Editor: Lãnh Sam.
Ngôn Linh vừa định tiếp tục dỗi hắn.
Đột nhiên hệ thống phát ra cảnh cáo tử vong.
[ Tích! Tích! Tích! Cảm xúc của Phong Lâm thập phần không ổn định, thỉnh ký chủ dùng một ít tâm tư che chở, phòng ngừa hảo cảm độ thấp hơn giá trị hắc hóa, tạo thành vô pháp vãn hồi tổn thất. ]
Ngôn Linh khuôn mặt nhỏ đạm mạc thay bằng vài phần nhu hòa.
Cô ngắm hắn liếc mắt một cái, vươn tay giống như sờ sủng vật, sờ sờ đầu hắn.
" Tôi đi kiếm tiền."
Cô đi kiếm tiền trả nợ nuôi gia đình, ủy khuất ba ba.
Nghe vậy.
Sắc mặt Phong Lâm đổi đổi, lệ khí giữa mày giảm hai phần.
" Kiếm tiền làm cái gì sao? Em thiếu tiền sao?"
Tùy tùy tiện tiện đem Boss của Thời Thượng truyền thông đổi thành cô, bối cảnh như vậy, không có khả năng sẽ là người thiếu tiền.
" Tôi......"
[ Thân! Thỉnh suy nghĩ kỹ trước khi trả lời a!]
Bị đánh gãy lời nói Ngôn Linh, như suy tư nhìn chằm chằm trên mặt Phong Lâm độ hảo cảm.
Đột nhiên câu môi cười cười, thanh quý mà lại mị hoặc.
" Tôi muốn kiếm tiền nuôi anh nha!"
Thanh âm thanh triệt lạnh lùng, trộn lẫn vài phần mềm ý.
Đôi mắt dường như cong thành hình trắng non, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.
Cô nhìn thấy rõ ràng độ hảo cảm đang dần dần tăng lên.
,...... Mãi cho đến mới dừng lại.
Đang hoảng hốt, cô nhìn đến gương mặt kia của Phong Lâm lại đổi thành bộ dáng ôn hòa trước đây, hiền lành vô hại.
Tựa hồ hết thảy vừa xảy ra, chưa bao giờ phát sinh qua.
Phong Lâm cúi người xuống.
Ở trên má cô nhẹ nhàng in lại một nụ hôn.
Xúc cảm lạnh lẽo, Ngôn Linh cũng không chán ghét.
Không thể nói tới cảm xúc lan tràn khắp nơi.
Thon dài hô hấp phun ở trên cổ cô, Ngôn Linh ngẩn người, quên mất né tránh.
Trên mặt giống như lại tô lại ma.
Loại cảm giác này, thật kỳ lạ.
Tim cô đập, tựa hồ cũng nhanh hơn một ít so với vừa nảy.
Cô lại phát bệnh sao?
Chợt, bên tai cô vang lên tiếng nói quen thuộc mà lại xa lạ, " Loại sự việc kiếm tiền này, hẳn là nên để anh làm."bg-ssp-{height:px}
" Không! Tôi cần thiết phải kiếm tiền!" Ngôn Linh không chút suy nghĩ nhanh chóng phản bác.
Trực tiếp đem ý nghĩ phát bệnh, ném ra sau đầu.
Trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một cái ý tưởng.
Phong Lâm không cho cô kiếm tiền???
Kia cô liền phải cõng trên lưng một khoản nợ kết xù!
Không!
Ai cũng không thể ngăn cản cô kiếm tiền.
Giây tiếp theo, cô thấy trên mặt Phong Lâm lại nhiều thêm vài phần lệ khí.
Giá trị hắc hóa tự nhiên tăng tới .
Đến nỗi độ hảo cảm, ừm, rớt thành .
Ngôn Linh híp híp mắt, không cần hệ thống nhắc nhở, cũng biết cần nhanh chóng cứu giúp.
" Ý của tôi là, anh chỉ có thể tiêu tiền của tôi, tôi phụ trách kiếm tiền...... Nuôi gia đình, anh phụ trách nấu cơm giặt đồ là được."
Vừa dứt lời, cô cảm giác được hệ thống nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Ánh mắt Phong Lâm đen tối không rõ nhìn chằm chằm cô.
Tựa hồ là đang suy tư lời cô nói là thật hay giả.
Nhưng điều duy nhất muốn nói, chính là trị số trên mặt hắn lại không hề có sự thay đổi.
Ngôn Linh ở trong lòng yên lặng nói thầm một câu: Không quá hiểu cái trị số này vì cái gì muốn biểu hiện ở trên mặt hắn.
Vì thế.
Ở Phong Lâm xem ra.
Ngôn Linh vẫn luôn nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt hắn, quan sát đến thần sắc của cô.
Dưới sự đánh bậy đánh bạ, Phong Lâm tin lời cô nói.
Ngón tay hắn hơi hơi dùng sức giữ chặt eo thon của cô.
" Vậy em nói xem, nếu anh phụ trách nấu cơm giặt đồ, về sao còn muốn anh đi Thời Thượng truyền thông sao?"
Vật nhỏ không quá nghe lời.
Hắn cần thiết phải đem cái công ty trói buộc bản thân này ném đi.
Đỡ phải ngày nào đó, cô thừa dịp hắn không ở, lại chạy mất không thấy.
Ngôn Linh méo mó đầu, nhiều việc thật a.
Nếu hắn chỉ thích giặt quần áo nấu cơm, vậy giặt quần áo nấu cơm đi!
Sự nghiệp gì đó, cũng liền từ bỏ đi?
Giặt quần áo nấu cơm chính là sự nghiệp của hắn.
" Anh vui vẻ liền tốt, tuy rằng anh là được tôi bao dưỡng, nhưng là từ lý luận mà nói, anh có quyền đưa ra lựa chọn của chính mình, tôi không có quyền can thiệp."
Như vậy độ hảo cảm hẳn là sẽ tăng lên đi?