Editor️: Lãnh Sam.
()...,
Hệ thống thấy ký chủ nhà mình đột nhiên trở nên có chút lúng túng.
Xem đến rầu thúi ruột.
[ Thân thân, nam thần đều đã chủ động rồi, cô đương nhiên phải phản công lược a! Chẳng lẽ cô đã quên nhiệm vụ của mình sao? Nỗ lực xông lên đi!]
Nghe vậy.
Ngôn Linh như là muốn hả giận, lại hung hăng cắn một ngụm xiên thịt dê nướng trong tay.
Cô quay đầu đi, một lần nữa để sát vào Phong Lâm.
Bộ dáng chủ động mà lại ẩn chứa chờ mong.
Phong Lâm bị hành động nhỏ của cô, khiến cho vui mừng đến không được.
Nhưng thật ra so với vị trước trở nên đáng yêu hơn, lại mềm lại manh lại ngọt, muốn hôn, muốn ôm, còn muốn......
Hắn duỗi tay, sờ sờ đầu cô, trong giọng nói toàn là bất đắc dĩ, " Đừng nhìn anh như vậy, anh chịu không nổi......"
Cái gì cũng còn chưa làm Ngôn Linh, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ lên, lời nói này......Thật xấu hổ xấu hổ.
Sa điêu các tiểu đệ, "......" Xiên que này, sợ là ăn không vào nữa!
Lão đại rõ ràng là cho bọn họ ăn cẩu lương!
Một đống đồ nướng BBQ thật ngon.
Cuối cùng dưới tình huống Ngôn Linh phản công lược không thành công mà còn bị công lược lại, ăn phá lệ gian nan.
Một đống cẩu lương.
Một bát tràn đầy cẩu lương lạnh băng hung hăng chụp ở trên mặt bọn họ.
Khuôn mặt nhỏ của Ngôn Linh nhiễm không ít đỏ ửng, tuy nói bất mãn Phong Lâm trêu chọc cô, nhưng là, nhìn thấy độ hảo cảm cọ cọ tăng tới , cô tỏ vẻ, liêu đi!
Bản tôn để ngươi dùng sức liêu!
Nếu bị liêu cũng có thể tăng độ hảo cảm, vậy ngồi chờ Phong Lâm liêu cô.
[......] nó vậy mà không có lời nào để nói?
Thao tác của nam thần, bổn thống tỏ vẻ xem không hiểu.
Ăn xong đồ nướng BBQ.
Ngôn Linh khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, miệng dính chút dầu mỡ.
Phong Lâm sủng nịch lấy ra khăn giấy, " Đừng nhúc nhích."
Ngôn Linh, "???"
Chỉ thấy ngón tay thon dài nhéo khăn giấy trắng kia hướng tới chạm vào cánh môi cô.
Thực nhẹ thực nhu rất cẩn thận.
Cô vừa nhấc mắt, đối diện đó chính là gương mặt tuấn lãng của Phong Lâm, mặt mày tràn đầy thâm tình mà cô xem không hiểu.bg-ssp-{height:px}
Lục Mao cầm xiên que, nảy sinh ác độc cắn một cái.
MMP, lão đại có bạn trai!
Trong ánh mắt tràn đầy oán niệm.
Có bạn trai, sau này địa vị của đám tiểu đệ bọn họ liền không còn.
Ủy khuất ba ba.
Hiện tại làm tiểu đệ, thật không dễ dàng a!
Lục Mao chính đang ủy khuất, một tiểu đệ bên cạnh bỗng nhiên túm túm quần áo hắn.
Hắn quay đầu qua, mặt đầy phẫn uất, " Làm cái gì?"
Tiểu đệ chỉ chỉ về phía cách đó không xa, " Lục ca, anh xem tiểu muội xuyên giáo phục kia, giống người hôm nay bị anh dọa khóc không?"
Lục Mao theo tầm mắt của hắn nhìn qua.
Hắc!
Quả nhiên là nhóc quỷ yêu khóc kia!
Chỉ thấy đối diện là mấy cái lưu manh, cao to, đang chặn đường cô nhóc.
Chậc, Lục Mao vừa nhìn liền biết xảy ra chuyện gì.
Mấy lưu manh kia là học sinh trường gần đây, ngày thường luôn thích ở bên đường, trường học phụ cận, bắt nạt mấy tiểu muội muội đi một mình, thu cái phí bảo hộ hoặc là gì đó.
Ngay lập tức.
Lục Mao chỉ cảm thấy cả người tràn ngập chính khí, tiểu muội như thế nào có thể bị những người khác khi dễ?
Hắn vung tay lên, hô một tiếng, " Đi! Chúng ta đi cứu người! Chúng ta làm một hồi hộ hoa sứ giả!"
" Được....."
Ngôn Linh lúc này mới từ trong ánh mắt của Phong Lâm đi ra.
Cô nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lục Mao, lại nhìn thoáng qua tiểu muội muội cách đó không xa.
" Đi thôi, nếu đánh không lại, tôi lại đi giúp các cậu."
Lục Mao, "......"
Quá coi thường sức chiến đấu của bọn họ rồi!
Một hàng mấy người, hùng hổ hướng về phía đó đi đến.
Thời điểm còn cách mấy nước, Lục Mao nhìn thấy trên mặt tiểu muội muội treo vài giọt nước mắt, nhìn lên ủy khuất cực kỳ.
Đáy lòng Lục Mao nhoáng lên, trên mặt nhiều vài phần tức giận, nhanh chóng chạy qua, một tay đem người kéo về phía sau mình, đối mặt với mấy người sắc mặt bất thiện kia.