Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

chương 593: phần thưởng xuyên tim

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần này thế giới nhiệm vụ thời gian không dài, nhưng lại thay đổi bất ngờ, nguy cơ tứ phía, khiến Lâm Tịch càng thấy đầy đủ sự sinh tồn gian nan của một người chấp hành và lòng người hiểm ác, nhưng đồng thời lại làm cho dũng khí của cô tăng gấp bội.

Lâm Tịch đúng là có cỗ tinh thần càng bị áp chế thì càng bùng nổ càng vung tiền mạnh.

Lúc trước linh hồn tiến vào Diệu Huyền xã khu, sau khi cô từ bỏ làm một người phàm có thể có vô số lần luân hồi nhưng nhất định phải ngơ ngơ ngác ngác, thân bất do kỷ, Lâm Tịch đã không có đường lui.

Chuyện gì cũng có tính hai mặt.

Đã nói thần hồn bất diệt, nếu như cô lựa chọn tiến vào luân hồi, thần hồn thuộc về cô có thể vẫn luôn tồn tại, chẳng qua nó sẽ đến lần lượt như giấc mộng, sau đó xa ngút ngàn dặm không đấu vết, cô không thích bị người thao túng hết lần này đến lần khác, không ngừng lặp lại đổi chỗ bắt đầu lại từ đầu.

Cho nên cô lựa chọn một con đường gian khổ tràn đầy chông gai nhưng có thể tự chủ.

Cô lựa chọn bảo lưu ký ức thuộc về Lâm Tịch, từ bỏ luân hồi.

Quả thật có thể nắm giữ vận mệnh của mình, không còn một đời ngây thơ đi luân hồi, nhưng cái giá phải trả lại là..

Vĩnh viễn không có đường lui, chỉ có thể vẫn luôn hướng về phía trước!

Trên đường gập ghềnh đi tới, cô có thể từ một người mới của xã khu cái gì cũng không biết trở nên cường đại từng chút một, từ đầu đến cuối Lâm Tịch đều lòng mang cảm kích.

Cảm kích cô gặp được A Lê, cảm kích cô gặp được Khúc Cửu Tiêu.

Cô hi vọng hơn nữa nguyện ý dùng hết khả năng làm mọi thứ để hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh mình đều mạnh khỏe như bây giờ.

A Lê trầm mặc.

Thật lâu, cô ấy mới lên tiếng: "Tôi nhớ tới một ít đoạn ngắn, liên quan tới cha mẹ và gia tộc tôi, còn có bản thân tôi. Tôi giống như cũng không thuộc về Diệu Huyền xã khu này, có một số việc, tôi muốn đi tìm Ngự Tử Ly hỏi một chút thử xem. Cô làm nhiệm vụ của mình đi, chờ tôi làm rõ những chuyện này, sẽ nói cho cô biết."

A Lê cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch: "Không cần lo lắng cho tôi, chẳng phải cô luôn nói, chỉ có sống thật tốt mới có thể đi thay đổi những thứ không tốt kia sao?"

"Đúng vậy. Còn sống mới có hi vọng." Lâm Tịch mỉm cười với cô ấy, A Lê nhớ tới những chuyện cũ kia, hẳn là không khiến cho người ta vui vẻ lắm.

"Tôi đi tìm Ngự Tử Ly, cô hãy ngoan ngoãn đi làm nhiệm vụ, nhớ rõ, phải làm nhiệm vụ bình thường hai lần, khôi phục tinh thần lực của cô một chút, còn có, hình như bên trong cửa hàng có thuốc khôi phục thần hồn, cô có thể xem thử muốn mua hay không."

Lâm Tịch cảm thấy có chút buồn bực trong lòng, chạy đến trong sân ngồi một hồi, nghe nước chảy róc rách phía trước, bầu trời trong vắt, khi thì lướt qua đám mây lớn, ánh nắng xuyên thấu qua tầng mây rơi xuống dưới, có thể nhìn thấy rõ ràng một chùm một chùm tia sáng lóe lên.

Làn gió êm dịu phất qua rừng trúc, thỉnh thoảng sẽ có tiếng chim hót truyền đến, cùng với tiếng nước, khiến người muốn say.

Nếu như vừa tiến vào xã khu, cô sẽ cảm thấy tất cả mọi thứ đều là thật.

Bây giờ cô biết, chẳng qua là một huyễn cảnh mà thôi.

Thay đổi cảnh sắc khác biệt dựa theo bốn mùa, tùy cơ xuất hiện các loại thời tiết khác nhau, hoặc trời trong trăng sáng, hoặc mưa nhỏ rả rích, nhưng cũng sẽ không thay đổi bởi vì tâm tình người ở bên trong tốt hay xấu.

Thế giới này cũng sẽ không thay đổi bước tiến của mình chỉ bởi vì tâm tình ngươi không tốt.

Thế là Lâm Tịch tỉnh lại, ngươi chẳng qua chỉ là nhân vật chính của riêng mình, nhưng nhất định là người qua đường giáp của người khác, một người gần như mỗi ngày đều liều mạng đem đầu treo ở lưng quần, không có tư cách già mồm.

Cô muốn trợ giúp A Lê, cô muốn không tiếp tục bị Vân Mộng La ức hiếp, đường ra duy nhất chính là để cho bản thân trở nên cường đại, càng cường đại!

Cường giả định ra quy tắc, kẻ yếu tuân theo quy tắc cường giả.

Thế giới loạn như vậy, già mồm cho ai xem?

Lúc trước vây ở bên trong vòng ngọc, cô như một con ruồi táo bạo đi loạn khắp nơi, chỉ cầu có thể ra ngoài, chỉ cầu có thể để cho cha mẹ không cần thê lương lúc tuổi già cũng đã thỏa mãn.

Những tham vọng trước kia, không phải đã thực hiện từng chút một sao?

Cô không còn là một kẻ yếu có thể bị mấy tên bụi đời tùy tiện liền giết chết, cô trở thành người chấp hành thay vô số người thay đổi vận mệnh, cô đang cố gắng thay đổi vận mệnh người khác, đồng thời cũng đang cố gắng khống chế vận mệnh của mình.

Một ngày nào đó, cô sẽ thành cường giả định ra quy tắc, không còn là kẻ yếu tuân theo quy tắc của người khác!

Sợ không phải là mục tiêu quá xa, mà là ngươi vẫn luôn trì trệ không tiến!

Nghĩ thông suốt, Lâm Tịch cũng không còn phiền muộn.

A Lê chắc chắn mạnh hơn cô rất nhiều, ngay cả A Lê đều hết đường xoay sở, cô nghĩ nữa cũng chỉ tăng thêm phiền não, còn không bằng tranh thủ thời gian đi làm nhiệm vụ, tối thiểu còn có thể kiếm chút linh dịch và huyền tinh cho A Lê!

Nằm trong Dưỡng Hồn Trì, nhớ tới A Lê nói kiếm chút gì đó ôn dưỡng thần hồn, ấn mở cửa hàng, Lâm Tịch xem một chút dược phẩm và đồ dùng hàng ngày, phát hiện ngược lại có không ít loại vật này, một cú nhấp chuột một viên thuốc màu tím liền có thể chữa trị thần hồn bị hao tổn tên là >, thế mà muốn một vạn hai công đức, Lâm Tịch vừa nhìn giá cả bị dọa đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên từ trong Dưỡng Hồn Trì.

Mẹ nó!

Còn >, đại trứng thối còn tạm được đi.

Sao không đi cướp luôn đi?

Cuối cùng Lâm Tịch lựa chọn nước >, hiệu quả là khôi phục một phần trăm thần hồn bị hao tổn, khoảng cách sử dụng là một tháng.

Ít là ít một chút, mấu chốt là rẻ, mấu chốt là rẻ, mấu chốt là rẻ!

Chuyện quan trọng nói ba lần.

Năm công đức liền có thể mua nó.

Dù sao cô cũng không gấp gáp chữa trị, tới khi nhận nhiệm vụ vẫn như cũ có thể chậm rãi khôi phục ở bên trong nhiệm vụ.

Cô quyết định nghe theo đề nghị của sư phụ và A Lê, trước tiên không đi làm những nhiệm vụ ban thưởng có hệ số nguy hiểm tương đối lớn kia, mà là lựa chọn làm vài nhiệm vụ bình thường. Một phương diện bởi vì Diệu Huyền có quy định, người chấp hành trung cấp tại xã khu nhất định phải hoàn thành ít nhất mười nhiệm vụ bình thường trong một năm, một phương diện khác cô cũng có thể thừa cơ nghỉ ngơi tẩm bổ tinh thần lực của mình một chút.

Lâm Tịch ngây ngất ngâm mình ở trong Dưỡng Hồn Trì, mùi hương của nước hoa hồng cũng không quá nồng, còn tặng kèm cánh hoa, xã khu đem đồ dùng hàng ngày làm thành lãng mạn xa hoa lại duy mỹ như vậy, ngoại trừ kích thích tiêu dùng, hẳn là để nhóm người chấp hành có thể triệt để buông lỏng sau khi làm nhiệm vụ căng thẳng.

Đây cũng là bọn họ nên được.

Sau khi bồi hồi bên bờ sinh tử, người mới có thể càng thêm quý trọng mọi thứ trước mắt.

Lâm Tịch ấn mở trị số cá nhân, xem xét kết toán lần nhiệm vụ thế giới này.

Họ tên: Lâm Tịch

Số hiệu:

Cấp bậc: (người chấp hành trung cấp)

Tích phân:

Huyền tinh: +

Sinh mệnh:

Linh hồn: + (số liệu bị động)

Tinh thần: +

Dung mạo:

Trí tuệ:

Vũ lực:

May mắn: (số liệu bị động)

Mị lực:

Tư chất: (số liệu bị động)

Công đức: ++

Tín ngưỡng: (số liệu bị động)

Xây dựng:

Kỹ năng: Trung y cấp , hai mươi Đoạn Cẩm cấp , Ngưng Tâm Quyết, Nguyệt Chi Tôi Thể Thuật cấp , Tử Chú Thuật cấp , luyện đan sư cấp

Đánh giá nhiệm vụ: Ưu tú

Thanh trang bị: Ngọc Khấu

Cột huân chương: Xích Lão, Trĩ Tâm

Điểm thuộc tính:

Dọn dẹp tà đạo chi hồn:

Ban thưởng nhiệm vụ: Trò chơi + linh dị + tu tiên + triệu hoán

Tích phân xã khu: +

Phần thưởng cao nhất cho nhiệm vụ thế giới: Vĩnh viễn gia tăng năm điểm tư chất hoặc là năm trăm điểm tín ngưỡng.

Lâm Tịch: →_→

Cô hết sức phiền muộn, đã nói trang bị cực phẩm và huân chương đâu?

Chẳng lẽ trên đầu cô chẳng những có chữ > viết kép, hiện tại lại tăng thêm chữ > viết kép?

Vốn còn nghĩ nếu như có thể cho thanh vũ khí, chính mình đã có thể tiết kiệm công đức.

Lâm Tịch sợ quấy rầy A Lê và Ngự Tử Ly nói chuyện, thế là hỏi Khúc Cửu Tiêu một chút, rốt cuộc lựa chọn phần thưởng nào mới tốt?

Khúc Cửu Tiêu cũng không nghĩ tới đồ đệ thế mà có thể suy thành như vậy, thế là an ủi: "Chọn tư chất đi, tín ngưỡng có thể kiếm được bất cứ lúc nào, nhưng tư chất rất khó, năm điểm cũng không tính ít, ít nhất mạnh hơn ban thưởng huyền tinh cho con."

Lâm Tịch: Sư phụ, con chẳng những không có cảm giác được an ủi đến, có vẻ như còn đau lòng hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio