Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

chương 702: ban thưởng nhiệm vụ tay 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Jess

Chẳng trách vừa rồi cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Hàn Như đâu? Nửa đêm lạnh lẽo, cô ấy đi đâu rồi?

Vừa rồi Lâm Tịch đang nhập định, cũng không phát hiện có người ra vào trong phòng, cô mau chóng lặng lẽ mang giày đi đến chỗ Hàn Như, vươn tay sờ giường cô ấy.

"Cậu làm gì thế?"

Đột nhiên có người khẽ hỏi.

Giọng nói không lớn, nhưng trong đêm tối yên tĩnh như vậy, đối với Lâm Tịch mà nói đâu chỉ là một tiếng sét.

Lâm Tịch da đầu tê rần, lập tức đứng lên, trông thấy Đàm Nhạc ngồi dậy, trái tim mới để lại chỗ cũ.

"Làm tớ sợ muốn chết.

Hàn Như đâu? Đã trễ như vậy cậu ấy chạy đi đâu thế?"

Toàn bộ giường trong phòng ngủ đều hiện lên hình chữ "Lõm," vì có thể thêm hai cái giường, trường học nối thêm một đoạn hướng về phía trước ở hai bên dãy giường chung, mà giường Hàn Như là một trong hai cái giường đơn độc đó.

Đàm Nhạc vừa khéo lại ở giường chung bên cạnh, đúng lúc đầu giường cô ta nối tiếp đầu giường Hàn Như, cũng vì như thế, quan hệ giữa hai người xưa nay cũng tương đối thân thiết.

"Cậu ấy đi nhà vệ sinh, thân thích đến, không dễ chịu lắm.

" Đàm Nhạc cho Lâm Tịch một vẻ mặt "Cậu hiểu được.

"

Nghe Đàm Nhạc nói như vậy, Lâm Tịch cũng yên lòng, tiến vào trong chăn của mình, chuẩn bị tiếp tục phấn đấu với hai mươi Đoạn Cẩm của cô.

Nhà vệ sinh của trường dọc theo sân thể dục ở phía tây, chính là loại nhà gạch kiểu chữ thập thường thấy nhất ở nông thôn, ở giữa có một bức tường ngăn cách nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ, hai bồn cầu ngồi xổm.

Ký túc xá lại ở góc đông nam, như vậy các học sinh nội trú đi vệ sinh trong đêm không tiện lắm, phải băng qua toàn bộ trường học mới có thể đến, gặp phải trường hợp tiêu chảy đoán chừng còn chưa kịp chạy đến nhà vệ sinh đã đi trong quần rồi.

Thế là trường học trực tiếp xây một nhà vệ sinh nhỏ đặc biệt cho học sinh nội trú ngay tại phía đông ký túc xá, dựa vào tường lớn của trường học.

Nhà vệ sinh nhỏ quả thật thuận tiện cho các học sinh nội trú, chẳng qua nữ sinh đối với nó cũng có phê bình kín đáo, bởi vì tại góc tường vừa vặn có một cây hòe lớn, có đôi khi ngồi cầu sẽ có sâu róm từ trên cây rơi xuống, thế là trường học lại tách nhà vệ sinh nhỏ này thành nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ.

Con đường từ nhà vệ sinh nhỏ đến phòng ngủ cũng chỉ mất hai phút, từ lúc Lâm Tịch phát hiện Hàn Như biến mất đến giờ nói ít cũng có mười phút đồng hồ rồi.

Nếu như là bồn cầu ngồi bệt, có khả năng gặp phải hố thần cầm điện thoại đi vào, hai giờ không ra là đều bình thường.

Nhưng bây giờ còn không có loại thần khí điện thoại ngồi bồn cầu này, hơn nữa lúc này thời tiết rất lạnh, ai cũng muốn tốc chiến tốc thắng.

Còn là hơn nửa đêm tối như bưng, lá gan Hàn Như cũng không lớn lắm, đi nửa ngày chưa trở lại như vậy làm Lâm Tịch cảm thấy có gì đó là lạ.

Từ trước đến nay Lâm Tịch là người thuộc phái hành động, nhất là sau khi gia tăng tinh thần lực, cô càng chờ càng cảm giác hãi hùng khiếp vía, không nói hai lời, mặc quần khoác áo bông, kéo cửa đi ra ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng Đàm Nhạc hạ giọng tra hỏi: "Đậu Đậu, cậu đi đâu vậy?"

"Tớ đi xem Hàn Như một chút, đi nửa ngày không trở lại như vậy, hẳn là lại đau bụng về không được.

"

"Không cần đi, có lẽ Hàn Như đang trên đường trở về, cậu ấy cũng bởi vì trời lạnh lại đã trễ như vậy, mới không nỡ bảo cậu cùng đi.

" Đàm Nhạc đằng sau lại nói gì đó, Lâm Tịch đã nghe không được.

Trong đêm yên tĩnh, sân trường trống trải mà đen nhánh chỉ có nhịp tim của Lâm Tịch nương theo tiếng bước chân.

"Cộc, cộc, cộc.

.

" Dường như có người theo ở phía sau và sải bước cùng cô, nhưng thật ra chuyện này chỉ là một loại ảo giác.

Nhà vệ sinh nhỏ tối om, Lâm Tịch mới bắt đầu luyện hai mươi Đoạn Cẩm không lâu, linh khí ở vị diện này cũng không nồng đậm, bởi vậy còn chưa đả thông một đầu kinh mạch, bây giờ thị lực của cô chỉ có thể nói là mạnh hơn người bình thường, nhưng lại chưa có đạt tới tình trạng có thể thấy mọi vật trong đêm.

"Hàn Như? Hàn Như?"

Lâm Tịch hô vài tiếng đều không có bất kỳ hồi âm gì, lập tức cảm thấy trầm xuống!

Cô rảo bước tiến vào nhà vệ sinh nhỏ, bên trong trống rỗng!

Hàn Như đâu?

Lâm Tịch ngồi xổm xuống dùng tay cách mặt đất hai centimet lục soát từng tấc từng tấc, cái gì cũng không có!

Cảm giác lạnh lẽo theo cánh tay bò thẳng lên lưng cô.

Cô lại tìm tòi cẩn thận tại cửa nhà vệ sinh nữ bên này một lần nữa, vẫn không có bất kỳ phát hiện nào như cũ.

Triển khai toàn bộ ngũ thức cũng không cảm giác được sự tồn tại của sinh mệnh thể nào, chỉ có cành cây hòe trụi lủi ở nhà vệ sinh nam bên kia xòe ra vươn tới, giống như vuốt quỷ vung vẩy, gió lạnh thổi qua ngọn cây, mang theo tiếng rít nhỏ, dường như có người đang khóc ai oán chợt xa chợt gần.

Lâm Tịch cắn răng, quay về phía nhà vệ sinh nam bên kia kêu một tiếng: "Nhà vệ sinh nam bên kia có người không?"

Hỏi ba lần đều không đạt được bất kỳ đáp lại nào, cô trực tiếp đi tới nhà vệ sinh nam.

Vừa vào nhà vệ sinh nam, đã ngửi được một mùi máu tanh cực kỳ nồng đậm, trong góc có một đống đen sì cuộn tròn không nhúc nhích.

"Hàn Như? Hàn Như? Là cậu sao?"

Bóng đen kia không nhúc nhích, Lâm Tịch ba chân bốn cẳng đi qua, chỉ thấy Hàn Như đang ngửa mặt nằm trên mặt đất với một loại tư thế cực kỳ quỷ dị!

Hai cánh tay và hai chân của cô ấy đều đặt ở dưới người mình, hai chân tách ra rất lớn, máu tươi đang chảy xuôi.

Ý nghĩ đầu tiên của Lâm Tịch chính là Hàn Như bị người xấu làm nhục.

Đúng là cầm thú!

Cô không khỏi nhớ tới tên biến thái Jinglan đáng chết kia trong vị diện trước!

Hàn Như mặc một cái áo khoác trên người, phía dưới chỉ mặc một cái quần mùa thu.

Đây là trang phục của hầu hết nữ sinh khi đi nhà vệ sinh nhỏ vào mùa đông, dù sao một lát sẽ trở lại, một cái áo khoác cũng đủ giữ ấm.

Nhưng hiện tại giữa quần thu kia đã bị máu tươi thấm đẫm, bên cạnh bắt đầu đóng băng, ở giữa vẫn cứ có máu tươi không ngừng chảy ra.

Hiện giờ không quản được nhiều như vậy, Hàn Như là có kinh lần đầu, lại đông lạnh một hồi chỉ sợ cả đời sẽ mắc bệnh phụ khoa nghiêm trọng, thậm chí hàn khí nhập thể, có thể sẽ dẫn đến vô sinh.

Lâm Tịch nhanh chóng điểm vài cái tại bụng dưới và bắp đùi của Hàn Như, sau đó kéo áo khoác bao Hàn Như cực kỳ chặt chẽ, ôm cô ấy rời đi.

Bởi vì là ký túc xá tập thể, hoàn toàn không có không gian riêng tư, cho nên Lâm Tịch cũng không có cơ hội luyện tập Tôi Thể Thuật, sức lực không được lớn lắm.

Chết sống kéo Hàn Như vẫn luôn hôn mê bất tỉnh tới cửa phòng ngủ, Lâm Tịch đã mệt sắp thoát lực.

Dù sao cô cũng chỉ là bé gái tuổi!

Có lẽ Đàm Nhạc bởi vì lo lắng cho bọn họ nên vẫn không ngủ, nghe tiếng động vang lên ở bên ngoài, thậm chí cũng không kịp khoác quần áo liền chạy ra.

Hai người nâng Hàn Như lên đặt lên giường cô ấy, Lâm Tịch bật đèn, tất cả mọi người trong phòng ngủ đều bị tiếng động lúc trước làm tỉnh giấc, cho dù ngủ rất trầm, cũng bị ánh đèn đột ngột sáng lên đâm vào con mắt khó chịu một hồi làm cho tỉnh lại.

Hầu hết đều là tiếng lầm bầm bất mãn trong phòng ngủ.

Đợi đến khi trông thấy dáng vẻ Hàn Như, cơn buồn ngủ của đám người lập tức bay hết, tiếng lầm bầm biến thành kinh hô.

Có người nhát gan bị giật mình khi trông thấy máu tươi trên quần Hàn Như, cho là cô ấy đã chết, lập tức lớn tiếng thét chói tai, còn có người kêu lên "Lại có người chết," còn có người mặc vào quần áo trốn ở trong góc cách bọn họ xa nhất, ôm nhau run lẩy bẩy.

Lâm Tịch đã không có thời gian đi phản ứng những nữ sinh bị kinh hãi kia.

Trước tiên cô giật xuống cái quần thu nhuộm đầy máu tươi này ném vào chậu rửa chân dưới giường Hàn Như, sau đó nhét Hàn Như vào ổ chăn, lần lượt tới lui lấy ấm nước trên bàn, phát hiện có nước nóng liền đổ ra.

Dùng hai ấm nước, cuối cùng rót đầy một cái túi chườm nóng, Lâm Tịch dùng khăn mặt bao cẩn thận rồi đặt tại bụng dưới Hàn Như.

Sau đó lại đổ ra một ít nước nóng, dùng khăn mặt cẩn thận lau máu tươi trên đùi Hàn Như.

Đàm Nhạc một mực yên lặng không lên tiếng làm phụ tá cho Lâm Tịch, đợi đến khi xử lý xong mọi việc, Lâm Tịch sức cùng lực kiệt mới phát hiện rất nhiều nữ sinh vừa nhỏ giọng thầm thì cái gì đó vừa dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Lâm Nhã Trác.

Mà Lâm Nhã Trác thì ngây ngốc cầm một cây toa la mật, trong miệng chỉ lăn qua lộn lại một câu: "Đừng làm khó người khác, có bản lĩnh cậu đến tìm tôi đi!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio