Edit: Jess
Trên mặt Jinglan mang theo vẻ tức giận và một tia hoảng hốt không dễ phát hiện.
Mặc dù anh ta rất nhanh liền che giấu, nhưng làm người bên gối Jinglan, Adele vẫn nhìn ra cảm xúc thay đổi của anh ta.
Adele không hiểu, cô ta quả thật động tay chân vào hương Vu thần, cũng là cô ta hạ thuốc Jinglan, nhưng mà, nếu Jinglan thật sự muốn chiếm hữu cô gái này, cũng chỉ là trì hoãn một ngày mà thôi, những Tiểu Lãnh Chúa kia dám khoa tay múa chân với lãnh địa Chitian bọn họ sao?
Cô ta nói ra thân phận Aka trước mặt đám Lãnh Chúa, làm cho cả Chitian cùng với những người nắm quyền này đều biết, Lãnh Chúa Tang Du chẳng qua là một tiện nô hèn mọn mà thôi.
Đến tận đây, dù Jinglan tiếp tục mê luyến cô ta, cũng không có mặt mũi cưới ả dâm đãng đã từng ủy thân cho một gã đào nô làm Vương hậu, như vậy kế hoạch của cô ta về cơ bản đã xem như thành công.
Mà lãnh địa Tang Du, chẳng phải sẽ trực tiếp thuộc về Jinglan?
Về phần sau đó Jinglan có thể thu dùng Aka hay không, vậy thì có chuyện gì sôt ruột chứ?
Phụ nữ được Jinglan thu dùng còn ít sao? Người cười đến cuối cùng vẫn chỉ có Adele cô ta!
Aka đẹp hơn cô ta thì sao?
Lúc trước còn không phải bị cô ta tính kế đến sít sao à?
Phụ nữ muốn có vị trí ổn định, chỉ có thể vừa dịu dàng vừa hung ác.
Đáng tiếc Aka có chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp cộng thêm một chút xíu may mắn.
Adele đã nghĩ đến, chỉ cần bọn họ đều bị nhốt trong nội viện, chỉ cần Aka không trở thành Phượng hậu, Adele đều có cách trừng trị cô ta!
Nhưng nhìn dáng vẻ Jinglan bây giờ, giống như cũng không phải đơn giản như Aka nói, Jinglan coi trọng cô ta và vàng bạc trong lãnh địa Tang Du.
Cô ta dường như đã mắc bẫy của Aka!
Bóng trăng mờ dần về phía tây, hiện giờ Jinglan đã không còn tâm trí để ý tới chuyện khác, mệnh lệnh hai cấm vệ kéo Adele sang thiền điện canh giữ, anh ta quay người phân phó mấy cấm vệ đi cởi quần áo Lâm Tịch, cột vào trụ vàng trong đại điện, làm như vậy cho dù anh ta không có sức lực gì, cũng có thể miễn cưỡng hoàn thành nghi thức này trước giờ Tý.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tượng Vu thần đứng lặng cao cao tại thượng kia, Vu thần lẳng lặng nhìn về phương xa, hình như có vô hạn thương xót.
Jinglan đang nghĩ ngợi lại bị tiếng vật nặng ngã xuống "Phịch Phịch" và tiếng đàn ông kêu rên quấy nhiễu, Adele quả thật ngoan ngoãn bị kéo đi, nhưng dưới chân Aka, bốn gã cấm vệ ngã xuống đất không dậy nổi.
Mặc dù vẫn chưa thấy máu, nhưng những cấm vệ Chitian này đều là thị vệ cận thân của anh ta, ba đến năm người phủ binh bình thường đều không thể đến gần được, hơn nữa động tác mau lẹ lại dễ dàng bị Aka làm trọng thương như thế, dù là nhìn quen sóng gió, Jinglan vẫn không có tin tưởng ánh mắt của chính mình.
Anh ta cũng nghe thấy chuyện Lãnh Chúa Tang Du mang người xông vào rừng rắn, cho rằng chỉ là lòng háo thắng của đàn bà, Jinglan nghe được cũng cho là cô năn nỉ những thị vệ kia dạy vài chiêu khoa chân múa tay mà thôi.
Jinglan thầm nghĩ, cho dù là anh ta cũng không có nắm chắc cùng lúc đánh ngã mấy gã cấm vệ nhanh như vậy, anh ta không khỏi cảm thấy nghi ngờ, nếu Aka này có bản lãnh lớn như vậy, lúc trước làm sao tệ đến mức tuỳ tiện bị bắt không nói, còn suýt chút nữa bị Adele làm cho mất mạng?
Thời gian cấp bách, đã không còn dư thừa cho anh ta cẩn thận suy nghĩ những vấn đề cổ quái này, Jinglan huýt sáo một tiếng, lập tức từ các ngõ ngách trong điện Vu thần đột nhiên xuất hiện gần trăm gã cấm vệ, vây Lâm Tịch ở giữa, vây chặt đến không lọt một giọt nước.
"Tang Du, ta thấy ngươi vẫn nên cam chịu số phận đi, bổn vương thừa nhận quả thật coi thường ngươi, chẳng qua, ngươi xác định ngươi địch nổi nhiều cấm quân của ta vây công như vậy? Ngoan ngoãn, thúc thủ chịu trói, cả hai chúng ta đều lưu lại sức lực cho chuyện tuyệt vời nhất đi, chẳng phải rất tốt sao?"
Tuyệt vời con mẹ ngươi!
Lão tử trông thấy bộ dạng biến thái này của ngươi, chỉ còn lại ghê tởm!
"Đối với ta mà nói, chuyện tuyệt vời có liên quan tới ngươi, ngoại trừ đánh ngươi không còn việc khác.
Qing!" Lâm Tịch đột nhiên cất cao giọng nói.
Theo tiếng kêu của cô, bên trong đại điện lại xảy ra kinh biến.
Phượng vệ một thân màu đen và Phượng tường quân đột nhiên xuất hiện, cũng vây những cấm vệ Chitian kia vào giữa.
Lâm Tịch xách Jinglan toàn thân vô lực ở trong tay, lạnh lùng cười nói: "Jinglan, bây giờ chúng ta liền bắt đầu chuyện tuyệt vời nhất này đi!"
Nói xong, Lâm Tịch đột nhiên bóp chặt cánh tay Jinglan: "Lần này, là ngươi thiếu Rock!"
"Rắc!" Âm thanh rợn người vang lên: "Lần này, là ngươi thiếu Aka ta!"
Theo tiếng kêu thê lương bi thảm cảa Jinglan, cấm vệ quân dường như mới hiểu được, hai cánh tay của Vương bọn họ thế mà bị cô gái này liên tục bóp nát.
Thủ lĩnh cấm vệ lập tức giận dữ: "Lãnh Chúa Tang Du, mau buông Vương thượng nhà ta ra, chẳng lẽ ngươi cảm thấy, chỉ bằng hơn một trăm Phượng vệ này, ngươi liền có thể ngăn cản gót sắt mười vạn đại quân Chitian ta sao?"
Mồ hôi to bằng hạt đỗ cuồn cuộn mà rơi từ trên đầu Jinglan, anh ta ngược lại cũng kiên cường, ngoại trừ lúc đầu bất ngờ phát ra một tiếng kêu thảm, sau đó cũng không phát ra một chút thanh âm nào.
Cho dù bị Lâm Tịch xách trong tay như vậy, anh ta cũng vẫn duy trì ngạo khí bễ nghễ thiên hạ như cũ.
"Thì ra..
Ngươi thật sự coi trọng gã ấn nô kia! Một ấn nô ti tiện! Jika, Phát..
Phát binh cho bổn vương..
San..
San bằng lãnh địa Tang Du, gà chó không tha!"
Cửa đồng "Loảng xoảng" một tiếng bị mở ra, một người vóc dáng thấp bé mặc giáp trụ trên người, ăn mặc kiểu tướng quân lạnh giọng nói: "Chỉ sợ làm ngươi thất vọng, Jinglan, Jika của ngươi đã bị chúng ta xử lý."
Jinglan run rẩy hai tay, nỗ lực quay đầu, con mắt lập tức trừng to.
"Là ngươi! Nahi, ngươi là đồ ăn cây táo rào cây sung, ngươi..
Ngươi như vậy..
Có thể..
Có thể xứng đáng với Chiliwa..
Cả nhà..
Trung liệt!"
Trên mặt Jinglan cuối cùng cũng xuất hiện một tia rạn nứt, không còn là vẻ tất cả đều ở trong lòng bàn tay ta.
"Đừng có bày ra bộ dáng cao cao tại thượng nữa, Jinglan, ngươi thật sự làm cho ta buồn nôn.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng.."
Trên mặt Jinglan tràn đầy hoảng sợ, Nahi..
Cô ta thế mà biết rồi?
Anh ta khẽ động ý niệm, hai con báo đen không hề động đậy cho dù anh ta bị bóp nát xương tay, lúc này lại lặng yên không một tiếng động nhanh như chớp vọt ra ngoài!
Bi phẫn chôn ở đáy lòng Nahi nhiều năm rốt cuộc bộc phát tại thời khắc này, dưới sự kích động của cảm xúc, cô ta thậm chí căn bản không có trông thấy hai con báo đen ẩn núp trong màn đêm đang mở ra cái miệng to như chậu máu đối với mình.
"Con của ta, con trai đáng thương của ta!" Nước mắt Nahi lập tức tuôn ra như vỡ đê, đợi đến khi mùi tanh hôi kia đến gần cô ta mới phát hiện được, nhưng lúc đó đã muộn.
Nahi thấy vậy ngược lại càng ổn định tâm thần, cô ta trợn trừng hai mắt nhìn thẳng hai con báo, trong miệng lại cao giọng la lên: "Tất cả binh sĩ Chiliwa, chờ nghe theo lệnh Lãnh Chúa Tang Du, Tang Du, báo thù cho ta và con ta!"
Kết quả lại nghe thấy có người hô to một tiếng "Đổ," sau đó là "Rào" tiếng hắt nước vang lên, trong thoáng chốc, Nahi vốn đã hạ quyết tâm hẳn phải chết phát hiện, trong nháy mắt hai con báo nhào về phía chính mình, lại bị người tạt cho hai thùng máu đỏ, vậy mà kêu thảm toàn thân toát ra một làn khói đen, cùng với mùi hôi thối làm người ta ngửi thấy là muốn nôn, quỳ sát xuống đất, hóa thành hai đống xương trắng.
Qing quỳ một chân trên đất, cao giọng nói với Lâm Tịch: "Qing tới chậm, thỉnh Vương thượng trách phạt!"
Lâm Tịch bị một màn này làm cho bất ngờ.
Adele động tay chân vào nén hương Vu thần, làm Lâm Tịch không thể thuận lợi cùng Jinglan bái tế Vu thần và hạ > cho Jinglan, những chuyện này cô đều biết.
Dù sao mục đích cô uy hiếp Adele chính là ở đây.
Bởi vì lấy cách làm người của Jinglan, Lâm Tịch muốn vươn tay đến địa bàn của Jinglan là chuyện khó như lên trời.
Mà điều kiện để cô và Nahi hợp tác chính là Nahi khống chế được phủ binh của Jinglan, vào thời khắc mấu chốt ra sức giúp chính mình tiện thể không cho hai lãnh địa Chitian, Tang Du đao binh nổi lên bốn phía.
Không nghĩ tới Nahi cũng có bí mật giấu diếm cô!
Cô nghĩ một lát cũng thoải mái, không phải chính mình cũng có bí mật không muốn người biết sao?
Nhưng Lâm Tịch không nghĩ tới chính là, chính là bí mật bị giấu diếm này suýt chút nữa giết chết cô!.