Lâm Tịch thuê không ít người hầu vào trong phủ Tử tước, Gia Lý và Hải Luân bây giờ một người chủ ngoại một người chủ nội, xử lí mọi việc trong phủ rất gọn gàng và ngăn nắp.
Mẹ Duệ và Duệ Đạt Hưng vẫn như cũ tập luyện thể thao và chăm sóc đủ loại hoa cỏ, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Lâm Tịch rời khỏi nhiệm vụ vào nửa năm sau đó.
Cô đã trở thành một trong những đại triệu hồi sư trẻ tuổi nhất trong công hội triệu hồi sư.
Chiến lực kinh khủng của Hoa Tử và bắp cải đều được cho là nhân vật nổi tiếng trên toàn bộ Tây Nguỵ.
Về phần Lê Mạn Tư, có lẽ vẫn chưa chết.
Dưới sự "Chỉ điểm" của Lâm Tịch, Duệ Đông Đường rất dễ dàng tìm được chỗ ở của Lê Mạn Tư.
Có lẽ lấn yếu sợ mạnh là thói hư tật xấu đi, anh ta đổ hết mọi tội lỗi lên người Lê Mạn Tư vì chính mình đã bị Duệ gia đuổi ra khỏi cửa cùng với cái chết của huyễn linh thậm chí ba tử tinh tệ cuối cùng trên người mà anh ta đã thua mất trong trận cá cược lần trước.
Sau khi dò la biết được bây giờ Lê Mạn Tư còn có một đầu Tử Dực Đạp Phong thú, Duệ Đông Đường liếc nhìn thân thể nhỏ bé của chính mình, không dám đơn độc hành động, mà là xúi giục hai gã triệu hoán sĩ cùng nhau đến đây.
Sau khi chuyện thành công, biệt viện, mỹ nữ, tử tinh tệ tất cả đều là của bọn họ, Duệ Đông Đường chỉ cần nhận được mười tử tinh tệ là được.
Biết được người ở nơi này chính là đóa hoa cao lãnh Lê Mạn Tư lúc trước, hai gã triệu hoán sĩ cũng là lòng ngứa ngáy khó nhịn, thanh danh có tệ đến đâu, thì đó cũng là nữ thần lúc trước bọn họ chỉ có thể ngước nhìn!
Dưới uy danh Lê Mạn Tư tích lũy được, ba người thật đúng là không dám trực tiếp tìm tới cửa, mà là do hai gã triệu hoán sĩ ra tiền, Duệ Đông Đường ra mặt mua một loại thuốc mê -- Một giấc chiêm bao mười năm.
Cũng không phải là Lê Mạn Tư hoàn toàn không có đề phòng, cô ta đã liên hệ xong một thương đội đi Cổ Thiên quốc, chuẩn bị xuất phát vào ngày hôm sau.
Sắp phải rời khỏi Tây Nguỵ - nơi sinh ra và lớn lên, suốt mười tám năm qua, đã từng có gian nan khổ sở, đã từng có vô số huy hoàng, khiến Lê Mạn Tư sinh lòng cảm khái.
Trằn trọc một hồi, qua nửa đêm mới ngủ thật say.
Ba người không dám tùy tiện xâm nhập, lại đợi trong sân gần một giờ mới mò vào phòng.
Giai nhân trên giường đã triệt để đắm chìm trong giấc mộng, hoàn toàn không có tri giác.
Đối tượng yy lúc trước cứ như vậy nằm ở đó, mặc quân tới hái, ba người cũng không thèm để ý tới thứ khác, vội vàng cởϊ áσ nới dây lưng, vội vàng giành vị trí đầu tiên cùng nữ thần vu sơn mây mưa.
Một đêm điên loan đảo phượng này, ba người mệt mỏi sức cùng lực kiệt sau đó cảm giác..
Giống loài nữ thần này ấy hả, cũng chỉ có thế mà thôi.
Triệu hoán sĩ giáp thậm chí chép miệng chậc lưỡi, nói: "Có lẽ bởi vì Lê đại nữ thần không hề hay biết gì? Sao tôi lại cảm thấy còn không làm tôi sảng khoái bằng Tiểu Hương Lê ở > thế nhỉ?"
Nhưng mà đợi đến khi bình minh dâng lên, ba người vẫn luôn mò mẫm làm việc mới phát giác, trên giường đâu phải là Lê nữ thần gì?
Rõ ràng là một bà lão ít nhất cũng đã hơn sáu mươi tuổi!
Trên gương mặt kia là khe rãnh tung hoành, tuyệt đối có thể kẹp chết con muỗi đến săn mồi.
Làn da trên người cũng chảy xệ giống như vậy, thậm chí cũng đã xuất hiện các đốm đồi mồi.
Ba người hai mặt nhìn nhau, hôm qua ngươi tranh ta đoạt thế mà đoạt chính là một bà già tóc bạc da mồi!
"Ọe~!"
Ba người lập tức nôn đến trời đất quay cuồng.
Bỏ ra năm đồng vàng mua >, hơn nửa đêm không ngại vất vả chạy tới ngoại ô phía bắc này, kết quả rơi vào kết cục đưa ấm áp cho một bà già.
Hai gã triệu hoán sĩ cảm thấy mình bị chơi xỏ gọi huyễn linh ra trực tiếp gặm một cái chân của Duệ Đông Đường.
Duệ Đông Đường đau kêu cha gọi mẹ, nói chính mình cũng là người bị hại.
Thấy hai người vẫn không buông tha, Duệ Đông Đường lớn tiếng nói: "Tôi là..
anh..
Anh trai ruột của Tử tước Duệ Miểu, coi như nhà chúng tôi náo loạn mâu thuẫn, tôi..
Tôi..
Em gái tôi cũng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cho các người bắt..
bắt nạt tôi!"
Hai gã triệu hoán sĩ nghe thấy lời của Duệ Đông Đường, càng nổi lên sát tâm, nhưng lại nghe thấy một giọng nói già nua nghiến răng nghiến lợi giận mắng: "Duệ Đông Đường, nếu Lê Mạn Tư tôi không gϊếŧ anh, thề không làm người!"
Ba người cùng lúc nhìn lại, hóa ra bà lão kia chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại.
Nhưng bà lão này thế mà tự xưng là Lê Mạn Tư, thực sự làm cho người ta rơi vào trong sương mù dày đặc.
Chẳng lẽ trùng hợp trùng tên rồi?
Ba người sáu con mắt gắt gao tiếp cận bà lão, ngay cả Duệ Đông Đường đều quên kêu rên.
Sau đó bọn họ phát hiện..
Ờ, chủ yếu là Duệ Đông Đường phát hiện, bỏ đi những nếp nhăn và đốm đồi mồi kia, mặt mày bà lão này thật sự cùng Lê Mạn Tư giống nhau như đúc.
"Tử Dực, giẫm chết tên rùa rụt đầu Duệ Đông Đường này cho ta!" Bà lão đột nhiên lớn tiếng phân phó.
Trông thấy Tử Dực Đạp Phong thú quen thuộc kia, ba người đều phải tin rằng đây quả thật là Lê Mạn Tư!
"Lê Mạn Tư, đêm qua sướng không?" Ngoài cửa đột nhiên có người với chất giọng trầm khàn nhưng lại ra vẻ nũng nịu mà cười cười hỏi một câu.
Khuôn mặt Lê Mạn Tư bất giác run rẩy hai lần, đồng tử hơi co lại: "Lê Thiên Tư? Xem ra người anh trai âm hiểm độc ác lại vô cùng ngu xuẩn Lê Khiên Chuẩn của cô cũng đến?"
"Đương nhiên là đến rồi." Lê Thiên Tư dương dương đắc ý lên tiếng sau đó mới nhận ra bị lừa rồi, mày liễu nhíu lại, giận mắng: "Con..
Bà già đê tiện này, anh trai tôi mới không âm hiểm độc ác ngu xuẩn đâu!"
Lê Khiên Chuẩn cũng từ ngoài cửa dậm chân bước vào, dáng người cao lớn, mi thanh mục tú, đáng tiếc hai mắt tròng trắng quá nhiều, làm tăng thêm mấy phần lệ khí hung dữ cho gương mặt được coi là tuấn tú này.
Trông thấy dáng vẻ Lê Mạn Tư, anh ta giống như thoải mái đến cực điểm: "Cô cũng có hôm nay? Sợi dây chuyền kia của cô đâu rồi? Tại sao không dụ dỗ vài gã đàn ông tới cứu cô ra khỏi bể khổ?"
"Tôi có đàn ông hay không không cần anh tốn sức quan tâm, ngược lại là việc hôn nhân của hai vị nghe nói đều bay hết? Đúng là quá xui xẻo." Trong giọng nói thô ráp của Lê Mạn Tư mang theo dáng vẻ đồng tình giả tạo.
Lê Thiên Tư lập tức nổi giận.
Tiện nhân kia còn có mặt mũi nói?
Một con cá tanh một nồi nước.
Từ khi ả tiện nhân vô sỉ Lê Mạn Tư này gây ra chuyện như vậy ở vương thành, toàn bộ Lê gia đều bị nhân sĩ cao tầng xa lánh.
Việc hôn nhân đã định xong của cô ta và anh trai đều bị hủy, bây giờ hai anh em đi tới chỗ nào đều là đối tượng bị người khác trào phúng, đồng tình.
Lê Khiên Chuẩn trực tiếp rút ra roi bên hông quất xuống người Lê Mạn Tư, trên mặt của cô ta lập tức có thêm một vết roi đỏ thắm.
Tử Dực Đạp Phong thú sốt ruột hộ chủ, vọt thẳng tới chỗ hai người.
Lê Khiên Chuẩn huýt một tiếng, ngoài cửa lại có thêm vài triệu hoán sĩ đi vào, bao vây tất cả mọi người..
Thương đội đi về hướng Cổ Thiên quốc đến đón người ở biệt viện tại ngoại ô phía bắc này sau đó liền rời khỏi Tây Nguỵ quốc.
Chẳng qua đây chỉ là một thương đội bình thường.
Sẽ không có ai biết bốn người đã từng là triệu hồi sư bị thương đội này đưa đến vùng giáp ranh Cổ Thiên quốc.
Sở dĩ nói bọn họ đã từng là triệu hồi sư, là bởi vì tất cả thú triệu hồi của bọn họ đều bị gϊếŧ chết, thương đội thu một số vàng lớn nhận trách nhiệm hộ tống bốn người này đi nước láng giềng, đồng thời trên đường đi không được quấy nhiễu bốn người này.
Ban đầu bọn họ vẫn không rõ vì sao không được quấy rầy, vừa ra khỏi vương thành không lâu người thương đội liền đã hiểu.
Ba nam một nữ trên xe ngựa vẫn luôn truyền ra âm thanh khiến người đỏ mặt tía tai, vẫn luôn lắc lư có tiết tấu.
Ngẫm lại gương mặt vô cùng già nua của bà lão kia, khẩu vị của ba người đàn ông này đúng là rất nặng.
Mọi người không khỏi may mắn, may mà bởi vì thương đội vào nam ra bắc, cho nên xe ngựa đều được gia cố ngoài định mức, không thì lấy trình độ kịch liệt của mấy người kia, đoán chừng xe ngựa cũng bị chấn động đến nỗi tan thành từng mảnh.
Mỗi lần xe ngựa ngừng rung chuyển, ba người đàn ông kia chắc chắn sẽ có người vén rèm xe lên không ngừng nôn mửa..