Edit: JessLâm Tịch gặp Sanno trong địa lao tại phủ Lãnh Chúa.
Mấy ngày ngắn ngủi, ông ta như già đi mười tuổi, hiện tại nhìn như một ông già hơn bảy mươi tuổi, mà trêи thực tế bây giờ ông ta cũng chưa đến năm mươi tuổi thì phải.
Từ Lãnh Chúa biến thành một tên tù nhân, đả kϊƈɦ đối với ông ta vậy mà lớn như thế sao?Sanno dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, cười khổ nói: "Có phải cảm thấy ta giờ đây già đi quá nhanh hay không? Trêи thực tế, chờ ngươi chính thức tiếp nhận vị trí Lãnh Chúa Sangrou vào ngày mười chín tháng chín, ta sẽ già nhanh hơn.
"Lâm Tịch: ?Sau khi Sanno giải thích một phen, Lâm Tịch mới nghe rõ, hóa ra Sanno già nua không hề do vấn đề tâm tình của chính mình.
Phải nói, bí mật này là cha Sanno, cựu Lãnh Chúa lãnh địa Sangrou phát hiện.
Mấy người Tiểu Lãnh Chúa phụ thuộc vào lãnh địa Chitian nhất định phải đến chỗ Vu thần dâng lên một nén nhang vào ngày mười chín tháng chín khi họ tiếp quản lãnh địa, nếu như một nén nhang này có thể thuận lợi đốt hết, thì biểu thị Vu thần cho phép ngươi làm Lãnh Chúa, nếu không phải thay người khác đến kế nhiệm vị trí Lãnh Chúa.
Cách năm năm, lãnh địa Chitian đều sẽ tổ chức tế Vu thần vào ngày mười chín tháng chín, ngày đó, tất cả tiểu Lãnh Chúa phụ thuộc vào lãnh địa Chitian nhất định phải tự mình chạy tới điện Vu thần tại chủ thành Chitian, tham gia bái tế.
Sau khi lão Lãnh Chúa truyền lại vị trí cho Sanno, cả người bắt đầu nhanh chóng già nua, trước khi lâm chung, ông ta cho tất cả mọi người lui xuống, nói với Sanno, đừng đi tham gia bái tế Vu thần năm năm một lần kia nữa, phải nghĩ mọi cách để từ chối.
Lão Lãnh Chúa cảm thấy sau khi Sanno bái tế Vu thần thì ông ta liền bắt đầu nhanh chóng già yếu, ông ta luôn cảm thấy mỗi lần tham gia tế Vu thần, thân thể ông ta sẽ bắt đầu suy yếu từ bên trong, nhưng bề ngoài lại không nhìn ra chút dị thường nào.
Mà những suy yếu đến từ trong cơ thể mình lại toàn diện bộc phát sau khi Sanno bái tế Vu thần.
Ông ta luôn cảm thấy có thứ gì đó vẫn luôn không ngừng hít hà trêи đỉnh đầu mình, toàn thân càng ngày càng lạnh lẽo.
Sau khi Sanno nghe cha mình nói xong, cũng cảm thấy có chút không rét mà run.
Sự vui sướиɠ khi vừa tiếp nhận vị trí Lãnh Chúa đều bị xua tan mấy phần.
Không đến hai tháng, lão Lãnh Chúa liền qua đời.
Dáng vẻ tuổi già sức yếu trước khi lâm chung của cha, trở thành gai nhọn tràn ngập sợ hãi đâm vào trong lòng Sanno.
Vào năm thứ ba sau khi Sanno tiếp nhận vị trí Lãnh Chúa, bắt kịp bái tế Vu thần năm năm một lần.
Sanno nhớ tới lời cha mình, đã sớm bắt đầu cáo ốm, thậm chí dùng một ít dược thảo để khiến cho chính mình bị bệnh.
Lãnh địa Chitian bên kia cũng không có miễn cưỡng ông ta phải đi tham gia, điều này khiến Sanno cảm thấy, có phải cha mình đã già, suy nghĩ lung tung hay không?Kết quả bắt đầu từ sáng ngày mười lăm tháng chín, toàn thân Sanno đều cảm thấy đau đớn khác thường, hít thở khó khăn, đầu đau muốn nứt.
Sau khi bị giày vò một ngày, tất cả mọi người trong y viện đều nghĩ hết tất cả biện pháp, rốt cuộc vẫn bó tay hết cách.
Cuối cùng một bà lão nói, không bằng dâng nén nhang cho Vu thần đi, không phải các Lãnh Chúa đều được Vu thần phù hộ sao?Vợ của Sanno là Liya thực sự không biết làm thế nào mới tốt, thế là thật sự đốt hương cầu khẩn trước tượng Vu thần nhỏ được đặt trong nhà, kết quả sau khi đốt nén nhang này, tình hình bên phía Sanno thực sự tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Sanno biết được việc này, trong lòng sóng to gió lớn, mặc dù cảm thấy rất không có khả năng, nhưng bị giày vò thực sự sống không nổi, thế là phân phó, chuẩn bị đi suốt đêm đến Chitian để tham gia tế Vu thần.
Nói cũng kỳ quái, từ lúc Sanno bắt đầu có ý nghĩ này, tất cả khó chịu vậy mà dần dần giảm bớt, đợi đến khi Sanno ngồi trêи xe, thế mà đã khôi phục hoàn toàn.
Sau đó hai lễ tế Vu thần liên tiếp, Sanno cũng đều không muốn đi tham gia, thậm chí có một lần ông ta cố ý ngã gãy chân trong lúc đi săn, cũng chính là lần đó, Sangmu cơ duyên xảo hợp "Cứu" Sanno.
Vì ngụy trang cho giống thật, Sanno còn đề bạt dân thường Sangmu này lên làm một chức quan.
Đến giờ Lâm Tịch mới hiểu được, cô đã nói mà, làm sao ân cứu mạng lại báo đáp qua loa tùy ý như vậy, hóa ra người ta vốn dĩ giả vờ!Nhưng cho dù diễn tới mức như thế, Sanno vẫn tham gia tế Vu thần như cũ, bởi vì cách thời gian tế Vu thần còn có năm ngày, ông ta lại bệnh cũ tái phát.
Sanno cũng biết lời cha mình nói lúc lâm chung là thật.
Nguyên nhân chính là như thế, cho dù tuổi tác của mình đã càng ngày càng cao, Sanno biết rõ ba đứa con trai của mình đều đã không thèm để ý mặt mũi vì tranh đoạt vị trí Lãnh Chúa, nhưng lại không chịu xác lập người thừa kế, truyền vị xuống.
Ông ta sợ chết.
Ông ta sợ sẽ chết giống cha mình.
Chủ yếu nhất là, ông ta sợ hãi cha mình rốt cuộc vì sao mà chết.
Trước khi lão Lãnh Chúa chết chỉ để lại ba chữ di ngôn: "Giải thoát rồi!"Trước khi chết cha ông ta rốt cuộc đã trải qua cái gì?Mỗi lần nhớ tới, Sanno đều vô cùng sợ hãi.
Ông ta cảm thấy tượng Vu thần và thắp nhang cho Vu thần, giống như đang thực thi một lời nguyền không thể thoát khỏi trêи đầu mỗi Lãnh Chúa, như giòi trong xương.
Cho nên ông ta trở nên càng ngày càng nhát gan, dũng sĩ Sanno đã từng mạnh mẽ hung hãn, từ đầu đến đuôi trở thành một đồ hèn nhát, đối mặt Snake nhiều lần khiêu khích, ông ta đều là có thể nhịn được thì nhịn.
Bởi vì Sanno sợ một khi đổi người khác làm Lãnh Chúa, sau khi dâng hương cho Vu thần, ông ta sẽ bước theo gót cha mình.
Sanno đề nghị Lâm Tịch nâng đỡ một con rối đi lên thay thế cô đi dâng hương cho Vu thần, hàng năm tế Vu thần cũng do con rối này đi.
Mà ông ta là người đã từng dâng hương cho Vu thần, Sanno đồng ý làm con rối này, chỉ vì có thể thọ hết chết già, đừng có trải qua điều kinh khủng như cha mình.
Đây tuyệt đối là một biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Lâm Tịch mỉm cười, đây là tiết tấu muốn đem vị diện bình thường tiến hóa thành vị diện linh dị sao?"Ta đảm bảo cái gì cũng nghe ngươi, Aka.
.
Đại nhân, thật đó, ta chỉ là không muốn chết đau đớn giống như cha mình.
" Biểu cảm trêи mặt Sanno vô cùng sợ hãi, cũng đã nhấc tay thề: "Từng câu từng chữ ta nói đều là sự thật!"Lâm Tịch khoanh tay, giống như cười mà không phải cười, vẻ mặt tràn đầy đùa cợt.
Kiểu lý luận này cũng chỉ có thể mê hoặc những kẻ ngốc và phụ nữ chưa khai hóa kia, nhưng cô là phụ nữ hiện đại "Sinh dưới lá cờ đỏ, lớn lên gió xuân trong, từ nhỏ yêu tổ quốc, tiếp thu giáo ɖu͙ƈ mới," không phải những ấn nô chữ lớn không biết có thể tuỳ tiện liền bị thần thánh gì đó tẩy não.
Cái gì Vu thần cái gì tế thần, cút đi!"Đánh bàn tính không tệ, soạn chuyện xưa cũng rất tốt.
Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi bây giờ, một ngày ba bữa đều không thể thiếu ngươi.
Ngươi ngoan ngoãn ở trong ngục đi, không có việc gì bớt làm chuyện yêu thiêu thân.
"Nói xong Lâm Tịch quay người sải bước mà đi.
Cũng đã biến thành tù nhân, lại còn dự định soạn một câu chuyện xưa kinh khủng hi vọng xa vời có thể xoay người.
Duỗi lưng một cái, cô còn phải tiếp tục triệu kiến những quan viên kia.
Nếu những quý tộc này đã nghĩ rõ ràng được mất, như vậy ngày mai những ấn nô vừa nhận được thân phận kia sẽ được thuê với số lượng lớn, vô luận là đãi vàng hay là đi thành Hoàng Kim xây dựng phòng ốc, đều sẽ cần rất nhiều nhân thủ.
Dựa vào bản thân Lâm Tịch đi xây dựng một tòa phủ Lãnh Chúa, tốn thời gian tốn sức không nói, xây dựng một cái thành to như vậy cũng không thể chỉ có một mình cô ở đúng không?Nhưng con người đều là khó rời cố thổ, trông tính cách những quý tộc này liền biết, để bọn hắn phân phát ấn nô đều lao lực như vậy, huống chi là yêu cầu bọn họ từ chủ thành đã sống không biết bao nhiêu năm đến một chỗ bây giờ còn vô cùng hoang vu như thế?Thật ra nếu như cô là những quý tộc kia, vẫn luôn xem ấn nô là tài sản riêng, như vậy có người vô cớ muốn khiến cô giải tán gia sản, suy bụng ta ra bụng người, cô cũng không muốn.
Mỏ vàng này không biết tồn tại bao nhiêu năm, quặng mỏ bên kia đã từng thí nghiệm, suối Dali hoàn toàn có thể đãi vàng được.
Hành động này của Lâm Tịch chẳng qua là nhường ra một phần lợi ích, làm những người kia đã có thể tiếp thu toàn diện pháp quy mới của cô, lại có thể giúp cô xây dựng thành Hoàng Kim, hơn nữa còn khiến nhóm ấn nô vừa nhận được tự do lập tức tìm được việc làm, từ đó ổn định toàn bộ kết cấu xã hội, thúc đẩy lãnh địa cô cai trị từ xã hội nô ɭệ quá độ đến xã hội phong kiến, có trăm lợi mà không một hại.
Cớ sao không làm?.