Đợi đến khi băng tuyết tan rã, nhiệt độ không khí khôi phục bình thường, bên ngoài cỏ cây bắt đầu nảy mầm, cảnh tượng vui vẻ phồn vinh, nhưng tất cả mọi người đều biết, vạn vật khôi phục như vậy, kỳ thật ẩn chứa vô hạn sát khí.
Những loài biến dị và ma hóa chủng kia trải qua hơn một tháng ấp ủ, rốt cuộc bắt đầu mọc lên như nấm, hiển lộ thần thông.
Trùng hút máu to bằng nắm đấm lớn trải rộng trong bụi cỏ cao ngang thắt lưng, bọ ngựa cao cỡ nửa người, nhện to bằng cái thớt, nấm có thể nuốt một người sống sờ sờ ăn thịt người, vô cùng kỳ quái, tầng tầng lớp lớp.
Đường xá đã bị thực vật và động vật dị hóa phá hỏng đến hoàn toàn thay đổi, con người hoạt động ở tinh cầu này, nếu như không có thú nhân biến dị như Phàn Mãnh, Lưu Đoan, xuất hành sẽ trở nên rất khó khăn.
Có được hai thú nhân biến dị vì vậy Đại Lưu thôn đã kết thành đồng minh với Vương gia túp lều gần đó, toàn bộ người sống sót trong hai thôn này gộp chung vào một chỗ mới hơn ba mươi người, thỉnh thoảng Lâm Tịch dẫn đội ra ngoài đi săn sẽ gặp phải bọn họ.
Bây giờ Lục Mao Quy cũng lột xuống một thân vô lại, nhìn lão luyện mà trầm ổn, mỗi lần trông thấy Lâm Tịch đều rất lễ phép chào hỏi.
Liên Minh thôn rất hâm mộ thực lực Tiểu Lưu thôn, nhất là hâm mộ Tiểu Lưu thôn có một bảo vệ vạn năng vĩnh viễn không cần nghỉ ngơi.
Dưới sự tưới tiêu của một thùng nước linh tuyền mỗi ngày, Đường Tăng đã thành công lên tới cấp hai.
Dây leo vàng óng lan tràn ra phạm vi chừng năm km, từ khi thành công tiến cấp, con hàng này cũng chưa từng nhao nhao kêu đói với Lâm Tịch, trên cơ bản tất cả động, thực vật dị hóa gần đây đều gặp nạn.
Dưới một tấm lưới thiên la địa võng như vậy, tuyệt đối không cho phép có cá lọt lưới tồn tại.
Hiện giờ Lâm Tịch cho Đường Tăng chỉ lệnh là, chỉ cần không phải đi đường bằng hai chân, toàn bộ mang theo dị năng dao động đều có thể săn mồi.
Bây giờ tất cả đất cày của Tiểu Lưu thôn đều nằm trong phạm vi thế lực của nó, đừng nói chuột, ngay cả côn trùng đều không thể tiến vào.
Lâm Tịch tìm một số thôn dân có kinh nghiệm phong phú quy hoạch ra vài mẫu đất, để cho thôn dân không có tiến hóa phụ trách gieo trồng thu hoạch vào mùa thu.
Nghe nói Tiểu Lưu thôn đã bắt đầu khôi phục trồng trọt, người Liên Minh thôn đều hâm mộ, bọn họ cũng muốn trồng trọt, trong nhà nông dân đều dự trữ rất nhiều hạt giống, phân hóa học.
Nhưng ngươi chân trước vừa trồng xuống, chân sau lập tức sẽ bị động, thực vật biến dị xem như chất dinh dưỡng ăn hết, đừng nói nở hoa kết trái, vừa mới gieo xong, sẽ lập tức có từng con trùng dài hơn hai mươi centimet đến ăn cơm.
Người Liên Minh thôn nhìn vài mẫu ruộng xanh mơn mởn được Đường Tăng bảo vệ đến giọt nước cũng không lọt của Tiểu Lưu thôn, đều hâm mộ người ta có vận khí tốt, sao có thể thu phục thứ như vậy tới làm bảo vệ chứ?
Dân dĩ thực vi thiên, lúc những rau quả tươi non này xuất hiện trên thị trường lấy vật đổi vật, ngoại trừ súng ống đạn được đúng là hàng hóa hút khách nhất.
Đừng thấy những người Tiểu Lưu thôn này tuổi tác không còn nhỏ, từ khi mỗi ngày một ly nước linh tuyền, cho dù không có tiến hóa ra dị năng, thể lực so với những thanh niên bình thường cũng không kém quá nhiều.
Nhìn những người tiến hóa kia mỗi ngày hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ra ngoài đi săn, bọn họ đi theo ăn chùa uống chùa trong lòng cũng có chút không thoải mái, có thể có chuyện làm, tất cả mọi người rất vui vẻ.
Lâm Tịch cũng nói nhiều lần, chỉ cần cố gắng hết sức là được, mặc kệ làm cái gì, đều là cống hiến cho việc xây dựng Tiểu Lưu thôn.
Lâm Tịch bảo những thôn dân không có dị năng kia an tâm chớ vội, sau khi nhiệt độ khôi phục bình thường chân chính tiến hóa với số lượng lớn mới bắt đầu, đoán chừng sẽ còn có không ít người xuất hiện dị hóa.
Minh Tử và Mạch Địch không hổ là bạn thân, tốc độ tiến bộ rất nhanh. Một người là Barbie Kim Cương mang theo chùy lớn, một người là hệ thủy và hệ tinh thần, song dị năng phụ trợ chiến đấu đều thích hợp, hai người một văn một võ, phối hợp càng ngày càng ăn ý.
Tiểu Quả Quả tương đối đặc thù, lại là động, thực vật song dị hóa, phi hành, mắt ưng cộng thêm thực vật hệ ăn mòn và phấn hoa gây mê.
Cô bé là người duy nhất có thể bay trong toàn thôn, không có việc gì sẽ bay lượn trên trời cao, sử dụng mắt ưng dò xét tình huống bốn phía.
Cốc Trăn Trăn là hệ chữa trị và biến dị dây leo, nhìn cô ta mềm mại điềm đạm nhưng thủ đoạn giết địch lại tàn nhẫn dị thường, cùng với Vương Điềm hệ chữa trị đều thuộc nhân vật linh hồn của tiểu đội từng người.
Hai tiểu đội thay phiên ra ngoài đi săn, đội còn lại thì ở nhà phụ trách cảnh giới và tu luyện.
Một ngày này đúng là đến phiên Lâm Tịch được nghỉ ngơi, Lưu Đoan mang theo mấy người Cốc Trăn Trăn, Minh Tử và Mạch Địch ra ngoài đi săn, đến xế chiều hơn hai giờ, Lưu Quả đột nhiên vội vàng hấp tấp từ trên trời giáng xuống, chưa kịp thu hồi cánh suýt nữa mắc kẹt ở ngoài cửa.
Cô bé mang theo tiếng khóc nức nở hô: "Chú Trung Nguyên, mau đi cứu cha mẹ con và dì Minh Tử bọn họ!"
"Đừng hoảng hốt, bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Tại vị trí nào?" Lâm Tịch kéo Lưu Quả qua, sờ sờ mái tóc của cô bé. Lưu Quả ổn định lại tâm thần, nước mắt xoay chuyện trong đôi mắt to, cuối cùng cũng không chảy ra: "Là một tiểu đội mười mấy người, có người biến dị là voi, còn có người có thể triệu hoán con muỗi, rất nhiều rất nhiều muỗi. Bọn họ.. Bọn họ đều bị thương.."
Tiểu Quả Quả nói xong miệng hé ra, có thể là nhớ lại thảm trạng của cha mẹ mình, nước mắt cố nén xuống vẫn như vỡ đê mà ra, đôi tay nhỏ như ngọc điêu nắm lấy cánh tay Lâm Tịch: "Ngay tại ngã ba trên đoạn đường trở về thôn."
"Ừm, chú đã biết, ngoan, đừng khóc, chú Trung Nguyên lập tức đi cứu bọn họ ngay."
Ở trong lòng Tiểu Quả Quả, chú Trung Nguyên của cô bé là người không gì không làm được, quả thực so với siêu nhân trứng muối còn soái hơn, chỉ cần chú Trung Nguyên đi tới đó, những người kia chắc chắn đều sẽ bị thu thập hết.
Tiểu Quả Quả cũng một hai phải cùng đi, Lâm Tịch nói hết lời, cuối cùng cũng khuyên cô bé lưu tại trong nhà.
Lâm Tịch mang theo mấy người Lưu Hàng, thím Xuân, mấy người Vương Lão Thạch và Lưu Kim Sơn ở nhà trông coi, để phòng có người thừa cơ mà vào.
Mặc dù không có thú nhân biến dị, nhưng nơi Lưu Đoan bọn họ bị tập kích cách thôn cũng không xa, vì vậy Lâm Tịch rất nhanh đã chạy tới chỗ ngã ba kia.
Tìm hiểu tình hình rất tỉ mỉ, biết rõ trong thôn có Đường Tăng trấn thủ không dám tới, cho nên phục kích Lưu Đoan bọn họ mới đi săn trở về ở đây. Trải qua một hồi chiến đấu, dị năng Lưu Đoan bọn họ tiêu hao tất nhiên rất lớn, chẳng phải là lúc thích hợp kiếm món hời sao?
Bên trong đôi mắt Lâm Tịch hiện lên vẻ tàn khốc, cô nhớ tới con chim sơn ca bỏ chạy lần trước..
Có thể vất vả tâm sức đối phó một cái thôn nho nhỏ như bọn họ, đoán chừng chỉ có đám rác rưởi Thiên Long Bang kia, chẳng qua là không biết, là Tôn Long đến tìm lại danh dự, hay là Cảnh Thạc tới báo thù cho tiểu tình nhân của mình?
Lâm Tịch triển khai tinh thần lực từ xa, sức lực người voi vô cùng lớn, coi như Lưu Đoan dị hóa thành báo, hiệu quả vẫn quá mức bé nhỏ, anh ta và Mạch Địch xem như hai đại chủ lực trong tiểu đội, bị người voi vững vàng kiềm chế lại, mà đội viên khác thì lâm vào cuộc chiến của từng người.
Kỳ thật người hai bên xem như lực lượng ngang nhau, nếu như không có một đám muỗi như máy bay trực thăng cỡ nhỏ hiệp trợ tác chiến trên bầu trời, thắng bại vẫn rất khó đoán trước.
Cũng khó trách Tiểu Quả Quả khóc đến thê thảm như vậy, hầu như các đội viên trong Tiểu Lưu thôn đều giống như hồ lô máu, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng người nào cũng thương tích đầy mình, chắn hẳn chín phần đều là bị những con muỗi đặc biệt to lớn phụ trách tập kích trên không kia, vết thương do những chiếc gai bên miệng chúng tạo thành.
Lưu Đoan và Minh Tử bọn họ trông thấy Lâm Tịch mang theo mấy người gia nhập cuộc chiến, sĩ khí lập tức tăng lên. Minh Trung Nguyên đến rồi, cũng mang ý nghĩa đối phương chắc chắn phải xui xẻo.
Tinh thần lực Lâm Tịch liên tục lóe lên, thoáng nhìn người voi cao chừng hơn tám mét, toàn thân treo đầy bùn nhão giống như mặc vào một bộ áo giáp đao thương bất nhập, khoát tay, ném một chiếc tên lửa chống tăng kiểu PF qua chỗ Lưu Đoan: "Lưu Đoan, bắt lấy! Bắn tên đó đi!"