra lệnh, người trong thôn lập tức lao lên, vô số đao kiếm gậy gỗ cùng hướng về phía Quân Vô Thương, nhưng y như quỷ mị, họ không thể tới gần, càng miễn bàn đến công kϊƈɦ.

Nơi y đi qua, máu văng bốn phía. Nhiều người còn không biết mình chết thế nào.

Từng khối thi thể ngã xuống, họ mới phát hiện người bên cạnh càng lúc càng ít.

Bọn họ cuối cùng cũng ý thức được mình đụng phải sát thần.

Có người muốn trốn, nhưng đã quá muộn.

Một người chạy xa nhất cảm thấy có ngọn ác phong đánh úp lại, sau đó thấy một con dao nhỏ xuyên qua ngực mình, miệng phun máu tươi, trừng mắt ngã xuống đất.

Trong sân chỉ còn ba người, ba người tách nhau ra trốn, nhưng chạy càng nhanh, chết càng nhanh.

Khi Bắc Vũ Đường lại khống chế được thân thế, ý thức khôi phục, đã thấy thi thể đầy đất.

Một người hoảng sợ chạy trốn, thân ảnh Quân Vô Thương như quỷ mị lướt qua, thân mình người nọ cứng đờ, chỉ thấy ngực đau xót, cúi đầu thì thấy ngực mình đã thủng một lỗ.

Trong tay Quân Vô Thương thì nhiều ra một thứ, một trái tim màu đỏ đang nằm trong tay y, hơi hơi nhảy lên.

Người nọ kinh ngạc nhìn tay y, đó vốn là thứ thuộc về hắn.

Chỉ thấy năm ngón tay thon dài của y nắm lại, một tiếng "phụt", máu thịt tứ tung.

"Đã không còn lương tâm, giữ lại cũng vô dụng." Quân Vô Thương lạnh lẽo nói.

Nam tử kia ngã xuống đất, trước khi chết, đôi mắt còn trừng lớn đầy hoảng sợ.

Bắc Vũ Đường thảnh tỉnh vừa lúc thấy màn này.

Nhìn thi thể khắp nơi, nhìn người kia đứng lặng trong vũng máu, không có sợ hãi, không có chán ghét, chỉ có dáng người vĩ ngạn của y, chỉ có chỗ dựa dày rộng và ấm áp.

Quân Vô Thương quay đầu, tầm mắt hai người giao nhau trong không trung.

Bắc Vũ Đường cười xinh đẹp với y, tia nắng ban mai ánh lên ở chân trời, nụ cười của nàng đẹp như vậy, đẹp đến rung động lòng người.

Bắc Vũ Đường và Quân Vô Thương đi rồi, ám vệ đi theo Quân Vô Thương bắt đầu giải quyết hậu quả thay cho chủ tử.

Trêи đường xuống núi, Bắc Vũ Đường nói, "Có ai từng nói chàng rất tuấn tú chưa?"

"Rồi."

"Ai?"

"Nàng."

Bắc Vũ Đường sửng sốt, chợt sung sướиɠ nở nụ cười.

-Bắc Bình Hầu phủ-

Bắc Vũ Đường và Quân Vô Thương ngồi trong viện đánh cờ, thấy một đám người hấp tấp chạy vào, đi đầu là phu thê Bắc Bình Hầu, cộng thêm Tần quản gia của Nhϊế͙p͙ Chính Vương phủ.

Tần quản gia thấy chủ nhân nhà mình không về nhà, đau đầu lắm. Trước kia là ở nhà không chịu ra ngoài.

Giờ có tức phụ rồi, không chịu về nhà nữa luôn.

Từ sau khi tiểu chủ nhân tặng đôi chim nhạn kia xong, chưa từng về Quân phủ lấy một lần.

Bọn họ là đi cưới, chứ không phải là ở rể mà!

"Thiếu gia, trong phủ có việc cần người chủ trì. Người về cùng lão nô đi." Gương mặt già nua của Tần quản gia đã biến thành bánh bao.

Quân Vô Thương mặt không biểu tình: "Chuyện trong phủ ông làm chủ là được."

"Thiếu gia, theo tập tục của Đại Đoan, một tháng trước khi thành hôn, đôi tân nhân không thể gặp nhau mà." Tần quản gia tận tình khuyên bảo.

Quân Vô Thương hơi nhếch mi, "Có tập tục thế này à?"

"Có." Tần quản gia khí phách trả lời.

Quân Vô Thương nhìn Bắc Xương Bình, Bắc mẫu và đám nha hoàn có liên quan, "Đại Đoan có tập tục này sao?"

Mọi người tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của Quân Vô Thương, muốn nói "có", cũng không dám hé răng. Ngay cả Bắc mẫu và Bắc Xương Bình thấy ánh mắt của y cũng không dám nói.

"Có à?" Quân Vô Thương "vô sỉ" hỏi lại.

Mọi người đồng thời lắc đầu, trăm miệng một lời nói: "Không có."

Tần quản gia vô ngữ nhìn những kẻ yếu bị bắt nạt bên cạnh.

Quân Vô Thương nhìn về phía Tần quản gia, ý tứ không cần quá rõ ràng.

Tần quản gia lần đầu tiên phát hiện tiểu chủ tử nhà ông vô lại đến thế.

Bắc Vũ Đường nhìn Tần quản gia đã trắng đầu rồi còn bị "cô lập", nói với người nào đó: "Có, nên giờ chàng về cùng Tần quản gia đi."

Quân Vô Thương và nàng nhìn nhau, cuối cùng Quân Vô Thương bại trận.

"Đi thôi."

Quân Vô Thương trừng Tần quản gia một cái.

Tần quản gia giống như không nhìn thấy vậy, cười tủm tỉm nói với Bắc Vũ Đường: "Tiểu thư Vũ Đường, người có việc gì thì cứ việc sai khiến mấy người Tâm Liên."

Vương phi nhà họ thiện giải nhân ý như thế, sau này rốt cuộc có người có thể trị thiếu chủ.

Tần quản gia càng nhìn Bắc Vũ Đường càng vừa lòng.

"Uhm." Bắc Vũ Đường hơi gật đầu.

Hôn ước tới gần, Hầu phủ càng bận rộn, áo cưới cũng sắp thêu xong. Tân nương Bắc Vũ Đường lại là người nhàn nhất phủ, không ai sánh nổi. Ngay cả Bắc Niệm Cẩm cũng bận hơn nàng.

Về tình trạng của Bắc Niệm Cẩm, Bắc Vũ Đường vẫn luôn khống chế.

Thời gian gần đây nàng ta rất an phận, hoàn toàn không có động tác gì. Bắc Vũ Đường cũng sẽ không nghĩ nàng ta sẽ yên phận như thế, nhất định đã âm thầm lặng lẽ chuẩn bị đại chiêu chờ nàng. Nhưng mà, đại chiêu của nàng ta không biết có dùng được không.

Bởi vì nàng đã đào hố sẵn, sâu lắm ấy, chỉ chờ nàng ta nhảy vô thôi. Mà nàng ta lại rất phối hợp, nên cái hố này càng đào càng sâu, hơn nữa có xu hướng còn được dùng trước.

Bắc Niệm Cẩm rất thông minh, biết giờ đối đầu với nàng thì không có phần thắng, nên bắt đầu tạo thế cho bản thân.

Mà lựa chọn của nàng ta giống kiếp trước, dùng "tài hoa" tạo thanh danh.

Nàng ta tham gia các yến hội lớn bé, ngâm thơ đối câu với các tài tử, tài nữ, luôn có thể nhất minh kinh nhân, dần dần nàng ta cũng có thanh danh tài nữ trong thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio