Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

chương 512: ngươi đến nuôi sống ta 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thành phố HY là một thành nhỏ phồn hoa ở Giang Nam, chỉ có thể coi là thành thị hạng ba, bốn mùa như xuân, cảnh sắc hợp lòng người.

Lâm Tịch cảm thấy người Vương gia chọn địa điểm rất tốt, có thành phố lớn phồn hoa, nhưng lại có tiết tấu chậm rãi và giá hàng rẻ tiền của thành thị nhỏ, rất thích hợp dưỡng lão.

Lấy tiền đổi thận của lão tử trốn tới chỗ này, đã được lão tử phê chuẩn rồi sao?

Hạnh phúc đúc thành từ huyết lệ của những người khác, cuối cùng cũng sẽ trả lại huyết lệ càng khổ cực cho bản thân mình.

Lần này bởi vì Vương gia vẫn chưa lấy được khoản tiền lớn gần một ngàn vạn như bên trong cốt truyện, bởi vậy bọn họ cũng không mua biệt thự với một khoản lớn, chỉ mua một căn nhà ba phòng hai sảnh và ba phòng vệ sinh ở trong một khu sinh thái, mà Vương Vân cũng sẽ không được đưa đi xuất ngoại.

Thành thật mà nói, kỳ thật người Vương gia coi trọng Vương Vân, cũng vì cảm thấy cô ta có khí chất lỗi lạc, tương lai nhất định có thể câu được một con rùa vàng, cho nên cam lòng dùng nhiều tiền ở trên người cô ta, cũng coi là một loại đầu tư khác.

Vương Kim Sơn không hổ là người có đầu óc, bên trong cốt truyện Vương Vân quả thật không làm ông ta thất vọng, tinh anh IT lương một năm hơn hai trăm vạn, sau khi hai vợ chồng về nước giúp đỡ anh trai Vương Kiến không ít.

Vương Kiến cực kỳ cố chấp đối với chuyện tắm rửa, vẫn như bên trong cốt truyện, mở một trung tâm tắm rửa có biểu diễn nghệ thuật lưu hành trong thời gian gần đây, sau đó mát xa kiểu Thái, gì mà Dương Châu kỳ cọ tắm rửa, vừa hưởng thụ sự phục vụ của thợ mát xa, vừa nhìn các loại biểu diễn trong sân khấu, kẻ có tiền thực biết chơi!

Thành phố HY cũng không có sân bay, Lâm Tịch xuống máy bay lại ngồi xe buýt hơn hai giờ, sau đó đến thẳng trung tâm tắm rửa Đế Hào của Vương Kiến.

Gọi trọn bộ dịch vụ tám trăm tám mươi tám tệ, Lâm Tịch giả mạo kẻ có tiền hưởng thụ một phen.

Ngươi chỉ thấy kẻ có tiền sống được xuân phong đắc ý ở ngoài mặt, kỳ thật ở sau lưng người ta trôi qua cũng phong sinh thủy khởi.

Đợi đến khi Lâm Tịch mặc quần áo tử tế ra ngoài, quầy bar cầm thẻ yêu cầu cô tính tiền hoặc là đưa ra thẻ hội viên, Lâm Tịch nói, đi gọi Vương Kiến tới cho cô.

Đế Hào mới mở chưa được mấy ngày, người trong trung tâm tắm rửa cũng không rõ rốt cuộc có những người nào trong nhà ông chủ.

Nhưng nếu người ta dám tùy tiện gọi tên ông chủ như vậy, chắc chắn cũng không phải người bình thường.

Quản lý đại sảnh mau chóng tìm được Vương Kiến đang làm đủ kiểu mát xa và xem biểu diễn trong sân khấu.

Lúc Vương Kiến vừa nhìn thấy Lâm Tịch, mặt lập tức không còn chút máu, dùng tay chỉ vào Lâm Tịch nói không ra lời: "Mày.. Mày.. Làm sao mày tìm được chỗ này?"

Lâm Tịch đan mười ngón tay vào nhau, lắc đầu từ trái sang phải, cười tủm tỉm nói với Vương Kiến: "Nhớ các người, đi thôi, mang tôi đến nhà nhìn xem."

Vương Kiến rất muốn trực tiếp báo cảnh sát hoặc là gọi bảo vệ và nhân viên phục vụ đem con nhóc này đuổi ra ngoài.

Nhưng khi anh ta trông thấy dáng vẻ Lâm Tịch đã tính trước, không vội không hoảng hốt, anh ta thừa nhận mình sợ.

Báo cảnh sát là nhất định không dám, chú cảnh sát đến rồi bắt người nào cũng khó nói.

Trực tiếp động thủ, Vương Kiến lại không dám nghĩ. Anh ta cũng không phải Quý Viễn Đạt, những người bên trong tiệm cùng nhau xông lên cũng không lợi hại bằng một thuộc hạ của Quý Viễn Đạt. Lại nói, một khi động thủ tất có chút tổn thương, đến lúc đó làm không tốt kinh động đến chú cảnh sát, kết quả giống như trên.

Quý Viễn Đạt xảy ra chuyện bọn họ bên này liền biết vào ngày hôm sau.

Trước mấy ngày Lâm Tịch bị chộp tới biệt thự của Quý Viễn Đạt, Vương Kim Sơn đã lấy được tiền và toàn bộ thủ tục nhà ở.

Người Vương gia thậm chí không dám thu thập đồ vật, mang theo tiền và vật phẩm quý giá tập thể trốn đi, cho đến khi chọn trúng thành phố HY, về phần căn nhà kia trực tiếp ủy thác môi giới hỗ trợ bán đổ bán tháo.

Kinh hồn táng đảm tránh hơn nửa tháng, phát hiện Quý Viễn Đạt bên kia đã kết án, cũng không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới bọn họ, người Vương gia kinh hồn hơi an định, bắt đầu tìm căn nhà mình thích ở trung tâm bất động sản, cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo.

Vương Kiến cảm thấy, cuộc sống đặc sắc của anh ta rốt cuộc bắt đầu!

Việc làm ăn của trung tâm tắm rửa rất tốt, anh ta lại mua một chiếc Benz SUV, mỗi ngày một đám nhân viên trong tiệm khom lưng hành lễ kính cẩn gọi một tiếng "Chào Vương tổng," các cô bé bên trong tiệm đối với anh ta các loại ôm ấp yêu thương, Vương Kiến cảm thấy chính mình giống như đang sống ở trong mơ.

Sau đó..

Nữ Vương Đại Nhân đã lâu không gặp thế mà tìm tới cửa!

Bất ngờ hay không bất ngờ?

Kinh hỉ hay không kinh hỉ?

Hài lòng hay không?

Vương Kiến cảm thấy con nhóc này đã có thể tìm được anh ta, nhất định cũng có thể tìm được nhà của mình, ngoan ngoãn lái xe mang theo Lâm Tịch trở về nhà.

"Ccửa tiệm và xe này, đều là lấy thận của tôi đổi đúng không?" Lâm Tịch hỏi, giọng điệu bình tĩnh kia như đang trò chuyện thời tiết hôm nay rất tốt, bầu trời xanh thật..

Tay Vương Kiến khẽ run rẩy, suýt chút nữa đâm xe vào vành đai cách ly.

Đại tỷ, Nữ Vương Đại Nhân, xin đừng hỏi người ta vấn đề kinh dị này vào lúc lái xe được không? Ngươi bảo ta làm sao trả lời?

Vương Kiến không nói lời nào, Lâm Tịch cũng không tiếp tục truy hỏi.

Lúc người Vương gia trông thấy Vương Kiến mang theo con nhóc này trở về, tập thể hóa đá.

Cảm giác những ngày khổ cực lúc trước lại trở về rồi.

"Nấu cơm, tôi đói."

Vẫn là người quen thuộc kia, vẫn là lời kịch quen thuộc kia.

Vu Tinh Tinh nhanh chóng chạy vào phòng bếp nấu cơm.

Người Vương gia kinh hồn táng đảm, không biết trong hồ lô Nữ Vương Đại Nhân muốn làm cái gì.

Lâm Tịch ngồi phịch ở trên ghế sofa, mỉm cười nhìn sắc mặt xám ngoét của người Vương gia.

Có gì đáng sợ? Nhân sinh không phải là lên lên xuống xuống tự nhiên tự nhiên sao?

Có câu nói rất hay, chân trần không sợ mang giày.

Lúc trước làm nghề nghiệp không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia, Vương Kim Sơn cũng coi là đem đầu treo ở trên dây lưng quần, đều làm tốt chuẩn bị ăn bánh ngô lớn vào bất cứ lúc nào.

Nhưng hôm nay, tất cả đã rửa đến thanh thanh bạch bạch, ở nhà rộng rãi, cũng đã đổi số điện thoại, con trai mở trung tâm tắm rửa tốt nhất trong thành nhỏ, con gái cũng bắt đầu hẹn hò với một ông chủ nhỏ có gia cảnh không tệ tại bản địa, bây giờ Vương Kim Sơn đã hoàn toàn bắt đầu cuộc sống dưỡng lão.

Mỗi ngày đi dạo phố, có đôi khi đến trung tâm tắm rửa làm một chút xoa bóp, tìm vài cô bé mát xa trò chuyện trêu chọc, tháng ngày trôi qua gọi là rất thoải mái.

Ngày tốt lành còn chưa được mấy ngày đâu, âm hồn bất tán ngu xuẩn này lại dán lên rồi.

Bởi vì sợ mất đi, đối mặt U U bình tĩnh như vậy, Vương Kim Sơn có chút hoang mang.

Lâm Tịch phát hiện trải qua kiểu chăn nuôi ẩm thực hắc ám trong nửa năm, bây giờ vị giác người Vương gia đã phát sinh biến hóa, hầu như mỗi món ăn đều rất mặn.

Vu Tinh Tinh cũng không dám cố ý làm đồ ăn mặn như vậy, giải thích duy nhất chính là hiện tại khẩu vị của người Vương gia đã thiên mặn nghiêm trọng.

Món nào cũng mặn, không giả chút nào.

Lâm Tịch lần nữa sinh ra cảm giác khiêng đá đập chân mình, quá mặn rồi.

Cơm nước no nê, Lâm Tịch đi thăm từng căn phòng, sau đó vung tay lên, chỉ vào phòng Vương Vân chém đinh chặt sắt: "Căn phòng này thuộc về tôi."

Liêu Hà rất muốn dẫm một chân lên mặt cô, chửi một câu "Mặt mũi thật lớn," đáng tiếc bà ta không dám.

Muốn một tấm thẻ ra vào và chìa khóa, Lâm Tịch nháy mắt giải thích: "Như vậy tôi ra ngoài dạo phố cũng không cần làm phiền các người mở cửa."

Điềm báo không lành quét qua.

Nhìn bàn tay tuyết trắng đang xòe trước mặt mình, Vương Kim Sơn cảm thấy chính mình đã biến thành một con heo, mà Tiểu Thúy, không đúng, U U chính là một tên đồ tể đang mài đao nhe răng cười.

"Làm.. Làm gì?"

"Đừng biết rõ còn cố hỏi, đưa mấy chục vạn cho tôi đi dạo phố mua quần áo!" Cô bé U U chớp mắt to, Vẻ mặt "Ông hiểu được."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio