Edit: Jess
Ban đầu Lâm Tịch dự định sẽ trở về nhà một lần trước khi bà dì đến thăm, nhưng lại có một con rắn độc phun lưỡi ẩn núp trong phòng ngủ, mà cô lại không thể nói với bất kỳ người nào, chỉ sợ chính mình chân trước vừa rời khỏi trường học, trong phòng ngủ chân sau liền xảy ra chuyện.
Đừng nói những bạn học có quan hệ bình thường với cô trong phòng ngủ, chính là Hàn Như và Lâm Nhã Trác đã từng bị hại một lần, Lâm Tịch cũng không dám tuỳ tiện nói ra chân tướng với các cô.
Người khác đều là cô gái nhỏ hơn mười mấy tuổi thật sự, nhưng hai người cô và Đàm Nhạc, đây là dưa leo già, có chút gió thổi cỏ lay khác thường, có thể lập tức phát hiện.
Có vài chuyện không giữ bí mật thì sẽ thành hại.
Lâm Tịch chắc chắn nếu nói những chuyện này với Hàn Như và Lâm Nhã Trác, khẳng định hai người bọn họ sẽ lựa chọn tin tưởng mình.
Nhưng hai cô gái nhỏ không phải là diễn viên, càng không phải là người trọng sinh mà quay về, một khi lộ ra một chút sơ hở, lấy sự chú ý cẩn thận cộng thêm âm tàn độc ác của Đàm Nhạc, rất có thể sẽ khiến cô ta cảnh giác, ai biết cô ta chó cùng rứt giậu sẽ làm ra chuyện điên khùng gì?
Cho nên Lâm Tịch đành phải ngồi xổm ở trong trường học trông coi.
May mà lần trước về nhà ở chung với người nhà tương đối hòa hợp, nhờ người trong thôn tiện thể nhắn lại chuyện mình không về nhà cũng không có khiến người trong nhà nghi ngờ, không thì Lưu Thúy Vân vừa đốt vở bài hát của Diêm Đậu Đậu, cô liền bắt đầu không trở về nhà, đó chính là rõ ràng đang giận dỗi với mẹ chính mình rồi.
Tuyệt đối không thể rời khỏi phòng ngủ, cho dù Đàm Nhạc về nhà, Lâm Tịch cũng không dám trở về.
Đừng quên, lần Trương Tú Lệ qua đời, Đàm Nhạc cũng không có ở hiện trường, cô ta chẳng qua là để lại bốn chai nước ngọt "Tiêu chảy" cho các cô.
Hiện tại Lâm Tịch cũng sắp thành tiểu hộ sĩ đi tiểu đêm, ai đi nhà xí vào nửa đêm cô đều đi theo.
Khổ thật!
Giữa mùa đông giọt nước cũng thành băng, phàm là nơi cách xa ổ chăn đều gọi là phương xa.
Ông đây cũng không muốn đi, nhưng đi tiểu thường xuyên mắc tiểu.
Sau Hàn Như, mỗi khi có nữ sinh đến kỳ kinh nguyệt, muốn một mình đi nhà vệ sinh vào ban đêm, Lâm Tịch kiểu gì cũng sẽ đúng lúc muốn đi nhà vệ sinh.
Cảm giác bây giờ ánh mắt Đàm Nhạc nhìn mình đều hệt như từng thanh từng thanh thanh đao nhỏ.
Tất nhiên chẳng qua là vụng trộm, chỉ cần Lâm Tịch nhìn lại, luôn có thể trông thấy một mặt ý cười dịu dàng của cô ta.
Có đôi khi Lâm Tịch cảm thấy rất buồn cười, hiện tại hai người bọn họ là ai cũng không thể làm gì được ai, nhưng ở trong lòng lại ai cũng muốn giết chết người còn lại, nhưng gặp mặt còn phải cười nói ríu rít, tình hình này ngược lại là giống những phi tần cung đấu trong tiểu thuyết, trước khi chưa chắc chắn một kích tất sát, đều duy trì tình chị em nhựa plastic hoàn mỹ.
Lâm Tịch ngược lại có thể lặng yên không một tiếng động giết chết Đàm Nhạc, nhưng thứ nhất Đàm Nhạc sẽ không tùy tiện rời khỏi trường học, tùy tiện ra tay sợ sẽ lưu lại sơ hở gì rước lấy phiền phức cho người ủy thác.
Thứ hai giết chết Đàm Nhạc nói không chừng vật chưa từng lộ diện kia sẽ lại bồi dưỡng Trương Nhạc, Lý Nhạc, lúc đó độ khó công việc của Lâm Tịch sẽ tự dưng gia tăng.
Lâm Tịch nhân lúc Đàm Nhạc không chú ý, gửi một tờ giấy cho Tào Tiểu Anh cùng thôn ở lớp bên cạnh, nhờ cô ấy giao cho anh trai cô.
Lâm Tịch thật sự không nghĩ tới, cô thế mà phải sử dụng kỳ kinh nguyệt của cỗ thân thể này để làm chuyện lớn.
Trong hai cái vị diện này, cô đều kết xuống quan hệ chặt chẽ với bà dì.
Để hấp dẫn hỏa lực tốt hơn, bạn học Lâm Tịch quên mình vì người còn gióng trống khua chiêng ghi danh tham gia thi lớp năng khiếu.
Dù sao người báo danh rất nhiều, không thiếu một người là cô, đợi đến khi trường học bắt đầu sàng chọn, cô lại nói mẹ không cho cô tham gia lớp năng khiếu liền vạn sự đại cát.
Quả nhiên, khi biết Lâm Tịch đã báo danh tham gia tuyển chọn lớp năng khiếu, ánh mắt Đàm Nhạc nhìn cô lại âm lãnh mấy phần.
Lâm Tịch cảm thấy Đàm Nhạc đối với lớp năng khiếu có chấp niệm sâu như thế, tất nhiên là đời trước cô ta không thể lấy được một suất này không nói, chuyện này chắc chắn cũng là một kíp nổ dẫn đến bi kịch cả đời cô ta.
Bằng không, nếu là may mắn trọng sinh, có thể tiên đoán rất nhiều thứ, coi như không thể được một cái nữ phụ phản kích lớn, treo đánh nam nữ chủ, tối thiểu khiến cuộc sống của chính mình không thê thảm như đời trước, lấy tâm cơ và mưu tính của Đàm Nhạc bây giờ hẳn là không có vấn đề gì.
Người này cho Lâm Tịch cảm giác có chút giống cấp bậc của Chu Hiểu Đường kia.
Đều là không biến sắc, động não là có thể hố người ra phân, chỗ khác biệt chính là một người lòng mang thiện niệm có điểm mấu chốt, mà người còn lại thì dùng bất cứ thủ đoạn nào mà thôi.
Buổi tối, lấy nước nóng xong, Lâm Tịch đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ngủ.
Lúc này là thời điểm náo nhiệt nhất trong phòng ngủ, có người cười toe toét nói xong những gì xảy ra ở lớp của mình trong ngày hôm nay; có người núp ở trong chăn nâng bản tiểu thuyết ngôn tình nào đó của bà nội Dao, xem đến hai mắt đẫm lệ; còn có người nhỏ giọng thảo luận minh tinh chính mình thích lại đang diễn bộ phim nào đó, hát ca khúc nào đó.
Đàm Nhạc lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh Lâm Tịch, dùng một loại giọng điệu vô cùng nhiệt tình: "Đậu Đậu, cậu đường đường là lớp phó học tập, tại sao cũng ghi danh lớp năng khiếu thế?"
"Tớ thích ca hát, lại nói, thầy Ôn cũng không nói thành tích cao thì không được ghi danh!" Lâm Tịch ngây thơ nháy mắt mấy cái.
"Nhưng chẳng phải mẹ cậu không thích cậu truy tinh ca hát gì đó sao?" Đàm Nhạc chưa từ bỏ ý định.
Lâm Tịch cười: "Chẳng phải mẹ cậu cũng không thích cậu đi học sao?"
Đàm Nhạc nghẹn lời.
Chính là thích dáng vẻ ngươi không quen nhìn ta, nhưng lại không thể không cùng ta xây dựng chủ nghĩa xã hội đặc sắc của Trung Quốc.
Đừng tưởng rằng nông dân giản dị thì không bát quái.
Trên thực tế, ở nông thôn muốn có được chút ít riêng tư thật sự là một chuyện rất khó khăn.
Ở rừng cây cốt thép xi măng của thành phố, quan hệ giữa người và người rất lạnh nhạt, có người ở lầu trên lầu dưới vài chục năm, thậm chí còn chưa bao giờ nói chuyện.
Mà nông thôn thì khác, bờ ruộng ngang dọc thông nhau, tiếng gà tiếng chó gì cũng nghe thấy, lại thêm cuộc sống thiếu thốn, "Kéo lưỡi vợ" gần như đã không còn là độc quyền của phụ nữ, bởi vậy nhà ai có một chút chuyện như cái rắm lớn chưa tới hai ngày thì tất cả mọi người đã biết.
Lúc Lâm Tịch đang nghi ngờ Đàm Nhạc, đã nghe được rất nhiều chuyện về gia đình Đàm Nhạc.
Chẳng hạn như, cô ta gần như là lấy cái chết ra uy hiếp mới có được cơ hội học cấp , lại lập quân lệnh trạng với cha mẹ trong nhà, chỉ cần thi không đậu trường chuyên cấp , cô ta sẽ đồng ý với yêu cầu của cha mẹ gả cho con trai ngốc có khuynh hướng bạo lực của chủ tịch xã, lúc này mới nhận được tư cách ở nội trú, tốt xấu có một chút không gian thở dốc.
Đúng là EQ của Đàm Nhạc tình quả thật rất đủ, nhưng chỉ số IQ lại cần nạp tiền gấp, cho dù cô ta có đọc sách đến chết, học vẹt, khiến chính mình mệt mỏi đến kiệt sức, thành tích vẫn chỉ miễn cưỡng trung bình mà thôi.
Thành tích như vậy đừng nói vào trường trọng điểm, trường bình thường đều quá sức.
Cho nên, đoạn thời gian trước mẹ cô ta còn từng tới trường học một lần, muốn khuyên Đàm Nhạc nghỉ học.
Dù sao trường trọng điểm chắc chắn là vô vọng, còn không bằng tiết kiệm số tiền lãng phí đó cho em trai Đàm Hoan nộp học phí và phí ăn ở.
Kết quả không biết tại sao lại bị Đàm Nhạc khuyên trở về.
Bây giờ, Đàm Nhạc cũng như Lâm Tịch, dứt khoát không về nhà.
Trước khi đi ngủ, Lâm Tịch cố ý ôm bụng nói: "Ai u, bụng tôi đau quá!"
Lâm Nhã Trác vốn dĩ đã nằm xuống chuẩn bị ngủ, lật mình một cái ngồi dậy từ trong ổ chăn, ân cần hỏi: "Chị Đậu Đậu, chị sao thế?"
Lâm Tịch cau mày nói: "Không biết, chỉ là trong bụng đau giống có đao quấy.
"
Sau đó lại "Ai u ai u" kêu đau.
Triệu Đông Mai ngẩng đầu từ trong ổ chăn nói: "Có phải chân bị lạnh hay không? Chân tớ bị lạnh thì chắc chắn bụng sẽ đau.
"
Trong lúc nhất thời phòng ngủ vốn an tĩnh lại lao nhao, nhìn ra được, quan hệ nhân mạch của Lâm Tịch coi như không tệ.
"Đậu Đậu, không phải cậu.
.
Cũng tới cái đó chứ?" Hàn Như nói.
.