Edit: Jess
Lâm Tịch là đi kiếm máu chó đen.
Số máu Diêm Minh cho lần trước không thể dùng nữa, Lâm Tịch âm thầm tiếc nuối một hồi, nếu như không phải sợ nữ quỷ kia nghi ngờ, cô đều muốn ngâm toàn bộ BVS vào máu chó đen.
Từ khi biết máu chó đen thật sự có tác dụng khắc chế rất mạnh đối với quỷ vật và tà ma tại khai hoang tinh, lúc Lâm Tịch tới vị diện này liền tính toán, cô sẽ lập tức cho nữ quỷ này nếm thử.
Nhưng trong thôn này của bọn họ, có chó vàng, chó xám, chó trắng, chó đốm, chính là mẹ nó không có chó đen, ngược lại là có một con chó đốm đen trắng, trông hơi giống chó Great Dane, nhưng Lâm Tịch sợ làm giảm tác dụng của máu chó đen.
Đây chính là một nữ thi đã sắp thành hình âm sát, mua đồ giảm giá là chuyện tốt, nếu như bắt quỷ cũng giảm giá thì sẽ xảy ra mạng người.
Máu chó đen lần trước chính là bảo Diêm Minh lén lút lấy sau lưng cha mẹ.
Thật lòng mà nói, người anh trai này thật sự không tệ, cũng không thích nói chuyện giống như Diêm Khắc Kiệm, nhưng lại giống cha không ngại cực khổ cố gắng gánh vác mọi việc để hai người phụ nữ trong nhà có cuộc sống càng tốt hơn một chút.
Lần trước Lâm Tịch nhờ Tào Tiểu Anh đưa tờ giấy cho Diêm Minh, anh ta không nói hai lời liền đi lấy nửa bình máu chó đen đưa cho Lâm Tịch.
Diêm Minh thấy cô lải nhải lại muốn kiếm máu chó đen, sợ em gái chọc phải phiền phức gì, liền nói, thực sự không được về nhà đi, mỗi ngày anh tới đón em về nhà.
Lâm Tịch nói không có việc gì, chỉ là nghe nói trường học vốn dĩ xây dựng trên một ngôi nhà ma, trong lòng mọi người đều có chút ớn lạnh, từ lúc cô bôi máu chó đen ở dưới giường chính mình, thì chưa từng gặp ác mộng.
Nghe bạn học nói, dùng dây đỏ dính máu chó đen thắt dây đeo tay, mang trên tay có tác dụng trừ tà.
"Bình thường ở trường học các cậu ấy rất quan tâm em, cho nên em nghĩ thắt cho mỗi người trong phòng ngủ một dây cũng không phiền phức gì, nữ sinh đều gan nhỏ, đeo ở trên người thêm một chút can đảm cũng tốt!"
Trong lòng Diêm Minh âm thầm thả lỏng, dùng sức đạp xe, trên khuôn mặt bị cháy thành màu đồng có một nụ cười, xem ra quan hệ giữa em gái và các bạn học rất tốt, con bé còn khá tinh ranh, biết thu mua lòng người.
Tại huyện thành nhỏ có một "Quán Thịt Thơm" đặc biệt bán thịt chó, Diêm Minh và ông chủ cũng coi là quen biết, máu chó đen lần trước chính là lấy từ chỗ này, thế là hai người trực tiếp đi đến đó.
Thuận lợi lấy được máu chó đen, hai người lại mua rất nhiều sợi dây đỏ, Lâm Tịch cầm tiền chính mình tiết kiệm được mua một miếng thịt, buổi tối chuẩn bị hầm dưa chua, lại mua thêm một miếng gan heo, vừa bổ máu vừa rẻ, cho Diêm Khắc Kiệm nhắm rượu.
Sau đó Diêm Minh đạp xe, hai người cùng nhau cười cười nói nói trở về nhà.
Lúc ăn cơm tối, Lâm Tịch ra sức gắp thịt cho Lưu Thúy Vân ăn, Lưu Thúy Vân quay đầu lại phân thịt trong chén cho Diêm Khắc Kiệm và Diêm Minh.
Buổi tối lấy những dây đỏ kia ngâm ở trong máu chó, ngày hôm sau phơi dưới nắng gắt vào giữa trưa, Lâm Tịch bắt đầu thắt những dây đỏ này.
Lưu Thúy Vân vừa hỗ trợ vừa lải nhải, không học hành cho tốt, suốt ngày làm những thứ vô dụng này blabla.
Lâm Tịch nhìn bà ấy một cái, cúi đầu bật cười.
Lưu Thúy Vân nghiêng đầu liếc cô một chút: "Con cười cái gì? Mẹ nói không đúng ư?"
"Đúng đúng đúng, mẹ là lão Phật gia của nhà chúng ta, nói cái gì đều đúng.
"
Lưu Thúy Vân nhìn vẻ mặt cười xấu xa của cô, hơi lớn giọng mắng: "Ranh con, tại sao mẹ thấy con càng cười càng không đúng vị rồi hả? Con nói xem rốt cuộc con cười cái gì vậy? Hả?"
"Mẹ, bây giờ chúng con có một môn học tên là >.
Con cảm thấy, mẹ tốt nhất vẫn đừng mắng con và anh là Ranh con, bởi vì theo góc độ di truyền học, cái này đối mẹ và cha đều là vô cùng bất lợi.
"
Diêm Khắc Kiệm đang bưng tách trà uống ở gian ngoài, nghe vậy một miệng nước trà đều phun ra ngoài.
Mặc dù Lưu Thúy Vân chưa từng học > gì đó, miệng lẩm nhẩm theo, cũng cảm thấy giống như tự đưa mình vào vòng, vươn tay vỗ vào lưng Lâm Tịch một cái, nhưng lại nâng cao lên, rồi nhẹ nhàng buông xuống.
Sáng ngày hôm sau, Lưu Thúy Vân đưa Lâm Tịch đến cửa thôn, bởi vì cũng sắp thi cuối kỳ, lần này chỉ cần nộp phí ăn ngủ nửa tháng, Lưu Thúy Vân vẫn cho Lâm Tịch đồng tiền, sau đó nhỏ giọng nói: "Chỉ cần con không trì hoãn học tập, con thích Lê Minh, Triệu Nhã chi, con thích mua thì mua đi.
"
"Người ta đều là đại minh tinh, con cũng không mua nổi.
" Lâm Tịch biết Lưu Thúy Vân nói chính là hình ảnh các minh tinh mà những cô gái nhỏ kia đều thích.
Trong tiếng lải nhải đầy thổ ngữ "Hạc (học) tập cho tốt, thi đứng hạng nhất cũng đừng kiêu nháo (ngạo)" của Lưu Thúy Vân, Lâm Tịch lại lên chuyến xe đặc biệt một đường "Cạch cạch cạch" nghiêng ngả đi về hướng trường học.
Nhìn bóng dáng gầy yếu đứng một mình ở cửa thôn, gió lạnh thổi qua mái tóc ngắn hoa râm của bà ấy, Lưu Thúy Vân nhịp nhàng quơ cánh tay, Lâm Tịch có chút chua xót trong lòng.
Lúc còn nhỏ luôn cảm thấy mẹ nhà mình hay cằn nhằn, nhưng sau khi triệt để không còn cha mẹ, Lâm Tịch hi vọng có thể lại nghe bọn họ lải nhải chính mình đến dường nào!
Chương trình nên học đều đã học xong, hiện tại trên cơ bản chính là liên tục tổng kết, giáo viên các môn tự mình in ấn lượng lớn câu hỏi, đợi đến khi sắp thi cuối kỳ, các giáo viên sẽ căn cứ kinh nghiệm của chính mình ôn tập trọng điểm cho các bạn học.
Trong phòng ngủ vẫn gió êm sóng lặng như cũ, Lâm Tịch lần lượt phát cho tất cả mọi người phát một đầu vòng tay thắt bằng dây rất xinh đẹp, chỉ không cho Đàm Nhạc.
Hiện giờ đã rất ít trông thấy nụ cười hình thức chị cả trên gương mặt Đàm Nhạc, ngược lại là thêm một tia nôn nóng không dễ dàng phát hiện.
Suy nghĩ quyết định lối thoát, độ cao quyết định chiều sâu, cách cục quyết định kết cục.
Lâm Tịch đối với một tia hảo cảm của cô ta đều không đáp lại.
Tỉ lệ đi học trong trấn Thừa Phong quả thật không cao, tính cả cấp , cấp , trường trung cấp chuyên nghiệp đều được một phần ba đã coi như không tệ rồi.
Không phải người nào đều có thể làm học bá, nhưng Lâm Tịch thật sự không tin, bây giờ làn sóng cải cách đã càn quét toàn bộ Trung Quốc, Đàm Nhạc cũng không phải là loại người không có đầu óc này, là người trọng sinh, có thể biết trước bao nhiêu thứ?
Tùy tiện lấy ra một thứ đều đủ để thay đổi vận mệnh chính mình.
Kết quả Đàm Nhạc hết lần này tới lần khác tập trung tinh thần nhìn chằm chằm lớp năng khiếu, vì đạt được mục đích thậm chí không tiếc nối giáo cho giặc đi giết hại bạn học vô tội.
Chấp niệm của Đàm Nhạc đối với ba suất vào lớp năng khiếu này quả thật là quá sâu, tư duy hẹp hòi, cách cục quá nhỏ, cho dù không có Lâm Tịch chạy vào nhiệm vụ làm rối lên, kết cục của cô ta cũng sẽ không quá tốt.
Chủ yếu là Lâm Tịch cảm giác được cô ta có ác ý rất sâu đối với các bạn học.
Dường như là Đàm Nhạc đem tất cả bất hạnh của chính mình ở kiếp trước, giận chó đánh mèo đến trên thân người khác, cho nên bản thân hại những bạn học sớm chiều ở chung đồng kia mới có thể đương nhiên như thế, không hề nương tay.
Lâm Tịch chẳng những phát vòng tay cho phòng ngủ số , thậm chí các bạn học phòng ngủ số cũng đều có phần.
Tai họa trong nhà vệ sinh kia, Lâm Tịch chuẩn bị xử lý ngay khi vào năm học mới, nhưng trong lúc đó dù sao phải trải qua một kỳ nghỉ dài dằng dặc, ai biết Đàm Nhạc có thể lại ra ám chiêu gì hay không?
Lần này, ba suất vào lớp năng khiếu theo thứ tự là Lâm Tịch cùng với nam sinh lớp kia và Lâm Nhã Trác.
Ngày công bố danh sách, oán khí trên người Đàm Nhạc đều sắp hóa thành thực chất.
Nam sinh kia thì Lâm Tịch không cần lo lắng, khoảng thời gian cuối cùng này Lâm Tịch và Lâm Nhã Trác gần như là như hình với bóng hàng ngày, không cho Đàm Nhạc bất cứ cơ hội nào.
Mặc dù nữ quỷ giờ không dùng được, cũng không thể không phòng Đàm Nhạc chó cùng rứt giậu muốn làm chút chuyện yêu thiêu thân khác.
Sau một đoạn thời gian tẩy não, Hàn Như cũng bắt đầu nghi ngờ Đàm Nhạc, cảm thấy Đậu Đậu nói rất có lý, Đàm Nhạc quả nhiên nhìn các cô với ánh mắt âm trầm.
Sau khi kết thúc thi cuối kỳ, ký túc xá khóa cửa, tất cả mọi người nói trước một tiếng "Chúc mừng năm mới," xách theo hành lý ai về nhà nấy.
.