Editor: Lãnh Sam.
Ngôn Linh còn chưa có nói xong.
Phong Lâm lập tức tiếp lời.
" Yên tâm, chờ công ty chuyển tới danh nghĩa của anh, anh lập tức dọn đến công ty, tuyệt không cho em thêm phiền toái."
Lời nói này rất là có chút không biết xấu hổ.
Ngôn Linh như suy tư nhìn chằm chằm Phong Lâm trong chốc lát.
Tổng cảm thấy có chỗ nào quái quái.
Thôi.
Dù sao công ty là hệ thống cho cô.
Không tốn tiền.
Đau lòng cũng không tới phiên cô đau lòng.
Chợt, Ngôn Linh tiếp tục dấn thân vào bên trong trò chơi.
Phong Lâm nhìn thân ảnh trên sô pha kia, chỉ cảm thấy trái tim ấm áp thực hạnh phúc.
Hắn là vì cô, mà đến dị thời không.
Không tiếc hết thảy đại giới, đuổi theo bước chân của cô, hắn cùng cô có chung mục đích, nhưng lại có nhiệm vụ bất đồng.
_____
Buổi tối.
Ngôn Linh từ phòng đi ra.
Tính toán hỏi Phong Lâm ăn cái gì, để cô đặt cơm hộp.
Rốt cuộc hai người ở cùng nhau, nếu là không gọi luôn cho hắn, tựa hồ không quá thích hợp.
Ừm, muốn lưu lại ấn tượng tốt, muốn kiếm độ hảo cảm.
Nào biết.
Cô mới vừa đi ra khỏi phòng, liền bị từng trận mùi hương mê đến đầu óc choáng váng.
Theo mùi hương kia, Ngôn Linh đi vào phòng bếp.
Đập vào mắt đó là Phong Lâm thành thạo múa may nồi sạn, ngọn lửa sáng ngời, làm phòng thêm vài phần ấm áp.
Mùi hương nồng đậm, làm bụng cô phát ra kháng nghị, gấp không chờ nổi muốn nếm thử tay nghề của Phong Lâm.
Phong Lâm bớt thời giờ nhìn cô một cái, " Em đi vào nhà ăn trước, chờ thêm vài phút, liền có thể ăn cơm."
Lời tuy nhiên là nói như thế này.
Một tay khác lại giơ lên, giống như ảo thuật, biến ra một cái bánh kem đặt ở trước mắt Ngôn Linh.
" Ăn trước một ít đồ ngọt."
Thanh âm ôn hòa, trộn lẫn một chút sủng nịch.
Tất cả tầm mắt của Ngôn Linh đều dừng ở trên mặt bánh kem, đương nhiên là không chú ý tới những điểm này.
Đôi mắt xinh đẹp, bị bánh kem hấp dẫn, ánh mắt sáng lên, rực rỡ lấp lánh.bg-ssp-{height:px}
Đồ ngọt, đối với cô mà nói, đều có sức hấp dẫn trí mạng.
Cô đưa tay tiếp nhận bánh kem, nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, làm bản thân thoạt nhìn tương đối trấn định bình tĩnh.
Làm bộ thực đạm nhiên Ngôn Linh, nói câu cảm ơn.
Rồi sau đó cầm bánh kem, bình tĩnh rời đi.
Chỉ là, bước đi kia, hơi hơi có chút hỗn độn.
Phong Lâm nhìn bóng dáng cô, con ngươi đen nhánh, toàn là ý cười.
Ngũ quan lạnh lùng, cũng nhiều thêm vài phần nhu hòa.
Ngôn Linh chưa bao giờ nghỉ tới, nhận lấy Phong Lâm, còn sẽ có chuyện tốt như vậy.
Nam thần cư nhiên sẽ nấu cơm!!!
Còn sẽ làm bánh kem!
Kỹ năng vô cùng tốt!
Đặc biệt hương vị còn thực không tồi.
Bánh kem thơm ngọt vào miệng là tan, miệng đầy lưu hương.
Giây lát.
Một khối bánh kem tất cả vào trong bụng cô.
Con ngươi xinh đẹp, nhìn chằm chằm dĩa trống, nhíu nhíu mày.
Hết rồi, thật ít.
Còn muốn ăn......
" Đồ ngọt ăn nhiều không tốt, cần khống chế được lượng."
Phong Lâm đem đồ ăn thơm ngào ngạt, đặt ở trước mặt Ngôn Linh, thái độ ôn hòa kỳ cục.
Ngôn Linh ngước mắt, nghiêm trang phản bác, " Tôi chưa nói tôi còn muốn ăn."
" Vậy là anh hiểu sai rồi."
Tầm mắt Phong Lâm cố ý dừng ở trên mặt dĩa trống không vài giây.
Trên mặt viết hoa: Anh biết em đang nói dối, nhưng anh không vạch trần em.
Ngôn Linh khóe miệng trừu trừu, "......"
Nam nhân đều giống Phong Lâm như vậy sao?
Phong Lâm xoay người đi chuẩn bị đồ ăn, lại quay đầu bổ sung một câu.
" Con gái thích ăn đồ ngọt, lại không mất mặt."
Có cái gì phải giấu?
Huống chi, bộ dáng kia của cô, có thể giấu được sao?
Nói nữa, nếu cô không thích ăn đồ ngọt, hắn vì cái gì sẽ làm bánh kem?