Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

chương 485: ta là ngốc bạch ngọt 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Loại hành vi này của các tiêu cục lớn, tàu thuyền, xe chở hàng tương đương với một loại hình thức đưa tiền bảo kê, nói như vậy, cái gọi là lễ mọn chính là tiền bạc.

Tụ hội quy mô khổng lồ như thế, người ăn ngựa nhai, chừng mười ngày kế tiếp, phí tổn khá kinh người.

Người làm ăn chú ý hòa khí sinh tài, bởi vậy sẽ đến đây vào lúc này, chuẩn bị tiền bạc. Đợi đến minh chủ mới xuất hiện, bọn họ còn phải dâng lên một món lễ lớn, để được minh chủ trông nom trong tương lai.

Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng, mọi người đã sớm tề tụ dưới lôi đài được dựng sẵn.

Đại hội minh chủ, chính thức bắt đầu!

Vòng thứ nhất là vòng loại trực tiếp, tất cả mọi người đều phải rút thăm số thứ tự. Tổng cộng có bảy mươi bảy người báo danh tham gia, từ ba mươi tám người ở vị trí đầu đi lên rút thăm, ba mươi tám người phía sau tùy theo rút ra xếp hạng đối chiến với nhau. Năm vị trưởng lão đức cao vọng trọng trong võ lâm làm trọng tài lần này, trong đó bao gồm minh chủ võ lâm Thạch Vân Xuyên không tham gia lần so tài này.

Bởi vì là bảy mươi bảy người,

Dư thừa một vị, sau khi ngũ lão nghiên cứu, Thạch Vân Xuyên tuyên bố, vòng thứ nhất là vòng loại trực tiếp, Sở Khinh Hậu luân không.

Luân không ý tứ chính là trực tiếp thông qua mà không cần thi đấu.

Phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm động, Sở Khinh Hậu một bộ áo trắng, mày kiếm mắt sáng, khẽ gật đầu với đám người, tư thái bất phàm lãnh đạm.

Không ít thiếu nữ nhìn thấy tư thái như tiên nhân của Sở Khinh Hậu, gò má lập tức ửng hồng, trái tim gần như muốn nhảy ra ngoài, đạp nguyệt trích tiên, thật thật thật sự quá đẹp!

Nam Cung Cửu rút được số năm mươi bảy, ngồi ở phía dưới chờ có người rút đến chính mình. Thấy dáng vẻ Sở Khinh Hậu, lạnh lùng "Phi" một tiếng, dối trá! Sớm muộn cũng có một ngày bóc tầng mặt nạ này của ngươi, để ngươi lộ ra nguyên hình.

Lâm Tịch mang theo hai bé trai, hai con sơn ca đứng trên bờ vai, hôm nay nàng ăn mặc rất mộc mạc. Tóc búi tròn trên đầu, vẫn như cũ dùng trâm treo những viên đá đủ màu cài tóc, nhưng thiếu đi những cây trâm, đóa hoa đỏ thắm phức tạp, các loại ngọc thạch dày đặc nhàn nhạt dưới ánh mặt trời càng thêm trong suốt, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ không thi phấn trang điểm càng non nớt, không có hai khối má hồng kinh khủng che khuất bầu trời kia, tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện, hóa ra dung mạo Khúc thần y cũng không kém vị sư muội dung mạo thướt tha kia bao nhiêu.

Thậm chí đối phương tỉ mỉ trang điểm ngược lại khiến tiểu nha đầu hồn nhiên lộ ra linh khí nhìn càng thêm cảnh đẹp ý vui.

Sư Ninh Phỉ vẫn là bộ dáng tâm sự nặng nề, cũng không quá chú ý Lâm Tịch trang điểm, cho đến khi ánh mắt mọi người chung quanh liên tiếp rơi ở trên người Khúc U U bên cạnh, mới phát hiện nàng hôm nay khác biệt.

Sư Ninh Phỉ nhíu mày, từ lúc đi đến Phú Xuyên Bảo này, tại sao luôn có cảm giác tất cả mọi thứ cũng bắt đầu trở nên là lạ nhỉ? Có lẽ bởi vì vị trí hoàn cảnh từ Y cốc biến thành Phú Xuyên Bảo, hơn nữa Khúc U U vốn cùng một chỗ với mình mỗi ngày, bây giờ đều đi cùng Thạch Chưởng Châu.

Nàng ta nhìn lướt qua đám người Tinh Tú Hải lẻ loi trơ trọi không hề câu thông giao lưu với bất kỳ môn phái nào, Nam Cung Cửu mặc đồ đen ngồi tại chủ vị nhìn rất uy nghiêm.

Nhìn một chút Sở Khinh Hậu chúng tinh phủng nguyệt ở bên kia, chắc hẳn người ngồi bên cạnh hắn ta chính là Sở Nhất.

Ánh mắt Sư Ninh Phỉ bỗng dưng lóe ra tia sắc bén, hai nữ nhân chửi mắng nàng ta lần trước lại xuất hiện.

Sở Khinh Hậu đã giải thích với nàng ta, hai nữ nhân kia do Đại ca cứng rắn đưa qua chính là vì nhìn hắn ta bị chê cười, vô luận Sở Khinh Hậu cưới người nào, sẽ đắc tội với người còn lại. Nếu thật sự cưới cả hai, đoán chừng người phá rối đầu tiên chính là Đại ca tốt của hắn ta.

Hai người thương lượng xong, một khi lấy được vị trí minh chủ vào tay, trực tiếp tìm một cơ hội khống chế Khúc U U, lấy được đồ vật chính mình nên có, hai người liền công khai quan hệ.

