Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

chương 577: thế giới hiện thực (92)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Vân Phi Mặc

Tiểu Mặc Nhi suy nghĩ một lát thì đã hiểu.

Cậu có chút tò mò nhìn khuôn mặt đen nhem nhẻm kia, "Ngươi tự biến mình thành vậy à?"

Bé gái nghiêng đầu nhỏ, chớp đôi mắt to đen nhánh: "Không phải, là một tỷ tỷ giúp Niếp Niếp. Tỷ tỷ nói như vậy thì mới không bị bán."

Tiểu Mặc Nhi sờ đầu bé, "Thông minh. Tỷ tỷ kia đâu?"

Bé gái hồng mắt, "Tỷ tỷ ngủ rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh. Sau đó bị, bị bọn họ mang đi. Không còn tỷ tỷ nữa."

Giọt nước mắt to lăn dài khỏi má.

"Không khóc, không khóc. Giờ ngươi có ca ca. Sau này ca ca bảo vệ ngươi." Tiểu Mặc Nhi vươn tay lau nước mắt cho bé ấy.

Bánh bao nhỏ gật đầu, "Ca ca đừng ngủ."

"Ừ, không ngủ."

Tiểu Mặc Nhi thấy bé ấy ngáp, "Ngươi ngủ đi, ca ca sẽ bảo vệ ngươi."

"Ta, ta không ngủ. Ngủ sẽ bị mang đi." Bé gái cuối cùng vẫn không chịu được, ngủ mất.

Chờ bé ấy ngủ rồi, Tiểu Mặc Nhi đứng dậy, đi tới cửa, xuyên qua khe hở thấy bên ngoài có người canh chừng.

Cậu đang định lấy một túi độc từ đai lưng thì nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài.

"Đại ca, mọi người về rồi."

"Đại ca đúng là lợi hại, lần này bắt được thật nhiều nữ."

"Đám hàng này không tệ, đứa nào cũng đẹp, bảo đảm bán được giá tốt."

Một giọng nói tục tằng vang lên, "Đám lão Ngũ, lão Lục về chưa?"

"Chưa."

"Chờ chúng về thì thu dọn rút lui luôn." Tên thủ lĩnh hạ lệnh.

"Lão Đại, vì sao phải sốt ruột rời đi như thế?" Có người hỏi.

"Đúng. Sao không nghỉ ngơi hai ngày lại xuất phát?"

Lão Đại trầm mặt, nhìn về phía lão Tam, "Lão Tam, lão Tứ, hôm nay các ngươi đi miếu Hoa Thần đúng không?"

"Đúng vậy." Lão Tam, lão Tứ đáp lời, không hiểu vì sao lão Đại đột nhiên hỏi vậy.

"Có phải các ngươi mang về một hài tử khoảng năm sáu tuổi, sạch sẽ trắng nõn, rất tuấn tú đúng không?" Lão Đại lại hỏi.

"Đúng là có một đứa như vậy. Đứa bé kia rất đẹp, nhất định có thể bán giá cao." Lão Tam hưng phấn.

"Bốp"~~

Một cái tát mạnh dừng trên mặt lão Tam.

"Hai tên ngu xuẩn. Các ngươi rước phiền về rồi, cực kỳ phiền."

Lão Tam ôm mặt, vẻ mặt vô tội, "Lão Đại, đứa bé đó có vấn đề gì sao?"

"Hắn là nhi tử của Hương quân. Các ngươi dám bắt hài tử của nàng, nàng sẽ tha cho chúng ta sao?" Lão Đại trầm mặt.

"Hương quân? Hương quân nào?" Có người khó hiểu hỏi.

"Cả Nam Đường Quốc này có Hương quân nào khiến ta phải kiêng kỵ?" Lão Đại hỏi ngược.

"Chẳng lẽ là vị Mộc phu nhân kia?"

Lão Đại gật đầu.

Họ đều là người vào nam ra bắc, tất nhiên biết sự lợi hại của Bắc Vũ Đường. Chính vì biết, họ mới càng sợ hãi.

"Lão Đại, giờ chúng ta phải làm gì?"

Tất cả mọi người đều luống cuống.

Họ sợ hãi cũng là chuyện bình thường.

"Hay là, ném hài tử kia ra?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Ta thấy nên giết luôn đi, càng an toàn hơn." Lão Tam nói, "Tiểu tử kia đã thấy mặt ta và lão Tứ. Nếu thả hắn đi, ta và lão Tứ sẽ không còn đường sống."

Mọi người rơi vào thế khó.

Nếu giết, vậy Hương quân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.

Nếu không giết, vậy huynh đệ họ sẽ một bước khó đi.

"Lão Đại." Lão Tam và lão Tứ khẩn cầu.

Sắc mặt lão Đại âm trầm, suy nghĩ mãi rồi mới nói, "Giết."

Lão Tam và lão Tứ thở dài nhẹ nhõm, "Chúng ta đi làm ngay."

Hai tiếng bước chân dồn dập tiến về phía này.

Tiểu Mặc Nhi lập tức ngồi dựa vào tường, nhắm mắt lại.

Cửa bị đẩy ra, hai người nhìn quanh phòng một lượt, tìm được người ở trong góc. Lão Tam đi tới gần Tiểu Mặc Nhi, nhắc cậu lên, khi tay hắn muốn bóp cổ cậu, thân thể hắn cứng đờ, bắt đầu run rẩy.

Lão Tứ thấy hắn không thích hợp, duỗi tay hỗ trợ, "Ngươi làm sao đấy?"

Hắn còn chưa chạm vào lão Tam, thân thể cũng bắt đầu run lên.

Cả hai ngã xuống.

Hài tử trong phòng thấy hai người ngã xuống đều hoảng sợ khóc thét lên.

Người ngoài phòng nghe được âm thanh đó, cũng không để tâm. Mỗi lần chúng bắt người thì luôn nghe được những âm thanh như vậy, nghe nhiều nên không để bụng nữa.

Tiểu Mặc Nhi giải quyết xong hai người, chuẩn bị đi ra ngoài.

Bỗng, một đôi tay nhỏ túm lấy chân cậu, tiểu gia hỏa không biết đã tỉnh từ lúc nào đang ngửa đầu nhìn cậu bằng đôi mắt đen to tròn, "Ca ca phải đi sao? Ca ca không cần Niếp Niếp nữa sao?"

Tiểu Mặc Nhi ngồi xuống, sờ má bé ấy, "Không phải. Ca ca sẽ không đi. Ca ca đi đánh người xấu giúp ngươi. Đánh đuổi người xấu bên ngoài, chúng ta có thể về nhà."

Tiểu Niếp Niếp cái hiểu cái không.

"Niếp Niếp chờ ca ca. Ca ca nhất định phải trở về."

"Ừ."

Tiểu Mặc Nhi sờ đầu bé ấy, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Cậu vốn định để họ đưa cậu tới hang ổ, một lưới bắt gọn.

Trước đó cậu từng nghe mẫu thân nói, người như vậy từng làm việc theo đoàn thể, xử lý một hai người không thể tiêu diệt được hết. Nếu đã làm, vậy phải thanh trừ sạch sẽ.

Tiểu Mặc Nhi vừa đi ra, người trong viện đều kinh nghi nhìn qua.

"Dám chạy ra, muốn chết!" Lão Thất hung tợn quát, nâng tay quất roi qua.

Tiểu Mặc Nhi lại như không nhìn thấy, đi thẳng về phía hắn.

Lúc roi sắp rơi trên người cậu, thân thể tên đó như bị bấm nút tạm dừng, chợt phun ra một ngụm máu tươi. Tiểu Mặc Nhi hơi nâng tay lên, truyền nội lực vào lòng bàn tay, nội lực như một sợi tơ vô hình nhấc hắn lên, đánh bay ra ngoài.

Một tiếng "Ruỳnh" lớn vang lên, tên kia ngã mạnh xuống đất, miệng chảy máu tươi, không rõ sống chết.

Mấy người kia nhìn qua đều hơi hoảng.

Lão Đại liếc qua đã nhận ra thân thủ của Tiểu Mặc Nhi không phải bình thường.

"Ngươi là ai?" Lão Đại nhìn cậu bằng ánh mắt vừa cảnh giác lại vừa hoảng sợ.

Tiểu Mặc Nhi cong nhẹ môi, "Ta là người các ngươi chuẩn bị giết."

Tất cả mọi người đều trợn to mắt.

"Ngươi chính là nhi tử của Hương quân, Mộc Tử Mặc?!"

"Đúng vậy, chính là ta."

Sắc mặt lão Đại khó coi, hét đám đệ đang ngây ngốc, "Còn sững sờ ở đó làm gì, cùng nhau lên, giết hắn."

Bọn họ nhận được lệnh, vây quanh Tiểu Mặc Nhi.

Trong lúc họ tiến công, lão Đại lại lặng lẽ dịch về phía cửa, chuẩn bị bỏ trốn.

Tiểu Mặc Nhi chú ý thấy hành động của hắn, há có thể để hắn thành công.

Cậu một chân đá bay một đồ vật ra ngoài, đập trúng lưng tên lão Đại, khiến hắn quỳ rạp xuống, đau đến mức ngũ quan vặn vẹo.

"Rầm, rầm, rầm"...

Mỗi một tiếng vang là một người ngã xuống, ai cũng đau đớn hét thảm.

Lão Đại thấy vậy, dùng cả tay và chân muốn bò ra ngoài, nhưng hắn không nhanh được bằng thân thể nho nhỏ kia.

Một chưởng đánh ra, tên lão Đại ngã xuống đất, không ngừng hộc máu.

Tiểu Mặc Nhi vỗ vỗ tay nhỏ, nhìn đám buôn người nằm la liệt, "Tất cả các ngươi đều ở đây rồi sao?"

Lão Đại rụt cổ, kinh sợ nhìn hài tử trước mắt.

Đây nào phải hài tử, quả là hóa thân của ác ma, còn nhỏ mà võ công đã lợi hại, ra tay lại quả quyết!

"Đúng, đúng vậy." Lão Đại trả lời.

"Ngươi còn chưa đủ đau."

Lão Đại sửng sốt, sau đó, hắn thê thảm tru lên, "Đau, đau, đau!"

"Tất cả ở đây chưa?" Tiểu Mặc Nhi hỏi lại lần nữa.

"Có lão Ngũ và lão Lục chưa về." Lão Đại không dám giấu nữa.

"Bao giờ họ về?"

Lão Đại muốn nói không biết, nhưng sợ tiểu tử này lại hại độc thủ, thành thật trả lời, "Khoảng nửa canh giờ nữa họ sẽ về."

"Nửa canh giờ." Tiểu Mặc Nhi lẩm bẩm một tiếng.

Hy vọng cậu có thể xử lý được lão Ngũ và lão Lục trước khi mẫu thân tới, như vậy thì cậu có thể hoàn thành viên mãn việc này. Đến lúc đó, mẫu thân nhất định sẽ khích lệ cậu.

Lần này, cậu đã suy xét thực lực của mình và bọn buôn người, tính toán hậu quả, xác định cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách mỹ mãn.

Cậu muốn nói với mẫu thân, cậu có ngoan ngoãn ghi tạc lời nàng nói trong lòng.

Tiểu Mặc Nhi nhìn họ lấm la lấm lét, rắc một chút đồ lên người họ.

"Ngươi, ngươi rải thứ gì lên người chúng ta?"

Tiểu Mặc Nhi giòn tan trả lời, "Thứ khiến các ngươi ngoan ngoãn nghe lời."

Mấy người phát hiện mình không thể nhúc nhích, thân thể như dính bùa định thân.

Tiểu Mặc Nhi đi vào trong phòng, hài tử trong phòng thấy cậu trở về bình an thì đều trợn to mắt.

"Ta đánh bại người xấu rồi, các ngươi không phải sợ."

Hài tử trong phòng không nói gì, một đám như chim sợ cành cong, cuộn người lại, mở to đôi mắt sợ hãi nhìn cậu.

"Nếu không tin, các ngươi có thể ra xem. Đám người xấu đã không dám đánh, dám mắng các ngươi nữa." Tiểu Mặc Nhi lại nói.

Tiểu Niếp Niếp đi đến bên cạnh cậu, ngẩng đầu nhỏ, mở to đôi mắt sáng, "Ca ca, có thật không? Những người xấu đó bị ca ca đánh ngã cả rồi sao?"

Tiểu Mặc Nhi nắm lấy bàn tay nhỏ của bé ấy, đi ra khỏi căn phòng nhỏ ẩm ướt.

Lúc đi ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào khiến bé nhắm tịt mắt lại.

Tiểu Mặc Nhi thấy vậy, vươn tay ra che lên, "Có thể từ từ mở ra."

Hàng mi thật dài hơi hơi rung động, dần xốc lên, chậm rãi làm quen với ánh sáng mãnh liệt bên ngoài.

Sau khi mở mắt ra, ánh vào mắt là đám người xấu nằm liệt trên đất, Tiểu Niếp Niếp hỏi, "Họ chết cả rồi sao?"

"Không. Chỉ ngã xuống thôi, không làm chuyện xấu được nữa."

Tiểu Niếp Niếp cực kỳ vui vẻ.

Bé ấy kích động chạy vào trong phòng, hô với các hài tử trong phòng, "Ca ca thật sự đánh đám người xấu nằm bỏ cả rồi. Họ nằm bẹp trên đất, không bao giờ đánh chúng ta được nữa."

Đám trẻ trong phòng đều nhìn bé ấy bằng ánh mắt kinh nghi.

"Hắn thật sự đánh bại người xấu sao?"

"Thật." Tiểu gia hỏa gật đầu nhỏ.

Có hài tử lớn tuổi hơn nói, "Không thể nào. Hắn còn nhỏ như vậy, còn chẳng đánh ngã được một người, sao có thể đánh bại hết được. Ngươi lừa chúng ta."

Tiểu gia hỏa vội xua tay, "Không, không hề. Không tin thì các ngươi có thể tự đi nhìn xem."

Có hai đứa nhỏ đánh bạo ra ngoài nhìn thử, khi thấy đám người xấu nằm bẹp trên đất, kinh hỉ hô về phía trong phòng, "Thật đấy, muội ấy nói thật."

Tất cả hài tử vội đứng dậy, chạy ra ngoài phòng, khi thấy tình hình trong viện, cả đám đều trợn to mắt.

Cùng lúc đó, Tiểu Mặc Nhi kiểm tra từng phòng, xem có cá lọt lưới không.

Vừa đẩy cánh cửa đầu tiên, cậu đã thấy có người nằm trong phòng. Cậu đi đến cạnh giường, thấy đó là tỷ tỷ xinh đẹp bị bắt cùng cậu.

Tiểu Mặc Nhi bắt mạch cho nàng ta, chỉ hôn mê, không còn vết thương nào khác.

Cậu nhìn quanh phòng một lần, tìm được một chồng ngân phiếu và mấy thỏi nguyên bảo.

Đôi mắt Tiểu Mặc Nhi sáng ngời, gần đây mẫu thân rất thiếu tiền, tiền họ kiếm lúc trước cơ bản đã tiêu hết.

Tiểu gia hỏa vô cùng vui vẻ cất hết ngân phiếu vào túi mình.

Đợi lát nữa giao cho mẫu thân, chắc chắn mẫu thân sẽ rất vui.

Tiểu Mặc Nhi vui sướng nghĩ vậy, tiện đà chuyển qua phòng bên cạnh. Cậu kiểm tra liền ba phòng, không có ai, cũng không tìm thấy có gì đáng giá.

Có thể thấy, trong đám buôn người này, trừ lão Đại có tiền thì đám còn lại đều rất nghèo.

Tiểu Niếp Niếp tìm được Tiểu Mặc Nhi đang kiểm tra từng phòng, "Có phải ca ca đang tìm các tiểu bằng hữu khác không? Ta biết họ đang ở đâu."

Tiểu Mặc Nhi sửng sốt, không ngờ ở đây trừ họ ra thì vẫn còn những người khác.

"Bọn họ ở đâu?"

Cậu đã tìm hết một lượt rồi, hài tử còn lại sẽ ở đâu đây?

"Ca ca đi theo ta."

Tiểu Niếp Niếp dẫn Tiểu Mặc Nhi đi về phía sân sau, hài tử khác thấy vậy thì hỏi, "Các ngươi đi đâu đấy?"

"Ta dẫn ca ca đi tìm tiểu bằng hữu khác." Tiểu Niếp Niếp trả lời.

Một nam hài bảy tuổi hỏi, "Muội tính dẫn hắn tới sau núi sao?"

Tiểu Niếp Niếp gật đầu.

"Đừng đi, nơi đó rất nguy hiểm."

"Nơi đó có quỷ."

"Đó không phải quỷ, là tiểu bằng hữu khác." Tiểu Niếp Niếp giải thích.

"Là quỷ!"

"Không phải!"

"Niếp Niếp đừng đi, nơi đó thật sự có quỷ!"

Tiểu Niếp Niếp đến bên cạnh Tiểu Mặc Nhi, "Có quỷ ta cũng không sợ. Ta có ca ca. Ca ca có thể đánh người xấu, cũng có thể đánh quỷ. Ca ca, ca ca, có đúng vậy không?"

"Đúng vậy."

Nhận được đáp án vừa lòng, Tiểu Niếp Niếp rất vui, "Chúng ta mau đi thôi."

Tiểu bằng hữu khác chần chờ, do dự mãi, cuối cùng mấy hài tử tuổi lớn hơn đề nghị, "Chúng ta đi theo đi."

Các hài tử trong viện đều đi theo tới sau núi.

Sau núi là một vách núi chênh vênh, bụi cỏ xum xuê, mơ hồ mới thấy được một con đường nhỏ. Họ đi dọc theo con đường nhỏ, đẩy bụi cỏ ra, lộ ra một hang động thiên nhiên.

Tiểu Niếp Niếp chỉ vào sơn động, "Tiếng khóc ta nghe được truyền từ đây ra. Chắc chắn họ bị nhốt ở đây!"

"Đó là quỷ khóc!" Có hài tử phản bác.

"Không phải quỷ!"

Tiểu Mặc Nhi ngất ngang, "Vào xem sẽ biết."

Cậu nhìn thoáng qua đám củ cải nhỏ, "Các ngươi ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ ta ra."

Tiểu Niếp Niếp không đồng ý, "Ta muốn vào cùng ca ca."

"Không được. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời ca ca, không ngoan, ca ca sẽ tức giận." Tiểu Mặc Nhi banh mặt nhỏ, biểu cảm nghiêm túc đó quả nhiên đã dọa Tiểu Niếp Niếp.

"Tất cả các ngươi ngoan ngoãn chờ ta bên ngoài."

Các củ cải lớn nhỏ đều gật đầu, một đám nhìn cậu đi vào trong.

Đi được vài bước, cậu chú ý bên cạnh có cây đuốc, lấy đá đánh lửa mình luôn mang theo ra, bậc lửa cây đuốc. Sơn động đen nhánh lập tức sáng lên, trong sơn động rất ẩm ướt, thỉnh thoảng còn có gió lạnh thổi qua, xen lẫn mùi thối khó ngửi.

Có thể thấy, trong động nhất định có chỗ thông gió.

Càng đi vào trong, con đường càng rộng, đến cuối đường, trước mắt rộng mở, trong sơn động lớn có một đám ung, trên đó còn có những quả cầu đen như mực.

Mùi thối lúc trước hẳn từ đám ung đó bay ra.

Tiểu Mặc Nhi nâng cây đuốc tiến lại gần, khi cây đuốc tới gần, cậu mới thấy rõ, thứ trên ung không phải quả cầu gì cả, mà là những cái đầu người.

"Đây là..."

Tiểu Mặc Nhi khiếp sợ nhìn mấy chục cái ung kia.

Cậu không khỏi nhớ lại đám người thấp bé ăn xin, bán nghệ ở một thành trấn nơi giáp ranh giữa Nam Đường Quốc và Đại Chu. Cậu từng nghĩ họ bị bệnh nên mới nhỏ như vậy. Nhưng lúc đó mẫu thân lại bảo cậu là không phải.

Mẫu thân nói có đám buôn người sẽ nuôi nhốt những hài tử không bán được ở trong một cái lu nhỏ hẹp, khi họ dần dần lớn lên, cái lu hẹp sẽ cản trở họ, khiến họ không lớn được, khiến họ trở nên dị dạng như vậy.

Thậm chí, đám buôn người còn chọc mù mắt, bẻ gãy tay chân họ, để họ tranh thủ sự đồng tình của mọi người, từ đó đổi lấy được lợi ích.

Lúc đó, cậu cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Nhưng hôm nay, khi tận mắt thấy quá trình này, lòng cậu dậy sóng to gió lớn.

Đám người đáng chết kia!

Đôi mắt đen sáng của Tiểu Mặc Nhi tràn ngập sát ý.

Cậu cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao mẫu thân lại chán ghét đám buôn người, chỉ cần thấy thì nhất định sẽ diệt.

Có lẽ do cậu lên tiếng đã kinh động người trong ung.

Có người thấy cậu, cầu cứu cậu, "Cứu, cứu mạng."

Tiểu Mặc Nhi đi lên, đó là một nữ tử có sắc mặt tái nhợt như quỷ, vừa tới gần ung, cậu đã ngửi thấy mùi thối.

"Ta đập vỡ ung, cứu ngươi ra. Ngươi đừng sợ." Tiểu Mặc Nhi trấn an.

Cậu chậm rãi vận nội lực, khống chế lực đạo, đánh trúng ung.

"Rắc"...

Ung dần vỡ ra, thân thể bị giấu trong ung cũng lộ ra ngoài cùng với mùi tanh tưởi. Nửa người dưới của nàng ấy rất bẩn, đó là dị vật thân thể bài trừ quanh năm suốt tháng. Những dị vật đó có khô có ướt, cuối cùng dính chặt trên thân thể nàng ấy.

Tiếng ung vỡ cuối cùng khiến những người đã vô cảm với cuộc sống có phản ứng.

"Cứu, cứu mạng."

Tiểu Mặc Nhi nhìn họ, "Ta lập tức cứu các ngươi ra."

Cậu đập nát đám ung, từng người dơ bẩn, cả người tản ra mùi thối lộ ra khỏi ung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio