Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

chương 597: thế giới hiện thực (112)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Vân Phi Mặc

"Ác ma" trong thân thể Tần Vũ Hiên đã thức tỉnh, sau này hắn sẽ càng lúc càng máu lạnh, thủ đoạn càng lúc càng tàn nhẫn.

Phong Ly Ngân cảm giác được tâm tình của nàng không tốt, nắm lấy tay nàng.

"Nàng muốn hắn chết thế nào? Nói cho ta." Phong Ly Ngân hỏi, giọng nói lạnh lẽo.

Cái lạnh không nhắm vào Bắc Vũ Đường, mà là Tần Vũ Hiên.

Bắc Vũ Đường biết y muốn làm gì, "Đừng, ta thích tự mình ra tay."

Phong Ly Ngân thở dài bất đắc dĩ.

Đường Nhi của y quá độc lập, khiến y có vẻ cực kỳ vô dụng.

Y vỗ vỗ vai mình, nhìn Bắc Vũ Đường bằng đôi mắt dịu dàng và chuyên tình, "Khi nào mệt, có thể dựa vào đây."

Bắc Vũ Đường cảm thấy ấm lòng, nhẹ nhàng đáp, "Được."

Nàng thu lại kính thuỷ tinh, giờ tạm thời để hắn nghĩ là mình chạy thoát, lát nữa lại truyền tin cho người của Thiên Cơ Các, để họ bán tin tức về Tần Vũ Hiên.

Nàng vừa có suy nghĩ này, Minh nhìn thoáng qua Phong Ly Ngân, nhận mệnh đi làm.

Minh rất muốn phun tào, ngài làm cái quái gì thế?!

Có bản lĩnh cho nàng biết ngài âm thầm làm mấy động tác nhỏ sau lưng nàng đi!

Hừ, chắc chắn ngài không dám!

Minh âm thầm phỉ nhổ.

"Ha hả."

Tiếng cười bỗng vang lên bên tai khiến ba hồn bảy phách của Minh chạy toán loạn.

Huhu, sao lại quên mất Thần Vương đại nhân chuyên thích đọc trộm suy nghĩ của người ta chứ!

Thần Vương đại nhân này không cao lãnh khinh thường đọc trộm suy nghĩ của người ta giống các Thần Vương khác!

"Ngươi muốn chết lắm nhỉ?"

Minh 囧, sau đó mặt nhăn như ăn mướp đắng.

Huhu, vừa rồi lại không tự giác phun tào tiếp rồi.

Hành động này hoàn toàn là bản năng, không khống chế nổi mà!

[Thần Vương đại nhân, ta sai rồi.]

"Ha hả."

Ngài đừng "ha hả" nữa, ngài "ha hả" làm tim ta run lẩy bẩy rồi này!

Run thôi còn chưa khổ, khổ là thân thể còn bị tra tấn người không ra người!

Lần này có phải sẽ bị Thần Vương đại nhân giết luôn không?

Mình có nên gọi ký chủ cái không?

Giờ người có thể cứu mình, chỉ có ký chủ vĩ đại!

Phong Ly Ngân đọc được suy nghĩ của hắn, hừ lạnh một tiếng.

Tuy chỉ vỏn vẹn là một tiếng hừ lạnh, nhưng Minh lại đọc hiểu ý nghĩa trong đó: "Ngươi gọi thử xem, gọi xong, ngươi sẽ chết thảm hơn".

Minh lập tức từ bỏ suy nghĩ, khuôn mặt nhăn nhó chịu đựng tra tấn.

Khi tinh thần lực và thân thể của hắn sắp bị nghiền nát, hắn bỗng cảm thấy cả người nhẹ nhàng hẳn đi.

Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, lại tránh được một kiếp.

Phong Ly Ngân và Bắc Vũ Đường đi ra sân, tới trước cửa khách điếm, một chiếc xe ngựa xa hoa đang dừng ở cửa. Sở Du đứng trước xe ngựa, vừa thấy họ ra thì lập tức tiến lên.

"Mộc phu nhân, Phong công tử, Mặc Nhi, mời lên xe ngựa."

