Tác giả: Vân Phi Mặc
Tin tức về Nhị đương gia cùng phương thuốc và biện pháp sát trùng cũng truyền đến các thôn xóm.
Tất cả mọi người đều đang chờ Nhị đương gia tới chủng ngừa.
Cùng lúc đó, đội ngũ mà triều đình phái tới cũng lắc lư đến địa giới Duyện Châu. (Mé, chú dẫn đội bò ra đường à Cổ Phàm Chi._.)
Tiểu binh trông đường thấy đội ngũ lắc lư tới, biết là người triều đình phái đến, lập tức nhường đường, chỉ là tiểu binh trông đường rất bình tĩnh, không kích động lắm khi thấy đoàn người tới.
Đội ngũ lắc lư thẳng hướng Duyện Châu, tới cửa thành, thị vệ trông giữ xác nhận thân phận của họ xong thì lập tức mở cửa thành.
Sau khi họ vào trong thành, tất cả đều đeo khăn che mặt.
Chu ngự sử nhìn bốn phía đường phố đều có bột phấn trắng thì thấy rất lạ.
Đôi khi còn thấy có người đi lại trên đường phố. Những người này tay cầm dược liệu, tuy vội vàng nhưng không hề thấy có sự sợ hãi bất an, thậm chí còn thấy họ đang nở nụ cười.
Bọn họ cứ nghĩ sau khi đến Duyện Châu sẽ thấy một phủ thành tuyệt vọng, nhưng những gì họ đang chứng kiến lại hoàn toàn đảo điên ấn tượng của họ về ôn dịch.
"Có phải tình báo sai rồi không?" Có người hỏi.
"Đúng đấy. Nhìn Duyện Châu đâu giống nơi có ôn dịch đâu." Có người phụ họa.
Chu ngự sử lắc đầu, "Nếu không có ôn dịch thì sẽ không đóng chặt cửa thành, càng không chặn địa giới. Đến phủ nha sẽ biết đã xảy ra chuyện gì."
Cố Phiên Nhiên nhìn bột phấn trắng trên đất, mày hơi nhíu lại.
"Tiểu thư, họ đổ gì trên đất vậy?" Đông Mai vừa lúc thấy một nữ tử đang rắc vôi sống.
"Nếu ta đoán không lầm, nàng ta đang đổ vôi sống."
"Vôi sống? Vì sao họ lại đổ xuống đất?"
"Sát trùng, tiêu diệt vi khuẩn đậu mùa." Cố Phiên Nhiên nói.
Nếu không thấy hành động của họ, ả còn không nhớ vôi sống có thể sát trùng.
Ai sẽ là người biết vôi sống có thể dùng để sát trùng?
Trong đầu ả không tự giác hiện lên khuôn mặt của Bắc Vũ Đường.
Là nàng, nhất định là nàng, nàng nhất định đang ở đây!
Đoàn người mau chóng ngừng ở phủ nha, Phương tri phủ và các vị quan lớn nhỏ khác đã sớm đứng ở cửa chờ.
Chu ngự sử và Tứ hoàng tử xuống khỏi xe, Phương tri phủ nhanh chóng tiến lên, dẫn một đám quan nhỏ tới chào hỏi hai người.
Một đám người hàn huyên xong mới dẫn nhau vào phủ nha.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Cổ Phàm Chi mở lời trước, "Dọc đường quan sát, Phương đại nhân làm công tác phòng dịch rất tốt, không để ôn dịch khuếch tán ra ngoài."
"Đều là việc hạ quan nên làm." Phương tri phủ khiêm tốn nói.
Chu ngự sử hỏi, "Trên đường ta có thấy phụ nhân đang rắc vôi quanh nhà, đó để làm gì vậy?"
Phương tri phủ cười giải thích, "Mộc phu nhân bảo vôi sống có thể sát trùng, giết nhiều sinh vật có hại, có thể giảm bớt nguy cơ bá tánh nhiễm bệnh đậu mùa. Giờ toàn bộ Duyện Châu, thậm chí các thôn xóm xung quanh đều đang dùng biện pháp này."
"Vôi sống còn có tác dụng như vậy?"
"Đúng." Phương tri phủ đáp.
"Không biết Mộc phu nhân ngươi nói là ai? Nàng nói thật sao?"
Phương tri phủ bảo đảm, "Nàng chắc chắn sẽ không sai. Châu phủ chúng ta trước kia tai qua nạn khỏi cũng là do làm theo cách của nàng."
Đôi mắt Chu ngự sử sáng ngời, "Ý ngươi là Mộc Chi Đào? Vị Lôi nhị đương gia kia?"
Phương tri phủ cười tủm tỉm đáp, "Đúng vậy."
"Chẳng trách."
Chẳng trách bá tánh cả phủ châu đều tin tưởng như thế.
Cổ Phàm Chi vừa nghe đến tên Mộc Chi Đào, theo bản năng nhíu mày lại.
"Lần này ta mang theo rất nhiều đại phu y thuật cao siêu từ Trường An tới đây. Hẳn sẽ mau chóng khống chế ôn dịch, Phương đại nhân chớ lo lắng." Cổ Phàm Chi nói.
Thuộc hạ của hắn cũng hùa theo, "Lần này Tứ hoàng tử cố ý cầu Thánh thượng mấy ngự y trong cung ra. Bên ngoài có rất nhiều dược liệu cũng do Tứ hoàng tử bỏ tiền túi ra mua."
"Lăng Tiêu, ngươi nói chuyện này làm gì. Nhìn bá tánh Duyện Châu chịu tội, ta chỉ có thể cố hết chút sức lực nhỏ bé, hy vọng Duyện Châu có thể mau chóng phồn vinh như xưa." Cổ Phàm Chi đại nghĩa nói.
Phương tri phủ đứng lên, chắp tay hành lễ với Cổ Phàm Chi, "Hạ quan thay bá tánh Duyện Châu cám ơn Tứ hoàng tử."
"Thân là Hoàng tử, giúp đỡ họ là trách nhiệm không thể chối từ của bổn hoàng tử." Cổ Phàm Chi hào khí tận trời.
Chu ngự sử ngồi bên yên lặng không nói lời nào xem Cổ Phàm Chi và thuộc hạ của hắn biểu diễn.
"Lăng Tiêu, ngươi dẫn ngự y đến khám bệnh đậu mùa, để họ mau chóng nghĩ ra cách ức chế." Cổ Phàm Chi hạ lệnh.
Phương tri phủ vội nói, "Không cần sốt ruột vậy đâu. Các vị đường xa mệt nhọc, tạm nghỉ ngơi một ngày đi, mai có tinh thần lại đi cũng không muộn. Mộc phu nhân đã nói, chỉ khi thân thể cường tráng thì tỷ lệ mắc bệnh đậu mùa mới giảm đi. Nếu thân thể không khỏe thì sẽ rất dễ mắc bệnh. Nên để họ nghỉ ngơi trước thì hơn."
Lại là Mộc phu nhân......
Sắc mặt Cổ Phàm Chi hơi trầm xuống, "Không sao. Họ đều là lão đại phu dày dặn kinh nghiệm, thân thể họ thế nào, chính họ rõ nhất."
Phương tri phủ thấy hắn đã nói thế, cũng không tiện phản bác, chỉ có thể để hạ nhân dẫn họ qua.
Cố Phiên Nhiên luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, "Ta có một cách có thể giúp bá tánh Duyện Châu tận lực tránh mắc bệnh đậu mùa."
Cổ Phàm Chi rất hứng thú, "Là cách gì?"
Cố Phiên Nhiên lấy một tờ giấy viết sẵn trong cổ tay áo ra, bên trên có viết về phương pháp tiêu độc.
Cổ Phàm Chi xem xong, rất vừa lòng, đưa cho Chu ngự sử, "Chu ngự sử, ngươi xem cách này thế nào?"
Chu ngự sử tiếp nhận, mới đầu không để bụng, nhưng càng đọc, hàng mày nhíu chặt dần giãn ra. Ông vốn nghĩ Cố Phiên Nhiên lần này tới cho vui, không ngờ cũng có vài phần năng lực.
Chu ngự sử đưa trang giấy cho Phương tri phủ, "Phương đại nhân, ngươi xem thế nào?"
Phương tri phủ cười tủm tỉm tiếp nhận, khi thấy nội dung bên trên, thần sắc như thường, không hề kinh hỉ.
Cổ Phàm Chi gấp gáp hỏi, Chu ngự sử, Phương tri phủ, hai vị cảm thấy phương pháp này được không?"
Cổ Phàm Chi có một loại tự tin khó hiểu với Cố Phiên Nhiên.
Chu ngự sử nói, "Cũng không tệ lắm."
Phương tri phủ muốn nói, nhưng thấy Chu ngự sử đã đồng ý, lại nhìn biểu cảm của Tứ hoàng tử, thông minh nói hùa, "Không tệ."
Cổ Phàm Chi nghe họ nói vậy, rất vui vẻ.
"Giờ thông báo cho bá tánh toàn thành, sau này làm theo cách này."
Phương tri phủ muốn ngăn cản, nhưng thấy Tứ hoàng tử bừng bừng hứng thú như thế, cuối cùng yên lặng ngậm chặt miệng.
Người Cổ Phàm Chi mang đến đi theo quan sai của phủ nha đến khắp hang cùng ngõ hẻm báo biện pháp này.
"Sao biện pháp tiêu độc này phức tạp thế?" Có phụ nhân nghi hoặc hỏi.
Nam nhân trong nhà bảo, "Nhị đương gia bảo chúng ta làm thì làm thôi. Nàng sẽ không hại chúng ta."
Thuộc hạ của Cổ Phàm Chi lập tức nói, "Hai vị đừng hiểu lầm. Biện pháp này là Cố tiểu thư nghĩ ra, không phải Nhị đương gia nào cả. Các ngươi muốn cám ơn thì phải cám ơn Cố tiểu thư, đừng cám ơn nhầm người."
"Gì? Cái này không phải Nhị đương gia nói?" Nam nhân trung niên kinh ngạc.
Nha dịch ở bên gật đầu.
Nam nhân trung niên nói thẳng, "Chúng ta không làm. Quá phiền toái."
Phụ nhân cũng nói theo, "Ta đã bảo mà, sao Nhị đương gia lại đột nhiên sửa lại được. Nhìn rườm rà thế này là biết ngay không phải của Nhị đương gia rồi."
Thuộc hạ của Cổ Phàm Chi nghe họ nói vậy thì hơi giận, "Các ngươi nói chuyện kiểu gì thế? Cố tiểu thư là vì muốn tốt cho các ngươi, vậy mà các ngươi lại không cảm kích. Biện pháp của Nhị đương gia gì kia có thể tốt bằng Cố tiểu thư sao?"
"Cố tiểu thư, Trương tiểu thư cái gì, nàng ta lợi hại như vậy hả? Vậy ngươi hỏi nàng ta giúp ta câu, nàng ta có thể chữa khỏi bệnh đậu mùa không? Nàng ta có thể giúp chúng ta sau này không mắc bệnh đậu mùa không?"
Thuộc hạ của Cổ Phàm Chi nghe họ nói vậy, tức lệch mũi.
"Các ngươi đang làm khó người khác đấy! Ai lại có bản lĩnh lớn như vậy chứ?!"
Nam nhân trung niên trả lời, "Có đó. Nhị đương gia có thể làm được."
"Sao có thể chứ!" Hắn buột miệng thốt.
Phụ nhân hừ lạnh một tiếng, "Sao lại không. Cố tiểu thư gì kia của các ngươi không có bản lĩnh đó, chẳng lẽ không cho Nhị đương gia của chúng ta có năng lực đó hả. Mình không làm được thì đừng nghĩ ai cũng giống mình."
"Ngươi, các ngươi..." Thuộc hạ của Cổ Phàm Chi tức lắm rồi.
Nha dịch rất sợ vị đại gia này tức giận mất lý trí, vội hòa giải, "Lão Trương, hai phu thê các ngươi đừng nói nữa. Bọn họ là người thành Trường An tới, không biết bản lĩnh của Nhị đương gia cũng là bình thường. Đợi đến lúc họ chứng kiến rồi sẽ hiểu thôi."
Bọn họ đang định rời đi thì phụ nhân trung niên gọi lại, "Chờ đã."
"Còn chuyện gì?" Thuộc hạ của Cổ Phàm Chi thầm nghĩ, có phải họ hối hận rồi, muốn dùng biện pháp kia không?
"Cố tiểu thư ngươi vừa nói là đương gia của cửa hàng Cố thị, Cố Phiên Nhiên?"
"Đúng vậy, đúng là nàng." Người nọ còn không biết hậu quả sau khi hắn trả lời câu này.
Phụ nhân trung niên đột nhiên trợn to mắt, há miệng, kéo cao giọng, "Các vị làng xóm láng giềng, mọi người mau tới đây! Nữ nhân hại Nhị đương gia tới Duyện Châu của chúng ta rồi!"
"Mọi người mau ra đi!"
Tên thuộc hạ kia ngốc thật luôn.
Những cánh cửa vẫn luôn đóng chặt mở ra liên tục, một đám sôi nổi ra cửa, có người còn cầm cải nát và rác rưởi theo.
"Lão Trương gia, nữ nhân kia ở đâu?"
"Ả ta ở đâu?"
Một đám người nhìn ngó khắp nơi, ngoài một nam nhân xa lạ thì không thấy nữ nhân xa lạ nào cả.
Có phụ nhân não bổ, chỉ về tên thuộc hạ của Cổ Phàm Chi, "Cố tiểu thư là hắn hả?"
Mọi người nhất trí nhìn người nọ, người nọ bị ánh mắt bất thiện của họ dọa sợ run.
"Ta, ta không phải. Ta là nam." Người nọ khẩn trương đến mức nói lắp.
Trương thẩm bảo, "Không phải hắn."
"Vậy ngươi kêu làm cái gì?" Có người bất mãn.
Trương thẩm vội nói, "Ả không ở đây, nhưng biện pháp phòng bệnh đậu mùa của ả lại mang đến đây, bảo chúng ta làm theo lời ả nói. Người này chính là người mang theo biện pháp của nữ nhân kia tới."
"Biện pháp của nữ nhân họ Cố kia tốt bằng của Nhị đương gia sao?"
"Đúng đấy đúng đấy."
"Hừ, nhà mình còn bán đồ có độc, còn bảo chúng ta làm theo á? Đến lúc đó cẩn thận không phòng được bệnh đậu mùa mà còn mắc bệnh đậu mùa luôn ấy. Các ngươi nói có đúng không?"
"Lão Chu nói không sai. Mọi người đừng nghe ả. Nữ nhân kia không phải thứ tốt lành gì."
"Nam nhân của ả mưu hại mẫu tử Nhị đương gia, có thể thấy họ rắn chuột một ổ, không đáng tin. Người như vậy, chúng ta tuyệt đối không được tin."
"Trước đó ta nghe nói Tứ hoàng tử dẫn theo một nữ nhân họ Cố tới, chẳng lẽ là ả à?"
"Chắc chắn là ả rồi."
"Chúng ta đừng nghe bọn họ, bọn họ không có ý tốt đâu. Vừa rồi còn bảo Nhị đương gia không bằng họ Cố."
"Đánh chết nữ nhân xấu xa kia đi!"
"Đúng đúng, đánh chết ả!
......
Bá tánh xung quanh càng nói càng kích động, càng nói càng tức giận, chuẩn bị lao đến phủ nha kéo nữ nhân họ Cố kia ra. May mà nha dịch gọi quản khu tới, khuyên can mãi mới khiến họ bình tĩnh lại được.
Thuộc hạ của Cổ Phàm Chi bị người ta vây đổ, cả người đều không tốt.
Hắn vội vàng chạy về phủ nha, bẩm báo lại cho Cổ Phàm Chi.
"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Cổ Phàm Chi rất khó coi.
Cố Phiên Nhiên cũng nghe thấy, sắc mặt không đẹp tí nào.
Ả cũng là vì hảo tâm, không ngờ đám điêu dân kia không những không biết cảm ơn mà còn muốn đánh ả, đúng là buồn cười. (Hảo tâm của mi là gây ra ôn dịch cho người ta đó hả. Vậy cảm ơn hảo tâm của mi nhé:>>)
"Đám ngu dân này, ngu xuẩn!" Cổ Phàm Chi cả giận.
Hắn nhìn Cố Phiên Nhiên, sợ ả khổ sở, "Phiên Nhiên, ngươi đừng để trong lòng. Họ toàn là đám không biết tốt xấu. Họ không biết quý trọng là tổn thất của họ. Biện pháp của ngươi rất tốt, ta sẽ tiếp tục cho người truyền bá."
Cố Phiên Nhiên cười nhẹ với Cổ Phàm Chi, "Điện hạ đừng lo, ta không sao. Nhị đương gia có ân với họ, tất nhiên họ sẽ nghe nàng. Ta mới đến, họ như thế cũng là bình thường."
Cổ Phàm Chi thấy ả rộng lượng không so đo với đám điêu dân thì càng thích ả hơn.
"Nói đến Mộc Chi Đào này, bổn hoàng tử lại thấy quỷ dị. Nàng ta không ở đây mà vẫn có thể xúi giục dân chúng như thế, nếu nàng ta tới, chẳng phải bảo họ tạo phản thì họ sẽ tạo phản ngay sao. Chuyện này ta phải đăng báo cho phụ hoàng." Cổ Phàm Chi trầm giọng.
Cố Phiên Nhiên thấy hắn nghĩ theo hướng mình ám chỉ, nở nụ cười vừa lòng.
Chỉ một lát sau, lại có một người hầu vội tiến vào.
"Điện hạ, thuộc hạ mới phân phó ở vùng thành tây xong, không biết một người nhảy từ đâu ra, bảo mọi người đó không phải biện pháp của Nhị đương gia mà là của Cố tiểu thư. Những người đó lập tức ném đồ thuộc hạ đưa cho đi, còn nói chuyện rất khó nghe."
Sắc mặt Cổ Phàm Chi và Cố Phiên Nhiên lại trầm xuống.
Sau đó, có rất nhiều người tới hồi bẩm, cùng nói về một việc. Khi họ hiểu lầm đó là cách của Nhị đương gia, một đám vui vẻ đáp lời, nhưng khi biết biện pháp là của Cố Phiên Nhiên thì đều trở mặt, thậm chí còn muốn đánh người tuyên truyền.
Cổ Phàm Chi tức lắm rồi.
Khuôn mặt Cố Phiên Nhiên nhàn nhạt, nhưng trong lòng đã hận chết Mộc Chi Đào.
Ả không tin, nàng có thể một tay che trời ở đây!
Bá tánh cả Duyện Châu mau chóng biết chuyện Cố Phiên Nhiên tới, còn mang theo biện pháp tiêu độc phòng dịch gì gì đó. Ai cũng rỉ tai nhau, không thể nghe lời ả.
Những người ở vùng hẻo lánh, tin tức đến muộn, đã làm theo biện pháp của Cố Phiên Nhiên.
Đến ngày hôm sau, cả nhà đó có hai người mắc bệnh đậu mùa.
Chuyện này vừa xảy ra, bá tánh cả Duyện Châu đều đã biết.
Không ít người chửi bậy ở cửa phủ nha.
"Họ Cố, đồ yêu tinh hại người! Ngươi hại cả nhà người ta mắc bệnh đậu mùa rồi!"
"Đồ rắn rết ác độc, ngươi chết không được tử tế!"
"Ngươi tới đây có phải vì muốn hại chết chúng ta không?!"
......
Một đám hùng hùng hổ hổ tụ tập ở cửa, Cố Phiên Nhiên ở trong phủ nha cuối cùng không nhịn nổi nữa.
Họ mắc bệnh thiên hoa thì liên quan quái gì tới ả?!
Cổ Phàm Chi cũng tức giận, "Phiên Nhiên, ngươi đừng để trong lòng. Ta phái người đuổi họ đi."
Cố Phiên Nhiên không ngăn cản, ngầm đồng ý với hành động của hắn.
Cổ Phàm Chi lập tức sai người hầu đuổi người đi. Nếu không đi thì bắt đi ngay. Người vây quanh phủ nha lúc ấy mới tản ra.
Không được, xem ra không thể dựng được thanh danh trong lòng bá tánh Duyện Châu rồi.
Lần này ả tới, chủ yếu là để kiếm lại thanh danh, xây dựng lại uy tín cho cửa hàng Cố thị.
Nếu người không bị bệnh không tin ả, vậy ả có thể công lược những người bị bệnh trước.
Ả không tin rằng ả không kiếm được danh tiếng.
"Nếu họ không cần ta, vậy ta đến khu cách ly xem những người bệnh. Ta biết một chút y thuật, hẳn có thể giúp đỡ một hai." Cố Phiên Nhiên nói.
Cổ Phàm Chi từ chối dứt khoát, "Không được, nơi đó quá nguy hiểm."
Cố Phiên Nhiên cười dịu dàng, "Không sao. Ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ không để mình mắc bệnh thiên hoa."
Cổ Phàm Chi vẫn không yên tâm, "Ta đi cùng ngươi."
Tâm phúc của Cổ Phàm Chi bị dọa, vội khuyên lại, "Điện hạ, tuyệt đối không được. Nếu ngài xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ chết, Cố tiểu thư cũng sẽ bị liên lụy. Xin điện hạ suy nghĩ lại."
Cố Phiên Nhiên cũng vội ngăn hắn, "Ngươi đừng đi, ngươi ở cùng các thái y đi, cùng họ nghiên cứu cách ức chế bệnh đậu mùa."
Bị mọi người phản đối mãnh liệt, Cổ Phàm Chi cuối cùng từ bỏ suy nghĩ.
Cố Phiên Nhiên dẫn theo Đông Mai, điệu thấp đến khu cách ly.
Khu cách ly là một tiểu viện nằm trong góc Duyện Châu, bá tánh xung quanh đều đã dọn đi, tránh bị lây nhiễm.
Lúc Cố Phiên Nhiên tới, Tiết Thiên đang bận rộn bên trong.
Lúc này, ả và Đông Mai đều đeo khăn che mặt, hai chủ tớ điệu thấp tiến vào, căn bản không có ai phát hiện thân phận của hai người.
Cố Phiên Nhiên đến trước mặt Tiết Thiên, dịu dàng hỏi, "Tiết thần y, có cần ta hỗ trợ gì không?"
Tiết Thiên nghe tiếng nói, đột nhiên ngẩng đầu, thấy một nữ tử đã đứng cạnh mình từ lúc nào, nữ tử che mặt nên không thấy rõ dung mạo, nhưng giọng nói ôn nhu kia khiến người ta thật thoải mái.
Có lẽ do ả đứng gần nên mùi hương nữ nhi còn bay vào chóp mũi hắn.