Editor: Lãnh Sam.
Lục Mao mang bọn họ đến một quán nướng đặc biệt náo nhiệt.
Hắn bước nhanh đi qua, dẫn đầu tìm cái vị trí trống, duỗi tay xoa xoa ghế dựa.
Sau đó mới nói, " Lão đại, mời ngồi."
Lão đại của bọn họ là người cần phải chú ý, ghế dựa này cần thiết phải lau một chút, , mới có thể phụ trợ khí thế của lão đại!
Ngôn Linh chăm chú nhìn Lục Mao ba giây, thấy biểu tình của hắn chân thành tha thiết, lúc này mới mới ngồi xuống.
Bốn phía ngồi đầy cả trai lẫn gái, quán nướng náo nhiệt như vậy, xin hỏi nơi nào tìm được sự an tĩnh?
Quả nhiên, không thể đối với các sa điêu tiểu đệ, ôm quá nhiều hy vọng.
Khẩn cầu duy nhất hiện tại của cô, chính là que nướng, tốt nhất hương vị không tồi.
Bằng không, mấy sa điêu tiểu đệ này, cô nhất định làm cho bọn họ trở nên càng thêm sa điêu.
" Lão đại, tôi nói với cậu, tôi cảm thấy tôi cùng cậu đặc biệt có duyên phận!"
Lục Mao rót một ly Coca đặt ở trước mặt Ngôn Linh.
" Nga, cậu nói một chút, duyên phận ở chỗ nào?" Ngôn Linh cười như không cười liếc mắt nhìn hắn một cái.
" Chỗ nào cũng có duyên phận! Bởi vì có duyên, chúng ta mới có thể trở thành tiểu đệ của lão đại!"
" Đúng vậy đúng vậy, mấy người bọn tôi a, vừa nhìn thấy cậu, liền biết lão đại cậu không phải người bình thường!"
" Đúng vậy, ở trong mắt tôi, lão đại chính là trăng trên trời! Sao trên biển!"
"......"
Ngôn Linh giơ tay làm cái thủ thế ngưng, "......." Không biết khen người liền không cần khen.
Thật sự nghe không quen.
Vẫn là chờ ăn que nướng đi!
Lúc này ông chủ quán đang bận ngập đầu, que nướng còn cần đợi một chút.
Lục Mao lại xú không biết xấu hổ tiến đến trước mặt Ngôn Linh, " Lão đại? Lão đại, tôi hỏi cậu chuyện này được không?"
" Nói." Ngôn Linh tràn đầy đều là ghét bỏ.
" Lão đại, cậu cùng cái kia nữ thần Ngôn Tuyết ban cao tam, thật là chị em sao?"
Đáy mắt hắn hoài nghi thập phần rõ ràng.
Ngôn Linh, " Cậu cảm thấy thế nào?"
Lục Mao, " Tôi...... Tôi cảm thấy không giống, cậu chính là tiểu tiên nữ hạ phàm, nơi nào giống cái người Ngôn Tuyết thường trèo cao kia!"
Ngôn Linh, " Nga, thật nhìn không ra, dục vọng cầu sống của cậu còn rất mạnh?"
Lục Mao, " Không, tôi có thể thề, tôi nói đều là sự thật!"bg-ssp-{height:px}
Ngôn Linh không phản ứng hắn, lo chính mình nói, " Xác thật là chị em, chẳng qua, quan hệ không tốt lắm."
Ngôn Tuyết có thể mỗi ngày trở về Ngôn gia, mà cô, lại mỗi ngày chỉ ở ký túc xá.
Bởi vì, người Ngôn gia cảm thấy, nguyên chủ quá mất mặt.
Mỗi ngày trang điểm thành bộ dáng kia, ngày nào đó trở về Ngôn gia bị khách nhân thấy, vạn nhất đem khách dọa chạy thì làm sao bây giò?
Còn không bằng ở trường học hảo hảo ngốc.
Sau đó, nguyên chủ liền thật sự xin trường ở lại ký túc xá.
Không hề trở về Ngôn gia.
Sa điêu các tiểu đệ, thấy cô rơi vào suy tư, thần sắc ngưng trọng, mấy người liếc nhau, ai cũng không dám lại hé răng.
Một câu quan hệ không tốt lắm, đã nói thật rõ ràng!
Ừm, bọn họ âm thầm thề.
Về sau Ngôn Tuyết, chính là kẻ địch của bọn họ!
Không, kẻ thù!
Đột nhiên, phía trên Ngôn Linh áp xuống một bóng ma.
Cô thu hồi suy nghĩ, ngước mắt.
Vừa lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh như mực của thiếu niên.
Trong mắt hắn, hoảng hốt chỉ có cô.
Toàn bộ thế giới đều tại lúc này yên tĩnh.
Thẳng đến Lục Mao run run rẩy rẩy hô hai chữ, " Giáo, giáo thảo?"
Phong Lâm, " Hửm?"
Hắn thuận thế ngồi ở bên cạnh Ngôn Linh, thần sắc tự nhiên thành thục.
Lục Mao lại nhìn Ngôn Linh, đáy mắt tràn đầy không thể tin tưởng, " Lão đại, cậu, cậu quá lợi hại! Cư nhiên liền cả giáo thảo cũng là tiểu đệ của cậu! Tôi muốn thề sống chết đi theo cậu!"
Ngôn Linh nhìn hắn giống như nhìn nhóc ngốc nghếch, "......" Lục Mao, ngươi tỉnh tỉnh đi!
Đời này Phong Lâm đều không thể là tiểu đệ của cô.
Đừng có nằm mơ!
Phong - tiểu đệ - Lâm, nhìn Lục Mao, ánh mắt toàn tia sáng lạnh, " Cô ấy không cần cậu, có một mình tôi là đủ rồi."