Ba người lên xe ngựa, chiếc xe hướng thẳng về phía Hoàng cung.

Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu nhỏ, lo lắng nói, "Không biết Tử Vân có thích lễ vật sinh nhật ta tặng không."

Sở Du cười nói, "Lễ vật quan trọng ở tâm ý. Tử Vân chắc chắn sẽ thích."

Chỉ chốc lát sau, xe ngựa dừng ở cửa Tử Cấm Thành, bốn người xuống xe, thị vệ thấy lệnh bài của Sở Du, kiểm tra đồ đạc họ mang theo, xác nhận không có gì sai sót thì mới cho đi.

"Yến hội lần này tuy nói là yến hội sinh thần của Tử Vân, nhưng thành viên Hoàng gia đều sẽ tới đông đủ. Thánh thượng và Hoàng hậu cũng sẽ tới, nên lát nữa sau khi vào vị trí, người khác hành lễ thì mọi người hành lễ theo là được."

"Nếu không hiểu gì thì có thể hỏi Tiểu Ngọc."

Thị nữ đi bên cạnh Sở Du thi lễ với ba người Bắc Vũ Đường.

Dọc đường, Sở Du nói cho họ rất nhiều quy củ, sợ họ làm sai thì sẽ xong đời.

Người tới hôm nay đều là quan to hiển quý, gia thế rắc rối phức tạp, bá tánh bình dân như nhóm Bắc Vũ Đường không thể đắc tội được.

Ba người Bắc Vũ Đường có thể tham gia yến hội là do Tử Vân cố gắng tranh thủ cơ hội, nên họ mới được đặc biệt cho phép tiến vào cung.

Tử Vân sợ họ không hiểu, còn phân phó Sở Du chiếu cố họ nhiều hơn.

Tiểu Tử Vân tuổi còn chưa lớn, nhưng một số việc lại xử lý đâu ra đấy, không tệ.

"Lát nữa ta sẽ ngồi trên, không thể ngồi cùng mọi người, nếu thật sự có việc thì để Tiểu Ngọc tới tìm ta." Sở Du không yên tâm dặn lại.

"Được."

Sở Du như nhớ ra gì đó, "Dụ Vương cũng sẽ tham gia, nếu hắn gây chuyện với mọi người, tránh được thì nên tránh, nếu không thể tránh thì tìm ta. Tuy nhiên, hôm nay là yến hội Thánh thượng làm cho Tử Vân, hẳn hắn sẽ nể mặt Tử Vân, không làm gì mọi người."

"Hiểu rồi."

Đạo lý, quy củ cung đình, Bắc Vũ Đường đều hiểu. Đối phương có ý tốt, Bắc Vũ Đường cũng không ngắt lời, kiên nhẫn nghe hết.

Bọn họ vừa đi vừa nói, rất nhanh đã tới Vân Miểu Điện tổ chức yến hội.

Vừa tiến vào cung điện, cung nữ đã dẫn họ tới vị trí đã sắp xếp trước. Tuy Tử Vân mời họ tới, nhưng cũng không thể vượt quá cấp bậc.

Ba người Phong Ly Ngân không quan không chức, tất nhiên an bài ngồi cuối cùng.

Sở Du ngồi trước, có thể thấy địa vị của Sở gia khá cao.

Tiểu Mặc Nhi lần đầu tới Hoàng cung, dọc đường vẫn luôn giữ khuôn mặt bình tĩnh, chỉ có đôi mắt đen tròn vẫn lặng lẽ đánh giá khắp Hoàng cung.

Cậu nhìn cung điện huy hoàng tráng lệ, đèn đuốc sáng trưng, những mâm trái cây tinh mỹ chồng điệp, lại nhìn con em quý tộc lui tới trong cung. Thì ra đây là Hoàng cung. Đây là dạ yến cung đình.

Bắc Vũ Đường nhìn cậu một cái, thấy cậu dạt dào hứng thú ngắm nghĩa, không quấy rầy cậu, trực tiếp bóc nhãn thả vào bát cậu.

Phong Ly Ngân bất động thanh sắc nhìn quả nhãn đã bóc trong bát.

Bắc Vũ Đường không thấy động tác nhỏ của y, lại bóc một quả khác, đưa tới bên miệng y.

Khuôn mặt lạnh lùng của Phong Ly Ngân lập tức nhu hoà, đôi môi gợi cảm cong lên vui sướng, há miệng ăn.

Không biết là do nhãn ngọt hay người bóc nhãn ngọt, lúc này, Phong Ly Ngân chỉ cảm thấy lòng ngọt ngào và ấm áp.

Cảm giác này rất kỳ lạ.

Trong trí nhớ của y, ở những thế giới kia, y đều đã từng cảm nhận được. Tuy những người đó đều là y, nhưng cảm giác đó hoàn toàn khác với cảm giác tự bản thân trải qua.

Cảm giác như vậy thật mới lạ, lại khiến y có chút mê muội, thậm chí tham lam muốn nhiều hơn.

"Ngon lắm."

Phong Ly Ngân nói xong, lại nhìn tay nàng chằm chằm.

Bắc Vũ Đường cười khẽ một tiếng, cầm một quả nhãn khác bắt đầu bóc.

Hai người trốn trong góc tự tiêu khiển, hoàn toàn không ngờ mình đã sớm khiến không ít người chú ý.

Phong Ly Ngân ngũ quan thâm thuý tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, nói dung mạo y khiến người ghé mắt thì cũng không hẳn, cái khiến người ta chú ý là khí chất của y, khí chất quanh y cực kỳ độc đáo.

Y vừa xuất hiện đã khiến không ít nữ tử quý tộc ghé mắt.

Đôi mắt sâu thẳm đôi khi lộ ra ánh sáng nhu hoà càng khiến các nàng trầm mê.

"Nam tử đó là ai? Vì sao chưa thấy bao giờ?" Có quý nữ lặng lẽ hỏi thăm.

"Ta cũng chưa gặp bao giờ."

"Ngồi tít đằng sau như thế, tám phần là quan chức thấp thôi."

"Ha ha, Triệu tỷ tỷ nói phải. Dù diện mạo có tốt, gia thế cũng quá thấp, hoàn toàn không xứng với Triệu tỷ tỷ." Một nữ tử thấp bé nũng nịu nói.

"Gia thế là một chuyện, sợ là sợ bước lên vết xe đổ của Quận chúa Bình Dương." Có người cười nói.

Chuyện của Quận chúa Bình Dương oanh động khắp kinh đô trong một thời gian dài, các quý nữ trong kinh đô đều biết.

Đúng lúc này, một nữ tử mặc kính trang, anh khí ngời ngời cười nhạo mấy người đó, "Các ngươi động lòng cũng vô dụng, người ta đã có chủ rồi. Không thấy nữ tử bên cạnh và nhi tử của người ta à?"

Nữ tử áo đỏ khinh thường nhìn qua, lời nói ra như kiểu mấy nữ tử muốn leo lên người ta ấy.

Một đám mắt mù tự động xem nhẹ đôi mẫu tử bên cạnh y hết à.

Nữ tử áo đỏ vừa nói xong, sắc mặt các quý nữ xung quanh trở nên rất khó coi, đặc biệt là nữ tử họ Triệu vừa rồi.

Cung nữ vừa bị Triệu Tĩnh phái đi hỏi thăm tin tức vội vàng quay lại, thấp gọng nói với nàng ta, "Triệu tiểu thư, ba người họ là khách Bát hoàng tử mời riêng, không có chức quan."

Nữ tử chung quanh đều nghe được lời này.

"Thì ra là còn chẳng có cả chức quan."

"Người như vậy mà cũng vào được, xem ra là nịnh bợ được Bát hoàng tử."

"Năm ngoái Bát hoàng tử ra ngoài du lịch, hẳn là leo lên được Bát hoàng tử lúc đó."

Cá quý nữ ngươi một câu, ta một câu, nội dung câu nói đều mang ý làm thấp đi ba người Phong Ly Ngân.

Triệu Tĩnh cảm thấy mình bị mất mặt, không muốn nói tiếp về đề tài này, "Được rồi, đừng nói về mấy người râu ria nữa."

Mọi người thấy nàng ta không muốn nói, không ai tiếp tục nữa, ai bảo nàng ta có thân phận cao nhất ở đây, không phải ai cũng đắc tội được chứ.

Trừ các quý nữ chú ý nhất cử nhất động của ba người Phong Ly Ngân, người của Dụ Vương và Đại hoàng tử Hoa Phi Vũ cũng chú ý họ.

Dụ Vương khẽ nói với thị vệ bên cạnh, "Làm theo kế hoạch."

"Thuộc hạ hiểu rồi."

Hoa Phi Vũ thấy người bên cạnh Dụ Vương rời đi, ra lệnh với tâm phúc, "Giám sát chặt bọn chúng."

"Tuân lệnh."

Hoa Phi Vũ mỉm cười uống hết ly rượu, nhìn ba người Phong Ly Ngân bằng ánh mắt hứng thú, cứ như họ là vai hề tới biểu diễn.

Một lần đã thu phục xong, có thể cho tên phế vật Đường Cảnh Ngọc biết mình phế vật đến mức nào.

Lúc trước hắn đoạt Phiên Nhiên khỏi tay mình, giờ người có được Phiên Nhiên vẫn là mình.

Giải quyết xong đám người này, hắn nhất định phải mời Đường Cảnh Ngọc tới tụ hội một phen, để hắn biết ai mới là người tôn quý nhất, có được tư cách có được Phiên Nhiên, có năng lực bảo vệ Phiên Nhiên.

Trong điện dậy sóng, ba người Bắc Vũ Đường lại hồn nhiên không biết, vẫn cứ ăn uống như thường, không hề co quắp, khẩn trương, sợ hãi.

Hoa Tử Vân cuối cùng cũng từ chỗ mẫu phi tiến vào đại điện tổ chức yến hội. Cậu làm lơ người xung quanh, lao thẳng đến chỗ đoàn người Bắc Vũ Đường.

"Mộc di, Phong lão sư." Sau đó ngó Tiểu Mặc Nhi, "Mặc Nhi."

Tiểu Mặc Nhi thấy cậu tới, đôi mắt lập tức tỏa sáng.

Vừa rồi ngồi ở đây rất nhàm chán, mẫu thân và Phong lão sư lại phát cơm chó, làm cậu ngại xen ngang, chỉ có thể yên lặng ngồi xổm nhìn trời, nhìn đất.

Giờ Tử Vân tới, cậu như thấy được cứu tinh.

"Tử Vân."

Hoa Tử Vân kéo tay Tiểu Mặc Nhi, "Đệ muốn ăn gì, lát ta phân phó Ngự Thiện Phòng làm cho đệ?"

Bạn nhỏ hiếm khi mới vào cung được chuyến, tất nhiên phải mang đồ tốt nhất ra rồi.

"Ta nhớ huynh từng nói điểm tâm trong cung khá ngon. Có mấy món huynh ăn mà nhớ mãi không quên, ta ăn món đó."

Thật ra Tiểu Mặc Nhi cũng không có hứng thú với mấy cái này, nhưng vì không muốn để Hoa Tử Vân thất vọng, cậu vẫn chọn mấy món.

"Được."

Hoa Tử Vân phân phó tiểu thái giám bên cạnh mấy câu, tiểu thái giám lập tức xoay người rời đi.

Người xung quanh thấy Bát hoàng tử nhiệt tình nói cười với đoàn người Bắc Vũ Đường, một đám đều kinh ngạc nhìn qua.

Họ hoàn toàn không ngờ Bát hoàng tử lại coi trọng ba người này đến vậy.

Hoa Tử Vân dẫn Tiểu Mặc Nhi đi vào trong điện, vốn muốn mang cả Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân theo, lại bị Vũ Đường từ chối. Lúc này nên để mấy nhóc con đi cùng nhau thôi.

"Bát đệ, vị này thật lạ mặt."

Mấy con cháu hoàng tộc đi đến trước mặt họ, đánh giá ba người Tiểu Mặc Nhi.

Hoa Tử Vân nói với người tới, "Nhị ca, Tứ ca, Ngũ ca, họ là bằng hữu của ta. Không hay ở kinh đô, nên các huynh chưa từng gặp mặt."

Hoa Tử Vân cũng không định nhiều lời với họ.

Tứ hoàng tử nói, "Chẳng lẽ hắn là người đệ lao lực mời tới?"

Ngũ hoàng tử ra vẻ bừng tỉnh, "Thì ra là hắn à. Ta thấy hắn cũng không có gì đặc biệt, nếu nói có gì khác biệt thì phải nói tiểu gia hỏa này khá xinh đẹp đấy."

Tứ hoàng tử lập tức tiếp lời, "Nam hài tử phải có bản lĩnh chứ không phải khuôn mặt xinh đẹp. Chỉ có nữ nhân mới dựa vào khuôn mặt xinh đẹp thôi."

"Bát đệ, chẳng lẽ đệ bị khuôn mặt của tiểu gia hỏa này mê hoặc à?"

Hai người mỗi người một câu, tuỳ ý nhục nhã Tiểu Mặc Nhi.

Hoa Tử Vân rất tức giận, "Các ngươi..."

Cậu vừa lên tiếng, Tiểu Mặc Nhi đã ngăn cậu lại, lắc đầu với cậu.

Tiểu Mặc Nhi nhìn mấy người trước mặt bằng đôi mắt đen nhánh sáng ngời, như là không hiểu lời nói trào phúng của họ. Cậu thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

Hoa Tử Vân hung hăng trừng mấy người kia một cái, dẫn theo Tiểu Mặc Nhi rời đi.

"Vì sao vừa rồi đệ lại ngăn ta?" Hoa Tử Vân hỏi.

"Không đáng."

"Có gì mà không đáng. Họ nhục nhã đệ, ta cãi nhau với họ thì có sao, dù sao ta chưa bao giờ hợp với họ cả." Hoa Tử Vân rầu rĩ.

"Chẳng lẽ huynh không nhìn ra à?" Tiểu Mặc Nhi hỏi, không chờ Hoa Tử Vân trả lời đã nói tiếp, "Họ cố ý nói vậy là vì chọc giận huynh, khiến huynh cãi nhau với họ. Lúc đó, họ sẽ mượn cơ hội làm lớn chuyện, khiến Thánh thượng chú ý."

"Đến lúc đó, Thánh thượng sẽ làm gì ta? Nếu Thánh thượng muốn dùng ta để bình ổn lại quan hệ của huynh đệ các huynh, huynh định khoanh tay đứng nhìn hay là chống đối phụ hoàng huynh?"

"Nếu huynh chống đối Thánh thượng, Thánh thượng chắc chắn sẽ bất mãn với huynh. Nếu huynh không ra tay, họ sẽ thành công ly gián quan hệ của chúng ta, tiện thể đứng bên chê cười huynh."

"Dù huynh làm thế nào, họ cũng không có hại."

"Họ vừa tới đã nhắm vào ta, rõ ràng là chuẩn bị rồi mới đến. Họ muốn dùng ta để gây chuyện, sao ta có thể để họ đạt được mục đích." Tiểu Mặc Nhi thong thả ung dung nói.

Hoa Tử Vân nghe cậu phân tích, vẻ giận dữ trên mặt dần biến mất.

Vừa rồi cậu bị sự phẫn nộ chi phối, giờ tỉnh táo lại, tất nhiên cũng nhận ra.

Phụ hoàng càng ngày càng coi trọng cậu, lần này cậu sinh nhật, phụ hoàng tổ chức lớn như thế, đã sớm khiến các hoàng huynh của cậu bất mãn, họ bắt tay đối phó cậu như thế, về tình cảm cũng có thể tha thứ.

May mà vừa rồi Tiểu Mặc Nhi ngăn cậu, không thì đúng là khiến họ thành công rồi.

"Tử Vân, huynh có rất nhiều kẻ địch đấy." Tiểu Mặc Nhi nhìn thoáng qua các Hoàng tử trong điện.

"Đúng vậy." Tâm trạng Hoa Tử Vân khá nặng nề.

Muốn ngồi lên vị trí kia, tất cả các huynh đệ tỷ muội đều là đối thủ của cậu.

Tiểu Mặc Nhi tựa như nghĩ ra gì đó, "Tử Vân, huynh có từng nghe câu này chưa?"

"Câu gì?"

"Cây cao đón gió." Tiểu Mặc Nhi nhìn Hoa Tử Vân, "Tình huống của huynh hiện tại chính là như vậy."

"Hai người bắt tay, có lẽ không phải đối thủ của huynh, nhưng nếu mọi người đều hợp sức đối phó huynh, dù huynh có thông minh thì cũng sẽ có lúc sơ sẩy, lúc đó, tình cảnh của huynh sẽ không ổn."

"Ta hiểu." Hoa Tử Vân thở dài một hơi.

Cậu cũng hiểu đạo lý này, nếu mình giấu tài, họ chưa chắc đã buông tha cho cậu.

Dù sao, cậu cũng là Hoàng tử thông tuệ nhất, chỉ đứng sau thần đồng, cũng là người giống phụ hoàng nhất.

Phụ hoàng đã từng vài lần nhắc cậu giống phụ hoàng trước mặt người khác.

Cậu đã sớm trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của toàn bộ huynh đệ.

Tiểu Mặc Nhi nhìn cậu, "Thật ra, cách giải quyết phiền toái này cũng đơn giản lắm."

Đôi mắt Hoa Tử Vân sáng ngời, "Cách gì?"

"Huynh có thể chọn một huynh trưởng của mình, để người đó thay thế vị trí của huynh, như vậy không phải huynh an toàn hơn nhiều sao?" Tiểu Mặc Nhi từ tốn nói.

"Đúng nhở. Sao ta không nghĩ ra nhỉ. Đạo lý đơn giản thế mà ta lại không nghĩ đến!"

"Đó gọi là người trong cuộc không rõ, người ngoài cuộc thì tỉnh táo hơn."

Đúng lúc này, một người xuất hiện ở lối vào, hắn vừa xuất hiện, mọi người trong đại điện đều nhìn lại.

Tiểu Mặc Nhi cũng nhìn về phía người nọ. Người tới diện mạo thanh tú, một thân thanh y tố nhã, khí chất ôn văn nhĩ nhã. Hắn vừa xuất hiện đã khiến rất nhiều quý nữ lộ vẻ hâm mộ.

(Ôn văn nhĩ nhã: tao nhã, lịch sự, ôn tồn lễ độ.)

"Hắn là ai?" Tiểu Mặc Nhi hỏi.

Hoa Tử Vân cười nghiền ngẫm, đang định trả lời thì phía có tiếng nói từ sau truyền đến.

"Hắn chính là thần đồng đại danh đỉnh đỉnh Lê Thiên Kỳ." Tam hoàng tử mỉm cười gật nhẹ đầu với Tiểu Mặc Nhi.

"Tam ca." Hoa Tử Vân hô.

Tiểu Mặc Nhi biết thân phận của người tới, hành lễ với hắn, "Tam điện hạ."

"Không cần đa lễ." Tam hoàng tử nhìn vị Lê Thiên Kỳ bị người vây quanh kia, chậm rãi nói, "Hẳn là ngươi còn chưa biết, nếu không phải Lê Thiên Kỳ quá yêu nghiệt, Bát đệ của chúng ta sẽ trở thành thần đồng trăm năm mới có một của Đại Chu."

"Hắn lợi hại đến mức nào?" Tiểu Mặc Nhi tò mò hỏi.

"Ngươi không tưởng tượng ra được sự lợi hại của hắn đâu." Giọng của Tứ hoàng tử đột nhiên vang lên.

Tới cùng Tứ hoàng tử còn có Ngũ hoàng tử, Nhị hoàng tử, bản thân Lê Thiên Kỳ và một đám người vây xung quanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio