Editor️: Lãnh Sam.
Ngôn Linh đúng lúc kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Cô ngước mắt, thần sắc trấn định.
" Cảm ơn cậu đã cứu tôi."
Tuy rằng, chính cô lại nỗ lực nỗ lực hẳn là cũng có thể bò lên, nhưng là, hắn cứu cô, vậy phải cảm ơn hắn, lòng mang thành ý!
Ánh mắt Phong Lâm chợt lóe qua mất mát.
Trong lòng ngực bỗng dưng vắng vẻ, hắn có chút bất mãn.
Thật vất vả mới cùng cô tiếp xúc một chút......Kết quả liền tay của cô, cũng không cầm lâu được.
Ngay sau đó, nghe được thanh âm của cô, hắn ngước mắt, vừa lúc đối diện với cặp con ngươi thanh triệt sáng ngời kia.
" Nếu không, chúng ta lưu lại cái phương thức liên lạc, lần sau tôi mời cậu ăn cơm."
Thanh âm Ngôn Linh nhàn nhạt.
Con ngươi nhiều vài phần cảm kích.
Cảm xúc mất mát của Phong Lâm, nháy mắt biến mất, hắn liếc nhìn cô một cái, gật gật đầu, " Được!"
Hắn từ trong túi móc ra điện thoại, mở màn hình, đưa tới tay cô.
" Đem số điện thoại của cậu chuyển vào đi."
" Hả?" Ngôn Linh khó hiểu, ngược lại như là nghĩ tới cái gì, lại nhanh chóng gật gật đầu, " Ừm ừm, tôi đã biết."
Cô rơi xuống nước lâu như vậy, điện thoại trong túi sợ là đã sớm bị hỏng rồi.
Tự nhiên hẳn là hắn lưu lại số điện thoại của cô.
Cô cầm điện thoại, đầu tiên đánh ra tên của mình___ Ngôn Linh.
Lúc đó, Phong Lâm đem trên dưới Ngôn Linh quét một vòng, đem áo khoác trên người cởi ra, gắn vào trên người cô.
Ngón tay thon dài không cẩn thận xẹt qua gương mặt cô, hắn cả kinh, hoảng loạn thu hồi tay.
Ngôn Linh lại không chú ý nhiều như vậy, ngước mắt nhìn hắn, có chút khó xử.
" Tôi...... Không nhớ rõ số điện thoại của mình, nếu không, cậu nói cho tôi cậu ở lớp nào? Tôi trực tiếp qua lớp tìm cậu?"
Ngô...... Hệ thống rác rưởi, không nói cho cô biết số điện thoại của nguyên chủ.
Cô tỏ vẻ....... Thật không biết làm sao.
Lời này nói ra, liền chính cô đều cảm thấy xấu hổ.
Phong Lâm bình tĩnh nhìn cô, thần sắc vi diệu.
Không nhớ rõ số điện thoại?
Không sao.
Hắn có.
" Cậu cầm lấy điện thoại của tôi, tôi sẽ chủ động liên hệ với cậu."bg-ssp-{height:px}
Ngôn Linh nhíu nhíu mày, trực giác nói cho cô, như vậy không tốt lắm.
Nhưng là...... Trực giác cũng nói cho cô biết, nếu cự tuyệt, sẽ dẫn đến phát sinh sự tình xấu.
Vì thế, cô gật gật đầu, " Được."
Giây tiếp theo.
Cô nhìn thấy số liệu trên mặt của Phong Lâm, áy náy xuất hiện.
[ Độ hảo cảm: , giá trị hắc hóa:]
"......." Ừm, trực giác của cô vẫn như cũ thực chuẩn!
" Đúng rồi, theo tình huống hiện tại của cậu, cậu vẫn là nhanh chóng quay về ký túc xá đi, đừng để cảm lạnh."
Phong Lâm nhắc nhở một câu.
" Được." Ngôn Linh theo tiếng.
Đột nhiên, giữa mày hắn nhiễm vài phần không vui.
Hắn nhìn chằm chằm Ngôn Linh, hắn như thế nào tổng cảm thấy, cô ngốc ngốc?
Từ giây đầu tiên hắn xuất hiện kia, hắn liền cảm thấy, cô có chút ngốc.
Người bình thường rơi vào trong nước, chẳng lẽ không nên mở miệng kêu cứu sao?
Cô thì ngược lại, một hai phải giãy dụa bò hướng lên trên...... Còn kém chút rớt trở về.
Nếu là hắn không ở đây...... Hắn đột nhiên khó có thể tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Ngôn Linh đột nhiên liền dưới tình huống không kịp dự phòng như vậy, nhìn đến giá trị hắc hóa của Phong Lâm tự dưng tăng đến .
Cả người vẻ mặt mộng bức.
"???" Đã xảy ra cái gì?
Cô giống như cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa có làm mà?
Quanh thân thực mau truyền đến một trận hơi thở nguy hiểm.
Ngôn Linh nắm chặt điện thoại, khuôn mặt nhỏ khôi phục bình tĩnh, nhanh chóng cùng Phong Lâm kéo ra khoảng cách an toàn.
Không có việc gì, thân thể này tuy rằng rất yếu, nhưng là ban ngày ban mặt thế này, Phong Lâm nhất định sẽ không động thủ với cô!
Ừm, chính là như vậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt giao nhau giữa không trung, con ngươi Phong Lâm, đen nhánh như mực, tựa muốn đem cả người cô hút vào trong.