Editor: Bạch Diệp Thảo
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Bắc Vũ Đường vì tiết kiệm điểm đó, đồng thời cũng muốn xem thời gian gần đây mình đã học được bao nhiêu, quyết định dùng "Yên chi hồng" trên mặt mình tới kiểm tra kết quả mình học được thời gian gần đây.
Nếu không thành công, còn có thuốc giải độc của hệ thống.
Dù sao cũng không có nguy hiểm tính mạng, Bắc Vũ Đường yêm tâm lớn mật giải độc cho mình.
[Đinh! Vì ký chủ vũ nhục bổn hệ thống, giá gốc thuốc độc trong cửa hàng là điểm, giờ là điểm nhé. Cô muốn mua, cần điểm.] hệ thống quân cuối cùng cũng bắt được cơ hội, cảm thấy có thể hoà một ván.
Bắc Vũ Đường không để ý đến nó, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu thuốc giải độc yên chi hồng.
Nửa tháng sau, Bắc Vũ Đường nhìn chất lỏng màu đen trong tay mình. Đây là giải dược mà nàng cuối cùng cũng nghiên cứu ra, kỳ thật cũng là độc dược. nàng thử nghiệm trên người chuột bạch thành công rồi, chỉ là không rõ ở trên có thể người thì sẽ thế nào.
[Ký chủ, cô đừng mạo hiểm mà, vì điểm mà chôn vùi tính mạng, quá không đáng giá!]
Bắc Vũ Đường chẳng để ý nó.
[Theo bổn hệ thống thấy, món đồ này của cô không đáng tin.]
[Vẫn nên thử thuốc giải độc của bổn hệ thống đi.]
...............
Hệ thống quân ríu rít không ngừng, Bắc Vũ Đường đã bôi chất lỏng trong chén kia lên mặt.
"Hệ thống, nếu cậu kiểm tra đo lường được tôi có nguy hiểm sinh mệnh, phiền cậu dùng thuốc giải độc cho tôi."
[Cô sớm hay muộn cũng phải dùng, cần gì phải làm điều thừa.]
Chẳng mấy khi có cơ hội chế nhạo ký chủ, sao hệ thống có thể bỏ qua.
"Làm ơn." Bắc Vũ Đường trịnh trọng nói.
Hệ thống còn muốn chế nhạo vài câu, lại yên lặng không nói.
Mười lăm phút, ba mươi phút......
Nửa canh giờ sau, Bắc Vũ Đường cảm giác mặt truyền đến từng đợt nóng rát, sau đó tứ chi bắt đầu run rẩy, sắc mặt xanh tím bất thường, mí mắt giật liên tục.
Cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm da thịt nàng càng lúc càng rõ ràng. Lúc này, Bắc Vũ Đường nếu nhìn gương, sẽ phát hiện dưới da mặt nàng có từng sợi mỏng như tóc màu đỏ đang ngọ nguậy.
Mấy thứ này vốn an tĩnh ký sinh dưới da, nhưng chất lỏng nàng bôi lên đã hoàn toàn đánh thức chúng nó, làm chúng nó sinh động lên, ngo ngoe rục rịch như tơ sâu, muốn phá da mà ra.
Cảm giác mặt đau ngứa, Bắc Vũ Đường muốn duỗi tay gãi, lại nỗ lực khống chế xúc động đó lại.
Hệ thống nhìn thấy sâu nhỏ đang ngọ nguậy trong da thịt nàng, chỉ cảm thấy da gà rơi đầy đất.
Chậc chậc, vì điểm cũng thật liều mạng mà.
Nó tiếp xúc với nhiều ký chủ, vẫn là lần đầu tiên đụng tới người chỉ vì tiết kiệm điểm mà chịu được đau đớn đến tình trạng này.
Aizz, về sau hố cô ít hơn là được!
Tuy nó mới chỉ hố Bắc Vũ Đường được một lần thành công...
Khi chất lỏng trên mặt nàng hoàn toàn bị hấp thụ, đám sâu ngọ nguậy dưới da nàng hoàn toàn bùng nổ, phụt, phụt, vô số sâu nhỏ phá da mà ra, đặc biệt là chỗ vết sẹo mới hình thành không lâu kia, càng là bị đám sâu nuốt da, sau đó trực tiếp chạy ra ngoài.
Đúng, không sai, chạy ra ngoài.
Phảng phất như dưới làn da đó có thứ gì đó làm chúng nó sợ hãi.
Bắc Vũ Đường cầm lấy gương, dù đã chuẩn bị tốt, nhưng lúc nhìn thấy vô số sâu bò ra từ khuôn mặt mình, gương trong tay vẫn giật mình mà rơi xuống đất.
Dạ dày quay cuồng, suýt nữa thì nôn mửa ra.
Những sâu nhỏ như tơ bò ra rồi, tiếp xúc với không khí bên ngoài không đến vài giây đã chết, rơi trên mặt đất.
Bắc Vũ Đường chịu đựng những con sâu khủng bố ghê tởm kia.
Bắc Vũ Đường biết, giờ chúng nó mới là ấu trùng, chờ nuôi thêm mấy tháng nữa, những con sâu kia trưởng thành, chính là giống trong trí nhớ của nguyên chủ. Tưởng tưởng đến đám sâu mấp máy trong huyết nhục đen xì, dạ dày lại không thoải mái.
Mười lăm phút sau, ba mươi phút sau......
Rốt cuộc sau nửa canh giờ nữa, trên mặt không còn cảm giác đau đớn ngứa ngáy nữa.
Bắc Vũ Đường vẫn không yên tâm, sợ đám sâu kia chưa chui ra hết, lại bôi chất giải độc mình chế lên mặt một lần nữa. Lúc này bôi lên, cảm giác lành lạnh, thật thoải mái.
Chờ nàng chắc chắn dưới da không còn đám ký sinh trùng ghê tởm và đáng sợ kia nữa, nàng bắt đầu rửa mặt.
Khi Bắc Vũ Đường lại một lần nữa nhìn nữ tử trong gương, ngây ngẩn cả người.
Lúc này không phải vì dung mạo của nữ tử nữa, mà là bị những vết thương lồi lõm gồ ghề trên mặt làm chấn động.
Ôi mẹ con ơi!!!
Đột nhiên thấy, thật đáng sợ hơn cả khuôn mặt nổi đậu ấy, gồ ghề lồi lõm, thảm không nỡ nhìn.
Mẹ ơi, lần này huỷ dung thật rồi!
Làn da vốn trắng nõn, giờ như mất hết hơi nước và ánh sáng, cả khuôn mặt ảm đạm như là bị đói lâu ngày, hơn nữa những vết gồ ghề đỏ lòm hoàn toàn làm người ta không nhận ra.
Giống như đổi mặt ấy.
Ngoài phòng, mấy thị nữ đứng canh bên ngoài, mắt thấy trời sắp tối, trong phòng đều không có động tĩnh gì.
Mặc Hoạ lo lắng, "Tiểu thư rốt cuộc đang làm gì bên trong nhỉ?"
"Không biết." Hà Hương nhàn nhạt trả lời.
"Ở trong đó cả ngày rồi." Mặc Hoạ đi qua đi lại trước cửa.
Tư Cầm bị nàng ấy làm hoa cả mắt, "Ngươi đừng đi đi lại lại nữa. Hai khắc nữa mà tiểu thư không ra, chúng ta gõ cửa."
Mặc Hoạ gật gật đầu.
"Được rồi." Tri Thư đáp.
Lúc họ ra quyết định, cánh cửa luôn đóng chặt bị mở ra. Bắc Vũ Đường mang theo khăn che mặt đi ra ngoài.
Bốn nha hoàn thấy tiểu thư ra, vui sướng tiến lên đón.
Mặc Hoạ đi đến trước mặt nàng, nói: "Tiểu thư, cuối cùng người cũng ra rồi."
"Có chuyện gì thế?"
"Lan Lăng Vương phi tổ chức một yến hội thưởng cúc, đưa thiệp mời qua. Phu nhân bảo tiểu thư chuẩn bị cho tốt, ngày mùng mười đó cùng Nhị tiểu thư đi dự tiệc." Tư Cầm chậm rãi nói.
"Được, ta biết rồi."
Nàng hiểu ý Bắc mẫu, đây là bảo nàng nhân cơ hội này chứng minh mình trong sạch.
Kiếp trước, Bắc Vũ Đường cũng muốn nhân dịp này chứng minh trong sạch. Nhưng bất hạnh ở chỗ đối thủ của nàng ấy là người biết trước tương lai.
Bắc Niệm Cẩm cũng không bỏ qua cơ hội dẫm Bắc Vũ Đường xuống dưới chân này, cuối cùng, Bắc Vũ Đường không những không chứng minh được trong sạch, mà còn khiến những người vốn tin tưởng nàng ấy cũng hoài nghi.
Đối với Bắc Vũ Đường mà nói, đó là một đả kích rất lớn, vì nàng ấy rất rõ ràng, những câu thơ ấy thực sự là nàng ấy làm ra, chính là Bắc Niệm Cẩm cố tình cũng làm ra bài thơ tương tự.
Loại cảm giác bị người ta vu oan, đối với người từ nhỏ đã xuôi gió xuôi nước như Bắc Vũ Đường mà nói, là một đả kích rất lớn.
Lần thưởng cúc yến này, nàng chờ lâu lắm rồi nha!
Mấy ngày nay Bắc Vũ Đường đều dùng khăn che mặt, rửa mặt chải đầu thượng trang đều tự mình làm, căn bản không qua tay nha hoàn. Điều này làm Tri Thư nghi ngờ, cảm thấy có chuyện đã xảy ra.
Tối hôm đó, Bắc Vũ Đường giống hai ngày trước, cho toàn bộ nha hoàn lui ra ngoài.
Tri Thư và Mặc Hoạ dẫn người lui ra, hai người cũng đi theo sau. Mặc Hoạ thấy Tri Thư đi chậm rì rì thì giục: "Tri Thư, đi nhanh lên chứ."
Tri Thư nói với Mặc Hoạ, "Hoạ, ngươi đi về trước đi, ta vừa nhớ có chuyện quan trọng chưa nói cho tiểu thư."
"Vậy ta chờ ngươi."
Tri Thư vội vàng nói: "Không cần, ngươi về trước đi, ta về ngay ấy mà." Nói rồi, đẩy Mặc Hoạ rời đi.
"Được rồi, ngươi nhanh lên đấy."
Chờ đến khi Mặc Hoạ đi rồi, Tri Thư nhìn quanh một lượt, thấy bốn bề vắng lặng, lặng yên quay lại phòng ngủ của tiểu thư, chậm rãi mò qua cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn tình hình trong phòng.
Tiểu thư thần bí đuổi hết họ ra ngoài, tất nhiên là có bí mật gì đó.
Tri Thư ghé vào cửa sổ nhìn bên trong, thấy Bắc Vũ Đường đang rửa mặt, cũng không có gì đặc biệt. Lúc nàng ta đang buồn bực, Bắc Vũ Đường vẫn luôn đưa lưng về phía nàng ta xoay người lại.
Khi nhìn thấy gương mặt đó, Tri Thư sợ tới choáng, suýt nữa thét chói tai, may mà bịt miệng kịp.
Mặt, mặt, mặt nàng......
Mặt tiểu thư sao lại biến thành như vậy?!
Tri Thư rất nhanh nhớ tới thuốc mỡ mà Nhị tiểu thư bảo mình đổi, trong lòng minh bạch.
Dung mạo của Đại tiểu thư đã hoàn toàn bị huỷ, chẳng trách mấy ngày nay không cho ai tới gần.
Tri Thư nghĩ đến đó, đắc ý xoay người rời đi.
Lúc nàng ta đi rồi, Bắc Vũ Đường nhìn về phía cửa sổ.
Có người biết tri ân báo đáp, có người lại vong ân phụ nghĩa, Bắc Vũ Đường gặp được quá nhiều rồi. Đối với người vong ân phụ nghĩa như Tri Thư, nàng cũng chẳng tức giận bao nhiêu, chỉ là cảm thấy bi ai cho nguyên chủ.
Bốn nha hoàn hầu hạ bên người nguyên chủ, Mặc Hoạ, Tư Cầm, Hà Hương, Tri Thư, nguyên chủ đối xử với họ cực kỳ tốt. Trong bốn người Tư Cầm và Hà Hương là hai người lớn tuổi nhất, sinh ra đã là nô tài của Bắc Bình Hầu phủ.
Mà Mặc Hoạ và Tri Thư là người nguyên chủ Bắc Vũ Đường mang từ bên ngoài về. Mười năm trước là năm tai hoạ của Vương triều Đại Đoan, xác chết khắp nơi, đâu đâu cũng là lưu dân. Mặc Hoạ và Tri Thư chính là cô nhi không cha không mẹ.
Khi đó những lưu dân đói không chịu nổi, người thì ăn vỏ cây, ăn rễ cây, thậm chí còn ăn thịt người.
Lúc Bắc Vũ Đường gặp được hai người, vừa lúc một đám lưu dân đói quá muốn bắt hai người mang đi thịt ăn.
Khi đó Bắc Vũ Đường cứu hai người ra, hơn nữa cho hai người đồ ăn, cho hai người nhà, để hai người không phải trôi dạt khắp nơi nữa.
Nhưng mà, đối ân nhân cứu mình ra khỏi nước sôi lửa bỏng, cho mình cuộc sống thứ hai, Tri Thư không những không cảm ơn, còn giúp người ngoài đối phó nàng. Mà Mặc Hoạ lại nguyện ý dùng sinh mệnh bảo vệ nàng.
Cho dù nhìn gương mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ, vẫn dứt khoát đứng ra bảo vệ nàng.
Nàng ấy đơn thuần như thế.
Ngay cả trước khi chết, câu cuối cùng cũng là – "Tiểu thư... không phải sợ. Mặc Hoạ sẽ bảo vệ người."
Đây là khác nhau giữa người với người.
Đây là nhân tính!
Sau khi Tri Thư đi rồi, ấn trái tim kinh hoàng xuống, lén lút đến Cẩm Tú Viện.
"Chuyện gì?" Bắc Niệm Cẩm lãnh đạm nhìn Tri Thư đứng trước mặt mình.
"Nhị tiểu thư, nô tỳ vừa phát hiện một bí mật liên quan đến Đại tiểu thư." Tri Thư thấp giọng nói.
Bắc Niệm Cẩm tức khắc có hứng thú, nhìn về Tri Thư cũng nhu hoà hơn, cười nói: "Bí mật gì?"
Nói xong, còn cho nha hoàn bưng trà rót nước cho Tri Thư.
"Dung mạo của Đại tiểu thư đã hoàn toàn bị huỷ rồi." Tri Thư đắc ý nói.
"Ngươi nói cái gì?" Bắc Niệm Cẩm đột nhiên cao giọng, "Ngươi nói dung mạo của nàng ta đã bị huỷ?"
"Đúng vậy, gương mặt kia khủng bố dọa người. Đại tiểu thư mấy ngày nay không cho chúng nô tỳ tới gần, chính là vì điều này." Tri Thư bổ sung.
"Giờ nàng ta dùng hết mấy hộp thuốc mỡ?" Bắc Niệm Cẩm hỏi.
Sao nàng đã bị huỷ dung rồi.
"Chưa dùng hết hai hộp." Tri Thư đúng sự thật trả lời.
Lượng và thời gian không đến lúc độc hoàn toàn bùng nổ mới đúng, chẳng lẽ gần đây nàng đụng phải thứ gì kích phát độc tố? nàng ta cũng biết, gần đây nàng thích sưu tầm mấy đồ hiếm lạ cổ quái, chưa biết chừng đã đụng phải đồ kích phát "Yên chi hồng".
Bắc Niệm Cẩm tuy kinh ngạc nàng bị huỷ dung sớm hơn dự tính, phá huỷ kế hoạch của nàng ta.
Nhưng mà, giờ dung mạo của nàng bị huỷ đã là chuyện chắc chắn, nàng ta rất vừa lòng.
Bắc Niệm Cẩm tháo vòng ngọc trên tay đeo cho Tri Thư, "Sau này Đại tiểu thư có chuyện gì, nhớ nói rõ cho ta."
Tri Thư nhìn vòng ngọc trên cổ tay, tỷ lên thượng thừa, khuôn mặt không giấu được vui mừng, ngoài miệng liên tục đáp, "Nô tỳ nhất định sẽ báo cho Nhị tiểu thư trước tiên."
"Ta có chút mệt mỏi."
Tri Thư sáng tỏ, thức thời nói: "Nô tỳ cáo lui."
Vốn định chờ đến yến hội hoàng gia, để mọi người thấy rõ Đệ nhất mỹ nhân Vương triều Đại Đoan nhìn như thế nào, giờ xem ra không được, đã vậy, lần thưởng cúc yến sắp tới, cũng không tệ.
Trước là chứng thực tội danh nàng trộm thơ của nàng ta, sau đó, khi nàng chịu đả kích, để mọi người thấy rõ diện mạo của nàng.
Nghĩ đến đó, Bắc Niệm Cẩm hưng phấn lên.
Nàng ta gấp gáp mong mỏi lần thưởng cúc yến sắp tới.
- Linh Lan Uyển-
Gần đây, nha hoàn trong viện rất nhàn rỗi, nguyên nhân không có gì khác, chủ tử các nàng cần hầu hạ mấy ngày nay không cần họ hầu, Đại tiểu thư mỗi ngày đều tự trang điểm chải chuốt, sau đó lại nhốt mình trong phòng đọc sách.
Thời điểm duy nhất có thể nhìn thấy người là lúc dùng bữa, nhưng Đại tiểu thư đều vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.
Nha hoàn trong viện luôn suy đoán Đại tiểu thư đang làm gì, người duy nhất biết nội tình chỉ có Tri Thư. Đương nhiên là nàng ta tự cho là vậy, chứ không biết tình hình thực tế.
Trong mắt nàng ta, Đại tiểu thư đang sợ người khác phát hiện mình bị huỷ dung, nên không dám tiếp xúc với người ngoài.
Nàng ta tin chắc như thế, đồng thời cũng nói suy nghĩ đó cho Bắc Niệm Cẩm.
Bắc Niệm Cẩm biết được, tâm tình vô cùng tốt.
Nhưng mà, Bắc Vũ Đường thực sự đang làm gì thì chỉ có hệ thống biết.
[Ký chủ, cô ở đây mân mê đồ dưỡng nhan làm cái gì? Còn không bằng mua Hoàn Nhan Đan từ cửa hàng của hệ thống, bảo đảm vẻ mặt tươi sáng, dung nhan còn đẹp hơn lúc trước ba phần luôn!]
"Quá đắt."
[Một viên Hoàn Nhan Đan chỉ cần điểm thôi, rất có lời mà, có thể làm chậm tốc độ già hoá của da. Cô nghĩ thử xem, lúc cô , tuổi, còn có được làn da như thiếu nữ, có phải rất ngầu không?]
"Tôi không sống đến ngày đó."
Hệ thống quân:..................
Ha hả, nó suýt quên, ký chủ sống ở thế giới vị diện nhiều nhất có mười lăm năm thôi.
Mười lăm năm không hoàn thành, nhiệm vụ tự động coi là thất bại.
"Cậu thật không chuyên nghiệp." Bắc Vũ Đường lạnh lạnh nói một câu.
Mỗ hệ thống nháy mắt cảm giác nó đã chịu mười vạn điểm tổn thương!
Nó yên lặng không nói.
Mắt thấy ký chủ nghiêm túc nghiên cứu thư tịch, sau đó kết hợp với kiến thức ở hiện đại mân mê mấy dược liệu kia, nó không thể không nói, may mà nàng tiến vào thân thể của một Đích nữ hào môn áo cơm vô ưu, có thể tiêu xài phung phí. Nhưng cũng không thể không nói, nàng thật sự là thiên tài.
Mất một tháng phối chế ra giải dược của Yên chi hồng, tuy có tác dụng phụ, nhưng cuối cùng vẫn thành công.
Lúc này, điều chế thuốc mỡ trị mặt, có lẽ thật sự có thể thành công.
Thưởng cúc yến do Lan Lăng Vương phi tổ chức mỗi năm một lần ở trang viên ngoài ngoại ô của Lan Lăng Vương. Ban đầu là tụ hội thưởng cúc thông thường, giờ đã biến thành hội thơ.
Không sai đâu, hội thơ. Một đám tài tử giai nhân ở đó ngâm thơ đối câu, hơn nữa mỗi năm đều sẽ chọn ra một thơ khôi. Người có thể vào thưởng cúc yến, đều là quyền quý của Đại Đoan, hoặc là tài tử thanh quý nổi danh, còn lại muốn nhận được thiệp mời, vô cùng khó.
Cái gọi là khó có thể tiến vào, có vẻ quy cách càng cao, danh khí ắt cũng càng cao, là tụ hội nổi danh nhất Đại Đoan.
Thưởng cúc yến mà người nào đó chờ đợi, cuối cùng cũng đến.
"Tiểu thư, người muốn mặc bộ nào?" Tư Cầm dẫn theo vài nha hoàn nhị đẳng, mỗi người đều nâng một bộ y phục khác nhau, những bộ y phục này đều là những bộ lưu hành nhất hiện nay.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường xẹt qua những bộ y phục đó, đại đa số đều là thanh nhã thuần tịnh, mặc lên có vẻ độc lập với thế nhân, phiêu nhiên tựa tiên.
Bắc Niệm Cẩm trọng sinh rồi, lại học phong cách của Bắc Vũ Đường, sửa lại phong cách minh diễm lúc trước. Thật ra, trong tiềm thức của nàng, chỉ có Bắc Vũ Đường mặc bộ này mới là đẹp nhất.
"Đổi minh diễm."
Tư Cầm sửng sốt, chợt đáp, "Vâng."
Tư Cầm rất nhanh mang một bộ xiêm y màu đỏ thắm tới, trên y phục thêu những đoá kim sắc mẫu đơn cỡ lớn, hoa lệ vô cùng.
"Tiểu thư, bộ này thế nào? Đây là bộ phu nhân đặt riêng cho tiểu thư."
Bộ y phục này giá trị xa xỉ, chỉ là tiểu thư không thích nó lắm, cảm thấy nó quá mức loá mắt, nên vẫn luôn để ở đáy hòm.
Giờ tiểu thư đổi chủ ý, Tư Cầm rất nhanh nghĩ đến bộ y phục này.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua, cũng biết bộ y phục này giá trị xa xỉ, chỉ nhìn sợi tơ thêu trên đó là tơ vàng chỉ bạc thì đã biết.
"Nó đi."
Chờ đến lúc trang điểm, Bắc Vũ Đường vẫn bảo các nàng ra ngoài, chính mình tự làm.
Chờ đến lúc các nàng ra rồi, Bắc Vũ Đường tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt vốn gồ ghề lồi lõm, giờ đã không còn dấu vết, làn da bóng loáng không phải xám xịt nữa, khuyết tật duy nhất là những ấn ký trên mặt sau khi kết vảy, nhỏ như nốt đậu lung tung khắp mặt, đột nhiên nhìn lên, còn tưởng là mặt rỗ.
Tuy chưa khôi phục đến trắng không tì vết, nhưng so với gương mặt khủng bố lúc trước thì tốt hơn nhiều lắm rồi, thoát thai hoán cốt luôn ấy.
Bắc Vũ Đường nhìn gương mặt rậm rạp nốt đậu, nếu không phải từng trải qua mấy thế giới nhiệm vụ, có lẽ nàng còn sẽ cảm thấy khó khăn. Nhưng giờ, với nàng mà nói, muốn che giấu mấy thứ này rất dễ dàng.
Từng nghe trong một thế giới vị diện có câu, trên đời có tứ đại tà thuật.
Chuyển giới, chỉnh dung, photoshop và make-up!
Mỗi một loại đều có khả năng thần kỳ, biến không thể thành có thể, chỉ có bạn không tưởng tượng được, không có chuyện chúng nó không làm được.
Trước thuật make-up thần kỳ, chút tì vết này... too easy!
Nửa canh giờ sau, Bắc Vũ Đường đeo khăn che mặt xuất hiện ở cửa hầu phủ, Bắc Niệm Cẩm đã sớm chờ ở đó.
Khi nàng ta nhìn thấy Bắc Vũ Đường lúc này còn đeo mạng che mặt, đáy mắt là ánh sáng lạnh lẽo.
Bắc Vũ Đường, ngươi chờ thân bại danh liệt đi!