Thạch Chưởng Châu không hổ là nữ nhi minh chủ võ lâm, làm như không thấy đám người như ong vỡ tổ tuôn ra bên ngoài, vẫn như cũ nói cười ríu tít mang theo Lâm Tịch bọn họ vào trong viện.
Lâm Tịch cũng tiếp tục bày ra dáng vẻ bảo bảo tò mò của mình đông nhìn một cái tây liếc một chút, thấy thế nào đều là một Đại tỷ ngốc, không hề giống thần y chút nào.
Giờ phút này tim Sư Ninh Phỉ đập như trống chầu, chẳng lẽ là Sở đại ca đến rồi? Những người kia đi ra ngoài bái kiến hắn ta sao?
Nàng ta gần như sắp khống chế không được mấy bước chân của mình, chạy như điên ra bên ngoài.
Đợi đến khi Lâm Tịch bọn họ đã thu xếp xong, Thạch Chưởng Châu cũng được biết được vì sao người người đều như vịt chết bị chó rượt chạy đùng đùng ra bên ngoài.
Vậy mà có người phát hiện bản >.
Vừa nghe đến bốn chữ > này, chén trà trong tay Sư Ninh Phỉ "Loảng xoảng" một tiếng rơi trên mặt đất vỡ nát bấy.
"Sư muội, ngươi sao vậy? Có phải mất máu quá nhiều nên bây giờ tay chân vô lực hay không?" Lâm Tịch tiến đến với khuôn mặt thoa đỏ bừng hai bên má, vô cùng quan tâm mà hỏi.
Mặt Sư Ninh Phỉ cũng sắp giống Lâm Tịch rồi, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, miệng mồm đừng bộc tuệch như vậy được hay không? Có thể có chút đầu óc không hả?
Đã không phải là vì nước chinh chiến, cũng không phải là hành hiệp trượng nghĩa, kiểu mất máu quá nhiều này của nàng ta nào phải chuyện vinh quang gì?
Kỳ thực hiện tại nội tâm Sư Ninh Phỉ cũng đã có suy nghĩ hận không thể ăn tươi nuốt sống con ngốc này, không có cái miệng rộng của nàng, chuyện mang thai có thể bại lộ sao?
Nếu như không nói ra tháng mang thai, Nam Cung Cửu sẽ chỉ cảm thấy đứa bé là của hắn ta, nhất định sẽ thận trọng chiếu cố nàng ta, như vậy nàng ta cũng sẽ không dễ dàng vứt đi đứa bé với Sở Khinh Hậu. Nàng ta càng sẽ không chịu tội lớn như vậy, bị Nam Cung Cửu hạ độc còn phải tương tương nhưỡng nhưỡng mỗi ngày.
Vừa nghĩ tới đoạn ngày tháng sống không bằng chết kia, Sư Ninh Phỉ sẽ không ngừng tưởng tượng tới việc tìm một đám nam nhân hung hăng tàn phá kẻ đầu têu Khúc U U này, không trả lại gấp trăm lần nghìn lần, thật có lỗi với chính mình và bảo bảo đã chết!
Loại tư tưởng kỳ quái này của Sư Ninh Phỉ cũng thật sự đủ rồi, sai lầm mãi mãi cũng là của người khác, ích kỷ tới cực điểm.
Lâm Tịch: Xin hỏi, ta có thể dùng một cái xẻng xúc phần mộ khổng lồ cổ xưa của tổ tiên nhà ngươi không?
Là ai chạy bốn chuyến tới kho thuốc lắc lư muốn lấy thuốc phá thai?
Hiện giờ đứa bé bị các ngươi vận động không còn, trách ta hả?
Một người có bộ dáng thị nữ đi vào phòng, theo thứ tự hành lễ với ba người, sau đó nói với Thạch Chưởng Châu: "Tiểu thư, Ngũ thiếu gia bảo ta lặng lẽ nói cho người biết, Sở đại hiệp đã đến đại sảnh, hình như rất náo nhiệt, thiếu gia bảo người đến xem một chút."
Sư Ninh Phỉ trong lòng hơi động, Sở đại hiệp? Chẳng lẽ Thạch tiểu thư này cũng hâm mộ Sở đại ca sao? Nhưng cái gọi là rất náo nhiệt lại là ý tứ gì?
Mặc dù ở cổ đại, nhưng nơi này là giang hồ không câu nệ tiểu tiết, cho nên sự ước thúc phong kiến lễ giáo đối với nữ tử tương đối mờ nhạt, ba người cùng đến đại sảnh.
Bên trong đã không còn chỗ ngồi, ngay cả vé đứng đều đã không còn bán, cửa ra vào chật ních các nhân sĩ giang hồ.
Thạch Chưởng Châu và Lâm Tịch liếc nhau một cái, lười chen vào bên trong, dứt khoát đứng dưới hiên.
Hai con chim sơn ca ngoan ngoãn đứng trên bả vai Lâm Tịch.
"Thật nhiều người, người ta rất sợ hãi!"
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Lâm Tịch trừng mắt hai con sơn ca: "Ngậm miệng, dài dòng nữa nướng các ngươi ăn thịt!"
Hai con sơn ca:.
"U U?"
Một giọng nói trong trẻo mang theo mừng rỡ: "Thật sự là ngươi?"
Hai con sơn ca đột nhiên bay lên, một trái một phải ngồi xổm trên bả vai nam nhân vừa lên tiếng: "Ta ngoan, mỗi ngày ta đều nói chuyện với tiểu thư."
"Ta cũng ngoan, ta còn đi vứt viên thuốc.."
Mẹ kiếp, Lâm Tịch mắng to một tiếng "Cút đi," nói thêm gì nữa liền mẹ nó phá án.
Người tới thân cao chừng hơn mét tám, khoảng mười tám mười chín tuổi, làn da màu lúa mạch, mắt to có thần thái, sống mũi thẳng, môi hồng răng trắng, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, phía trên cắm một cây trâm bằng trúc.
Lâm Tịch híp mắt, nàng có loại cảm giác quen thuộc với người này, nhưng không biết là ai, xem ra hẳn là người ủy thác đã từng gặp người này khi còn bé.
Người tới vừa nhìn vẻ mặt Lâm Tịch, lập tức nhe răng cười một tiếng: "U U có khả năng không nhớ rõ, ta là Chiến Vô Nhai, hai vật nhỏ này chính là ta tặng ngươi, quên rồi sao?"
A, nhớ rồi.
Hai con sơn ca quả thật là Chiến Vô Nhai đưa, vì cảm tạ Khúc U U hỗ trợ dẫn đường, sau khi khỏi bệnh cố ý đưa tới hai con sơn ca nói chuyện với nàng.
Chiến Vô Nhai cũng bắt chuyện với Thạch Chưởng Châu, dáng vẻ rất quen thuộc, lại không để ý tí nào đến Sư Ninh Phỉ đứng ở bên cạnh.
Chiến Vô Nhai nói tình huống bên trong cho Lâm Tịch bọn họ.
Hóa ra, hai người không có tên tuổi gì trong chốn võ lâm, cũng không thể tính là hạng ba hạng bốn, đột nhiên chạy tới đầu nhập Thạch Vân Xuyên, kết quả bị mấy người khác vây giết tại cửa ra vào, trong lời nói có nhắc đến chuyện >.
Thạch Vân Xuyên là nhân vật già thành tinh, làm minh chủ võ lâm hai mươi năm, cũng là một nhân vật nổi tiếng bên trong lục lâm, tự nhiên không thể nhận hai người này, rõ ràng đầu nhập là giả, tránh họa là thật.
Bây giờ toàn bộ giang hồ ai không biết, Sở Khinh Hậu có được kiếm phổ, đang bế quan tranh thủ luyện tập Vô Ảnh kiếm.
Rất nhiều người đã mở sòng đánh cuộc rốt cuộc ai sẽ lấy được vị trí minh chủ trong lần này, tiếng hô cao nhất tự nhiên là Sở Khinh Hậu.
Sở Khinh Hậu vốn chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi, hiện tại lại được chí bảo Vô Ảnh kiếm, quả thực là như hổ thêm cánh.
Đám người nghe tin mà đến tự nhiên vây chặt năm người đang đánh nhau đến không lọt một giọt nước, có thể đục nước béo cò lấy được kiếm phổ là tốt nhất, thực sự không lấy được, giúp minh chủ tương lai vây quét kẻ trộm kiếm phổ của hắn ta cũng coi là kết một thiện duyên.
Sau đó Sở Khinh Hậu theo đuôi mà tới, hiện tại năm người đều bị bắt, đang tổ chức đại hội xét xử công khai trong đại sảnh đấy.
Người yêu và chính mình chỉ cách một ngưỡng cửa, Sư Ninh Phỉ bắt đầu cào tim cào phổi, nhất là nghe được sự tôn sùng trong lời nói của Chiến Vô Nhai đối với Sở Khinh Hậu, càng làm cho nàng ta hận không thể một bước bước vào, đứng bên cạnh nam nhân khinh thường quần hùng kia, nói với thiên hạ, người nam nhân này là của ta.
Thạch Chưởng Châu hỏi: "Chiến Vô Nhai, nếu người ta có tiếng hô cao như vậy, ngươi còn muốn kết cục lần này nữa không?"
"Nhất định rồi! Hắn ta càng lợi hại, ta càng muốn tỉ thí với hắn ta một trận, ngày bình thường cũng không có cơ hội, lần này vừa vặn gặp được." Chiến Vô Nhai nói: "Dù sao ta cũng không muốn làm minh chủ gì đó, thắng thua cũng không quan trọng."
Chiến Vô Nhai không phải loại thiếu niên khéo léo tinh xảo, nhưng lại mang theo cổ tinh thần phấn chấn và cởi mở khiến người tán thưởng.
Lâm Tịch cảm thấy, vô luận là Thạch Chưởng Châu hào phóng lại lõi đời đến đáng yêu, hay là Chiến Vô Nhai người trong giang hồ lại không mệt mỏi vì giang hồ, đều có thể trở thành bằng hữu của người ủy thác.
Bản thân Khúc U U chưa từng tiếp xúc với người bên ngoài cốc, Lai Tam Vạn lại hết sức bảo vệ Khúc U U, dạy bảo cũng đều là tri thức về phương diện y dược, đợi đến khi Lai Tam Vạn phát hiện mình thật thất bại trong viện giáo dục tiểu cô nương, cũng đã trễ rồi.
Mấy người đang nghe câu được câu không, bên trong lại đột nhiên tan cuộc, hầu như tất cả mọi người đều vội vàng rời đi, bao gồm Sở Khinh Hậu với vẻ mặt táo bón kia.
Lâm Tịch tinh mắt trông thấy, bên cạnh Sở Khinh Hậu có thêm một thân ảnh thướt tha.
Trên môi nàng hiện lên một tia cười lạnh, rất tốt, mặc dù xảy ra chút sự cố, tốt xấu cuối cùng không có đi lệch hướng, không sai biệt lắm cũng sắp thu lưới.