Nghĩ đến chính mình sẽ lấy thân phận Cốc chủ Y cốc gả cho thân là minh chủ Sở Khinh Hậu, trai tài gái sắc, cường cường liên hợp, đến lúc đó toàn bộ võ lâm ai không hâm mộ Sư Ninh Phỉ nàng ta? Ai còn dám coi nhẹ sự tồn tại của nàng ta giống như bây giờ?

Ngày thứ nhất có rất nhiều người tham gia vòng loại trực tiếp, trong đó tự nhiên có Chiến Vô Nhai, người chân chính vì luận bàn võ nghệ, để bản thân tiến bộ, cũng có vì giẫm lên bả vai người khác nhất chiến thành danh, còn có chỉ vì một trận chiến, ngoài ra cũng có thuần vui chơi càng nổi danh càng tốt.

Nhất là loại người cuối cùng, sức chiến đấu của họ gần như là số âm, sau khi bị người miểu sát trong một chiêu, có vẻ như còn vui sướng hơn người thắng trận, giơ cao hai tay chạy như điên một vòng, lớn tiếng la lên "Ta đã được giao thủ với đại hiệp nổi danh nào đó," Lâm Tịch cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc nếu sau đó hắn ta cầu đại hiệp kí tên lưu niệm trên quần cộc của mình.

Con hàng này quả thực là buồn cười, dưới đài trên đài đều cười đến ngã trái ngã phải, ngay cả ngũ lão cũng không nhịn được mỉm cười.

Tất nhiên bên trong cũng không thiếu người âm tàn xảo trá, đệ tử đích truyền của chưởng môn Kiếm Tông núi Liên Thai, cũng là một nhân vật nổi tiếng trong võ lâm, mặc dù không vang danh thiên hạ bằng Sở Khinh Hậu và Nam Cung Cửu, tốt xấu cũng có thể được xưng một tiếng đại hiệp, thế mà bị người đối diện vung một chùm khói độc làm mù hai mắt, sau đó các loại ám khí, thuốc độc cùng lên, vẻn vẹn mười tám tuổi, cái tuổi tốt đẹp cứ như vậy bị người ta trực tiếp giết chết trên lôi đài.

Chưởng môn Kiếm Tông núi Liên Thai nhất thời giận không kềm được, yêu cầu nghiêm trị hung thủ.

Nhưng mà, đây là tổng tuyển cử minh chủ võ lâm, chỉ cần sử dụng công phu một đối một trên lôi đài, đều được cho phép.

Rất nhiều người mặc dù tiếc hận vì cái chết của thiếu niên hào hiệp này, càng nhiều cảm thấy may mắn, may mà đối thủ của mình không phải con hàng này.

Dạng đấu pháp này gần như là vô lại, nhưng lại nằm trong phạm vi cho phép. Cũng vì đệ tử Kiếm Tông này quá ít kinh nghiệm, chỉ có một thân bản lĩnh, dù sao kinh nghiệm đối địch quá ít, bình thường đều là so chiêu với sư huynh đệ đồng môn, người nào từng gặp đấu pháp xảo trá hung tàn như vậy?

Nếu đổi thành Sở Khinh Hậu, Nam Cung Cửu, loại đấu pháp vô lại này sẽ không chiếm được lợi ích gì.

Nhìn vẻ oán độc trên mặt chưởng môn Kiếm Tông núi Liên Thai là biết, chuyện này chắc chắn không xong. Đợi đến khi luận võ kết thúc, đoán chừng người muốn giẫm lên đồ đệ của ông ta để thành danh có thể sống sót hay không, chỉ có trời mới biết.

Ngày thi đấu đầu tiên của vòng loại trực tiếp vẫn chưa tỷ thí xong, còn thừa lại mấy đôi sẽ tiếp tục vào ngày thứ hai.

Ngày đầu tiên đả thương chín người, chết mất hai người.

Lâm Tịch, vị Cốc chủ Y cốc này trực tiếp bị bắt đi làm lao dịch, vẫn bận rộn giúp đỡ cứu chữa cho những người bị thương kia.

Như vậy cũng rất tốt, không những thanh danh của mình truyền ra ngoài, ngân phiếu trong túi càng ngày càng nhiều, còn lấy được không ít đồ tốt.

Những nhân sĩ võ lâm này đúng là nghĩ quẩn, làm thầy thuốc như chính mình thật tốt, được cả danh và lợi còn có vạn người kính ngưỡng, Lâm Tịch quyết định, nhất định phải cố gắng làm tốt nghề nghiệp rất có tiền đồ này.

Bởi vì liên tục cứu chữa chín người, Lâm Tịch vẫn bận rộn đến nửa đêm, cả người có hơi mệt mỏi.

Ngày thứ hai đấu bán kết Lâm Tịch cũng không có đi xem, hai bé trai cũng rất ngoan ngoãn ở cùng nàng không có đi xem náo nhiệt, ngược lại là Sư Ninh Phỉ đi xem không bỏ sót trận nào, cũng không có giúp Lâm Tịch một tay.

Ngày thứ hai, số người thi đấu ít hơn ngày đầu tiên rất nhiều, nhưng những người đục nước béo cò đã bị loại bỏ, những người còn lại hầu như thực lực mỗi người đều không thể khinh thường, cũng bởi vì như thế, số người bị thương thậm chí tử vong kịch liệt gia tăng, hầu như mỗi trận đều sẽ có người bị thương.

Lâm Tịch càng bận tối mày tối mặt.

Thi đấu hung ác như vậy, chỉ vì một cơ hội làm minh chủ võ lâm mười năm.

Sự truy đuổi danh lợi đã khắc sâu vào xương cốt con người, động vật chém giết lẫn nhau chỉ vì có thể sinh tồn, nhưng con người thì sao?

Lâm Tịch cười tự giễu, thật ra nàng cũng như thế, chẳng qua nàng là vì có thể sống sót, mà không phải vì hư danh mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio