>!
Lâm Tịch nhận được hai kiện vũ khí rất lợi hại khi gϊếŧ đại boss kỵ sĩ không đầu tại vị diện thần quái.
Cô đặc biệt lưu lại roi xương khắc chế hệ bất tử và huyễn linh cho người ủy thác Duệ Miểu, chỉ giữ lại thanh > này.
Lâm Tịch biết, kỳ thật roi xương có nhiều ứng dụng hơn, nhất là vị diện linh dị, đây đơn giản chính là một đại sát khí quỷ cản gϊếŧ quỷ, yêu cản gϊếŧ yêu.
Lâm Tịch cũng có thể lấy đi cả hai kiện vũ khí, nhưng cô cảm thấy nhờ nhận nhiệm vụ may mắn này, chính mình mới có thể gặp được A Lạp Lôi một lần nữa.
Cô mang đi A Lạp Lôi, tại vị diện nguy hiểm như vậy, dù sao cũng phải lưu lại cho người ủy thác chút đồ vật bảo mệnh đi.
Do dự mãi, Lâm Tịch vẫn quyết định mang đi >.
Vân Mộng La hết lần này đến lần khác ra tay với cô và A Lê, Lâm Tịch không phải không hận.
Nhưng nói ra sự oán hận của ngươi dưới tiền đề ngươi không thể làm gì chỉ khiến cho đối phương càng thêm làm khó dễ ngươi, chỉ có người không biết lượng sức mới làm cho người ta chê cười mà thôi.
Khi biết thanh vũ khí đặc biệt này có thể đả thương thần hồn người khác, trong lòng Lâm Tịch hơi động.
Cho nên, > là kinh hỉ cô lưu cho những người đồng nghiệp của chính mình.
Người vào lòng ta, ta tất lấy lễ quân vương; người chọc ta hận, ta tất tiễn ngươi một bài >.
Trong suốt nhiều năm xuyên qua vị diện như vậy, trải qua các loại yêu hận tình cừu bi hài, không có làm Lâm Tịch trở nên chết lặng, lại làm cho cô trở nên lão luyện thông thấu, càng thêm cảm kích A Lê và Khúc Cửu Tiêu những người chân chính đối tốt với chính mình.
Nếu nói Lâm Tịch có kẻ địch nào, như vậy ngoại trừ Vân Mộng La cùng đoàn đội cô ta, không còn ai khác.
Cho dù Lâm Tịch tôi còn rất nhỏ yếu ở trong mắt các người, cũng đừng cho tôi cơ hội, nếu không, mặc kê các người có mạnh cỡ nào, tôi cũng sẽ tìm cơ hội kéo xuống một miếng thịt của các người!
Trước khi lên đường sư phụ đã dặn dò cô, quá nguy hiểm liền trực tiếp sử dụng >, đừng cho người khác cơ hội tổn thương đến thần hồn của chính mình.
Lâm Tịch biết, sử dụng > sẽ lập tức bị truyền tống về xã khu.
Mà dựa vào thể nghiệm của cô đối với mỗi lần truyền tống, vào lúc sắp truyền tống thành công thường có một, hai giây hồn thể sẽ trồi lên khỏi vỏ bọc.
Cô đợi chính là giờ khắc này!
Quả nhiên, một cỗ dao động yếu ớt truyền đến đồng thời một hồn thể hiện lên trên vỏ bọc ở dưới mặt đất.
Lâm Tịch nắm chặt thanh kiếm lớn gần như trong suốt này, chém xuống một kiếm thật mạnh vào hồn thể kia!
Cô hơi nheo mắt lại, thế mà là anh ta, đây thật đúng là có duyên nha!
Hồn thể người nọ chính là tướng mạo thật sự của bản thân, mặc dù có chút thay đổi sau khi ngưng hình, thế nhưng Lâm Tịch luôn cảm thấy biểu cảm của người này có chút quen thuộc khi đối mặt với anh ta.
Cô còn tưởng rằng có thể là bởi vì cô đã từng gặp người nào đó tương tự với anh ta nên sinh ra ảo giác.
Người có thể thông qua đủ loại thủ đoạn để sửa đổi ngũ quan, thế nhưng những động tác nhỏ cùng với biểu cảm theo bản năng, lại rất khó thay đổi.
Đây là người đàn ông ngụy trang kia, tại nhiệm vụ thí luyện cuối cùng, anh ta chính là người đã gϊếŧ chết Lưu Thiến muốn làm đại minh tinh lại cướp đồ đạc rồi xua đuổi tiểu đội ba người các cô.
Trong đó có một đôi tình lữ chính là người đàn ông ngụy trang và Chung Hàn Nguyệt.
Thần hồn tổn thương đau đớn cỡ nào, Lâm Tịch đã từng trải qua.
Cô trông thấy ngũ quan người đàn ông ngụy trang vặn vẹo, há to miệng phát ra tiếng gào thét trong thầm lặng, bởi vì kỳ thật trong nháy mắt này, anh ta đã bị truyền tống về xã khu.
Quả nhiên là kiếm tốt!
Bởi vì xã khu quy định chỉ có thể đeo một thanh vũ khí, Lâm Tịch thậm chí từ bỏ > mà lựa chọn thanh kiếm lớn này cho nhiệm vụ lần này.
Trở về trong phòng máy hơi nước, nhóm zombie đang đánh quét chiến trường.
Những zombie đi theo Lâm Tịch biết thói quen của lão Đại nhà mình, đã ngoan ngoãn đặt toàn bộ vũ khí đạn dược thu được chung một chỗ, chờ lão Đại thu lại.
Nhóc da đen vẫn luôn ỉu xìu đi theo đằng sau Lâm Tịch.
Dẫn dắt nhóm zombie trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi nhà máy, nhóc da đen bày tỏ chính mình quá mệt mỏi, trước tạm dừng trận so tài của hai người.
Lâm Tịch cầu còn không được, ông đây là người tốt yêu quý hòa bình!
Cô nghĩ, nếu bên này đã phái người tới, như vậy Liên Thai Sơn tất nhiên sẽ có một cuộc ác chiến, cũng không thể nhìn cây non chính mình vừa ra người vừa ra lực nâng đỡ đứng lên mới trưởng thành liền bị người đào đi?
Các con, xuất phát!
Theo ông đây đi chém người!
"Grừ! Grừ!"
Lộ trình ba mươi cây số, nếu như từ bỏ đi săn chuyên tâm lên đường, cũng không tính quá chậm.
Khi người tốt Lâm Tịch mang theo đám zombie vội vàng chạy tới, Liên Thai Sơn quả nhiên là các loại dị năng điên cuồng công kích, trong đó xen lẫn tiếng gầm thét cùng tiếng chửi mắng của nhân loại.
Zombie cấp , cấp tổng cộng có hơn ba trăm, khi những người Ngạo Thiên kia gần như sắp khống chế lại cục diện đang chuẩn bị vứt ra hai câu tàn nhẫn muốn Đặng Húc Luân dẫn dắt đám người đầu hàng để bảo mệnh, đột nhiên có người kinh hoàng la lớn: "Không tốt rồi! Zom.
.
Zombie tới rồi!"
Một giọng nữ khinh thường nói: "Lý Đại Khả, anh là càng sống càng thụt lùi rồi, Ngạo Thiên chúng ta gϊếŧ zombie còn ít sao? Anh gào zom gì hả?"
Người đàn ông tên Lý Đại Khả bày ra vẻ mặt cầu xin giải thích: "Đội trưởng Lăng, khoảng hơn mấy trăm con zombie, một đám đen nghìn nghịt đã bao vây Liên Thai Sơn rồi!"
Gã ta dẫn người đến những chỗ như phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng chứa đồ để xử lí những người tạp vụ kia, vừa mới tiến vào phòng bếp liền bị một bác gái trung niên vung cái chảo trực tiếp đánh ra cửa.
Dị năng giả hệ lực lượng!
Lý Đại Khả suýt chút bị cái chảo đập thành bánh roti Ấn Độ lung la lung lay đứng lên, liền phát hiện chẳng biết lúc nào thế mà có mấy trăm con zombie vây quanh ở cửa ra vào!
Gã ta lập tức bị dọa đến hồn bay lên trời, sau đó mới phát ra tiếng rú thảm tê tâm liệt phế kia.
Lý Đại Khả đã quên dạy dỗ bác gái phòng bếp dám can đảm mạo phạm Ngạo Thiên, vội lộn nhào chạy vào trong đại sảnh.
Trong phòng họp, có mấy cổ thi thể đang nằm ngổn ngang lộn xộn, còn có vài thương binh.
Một người phụ nữ mặc quần áo ngụy trang chắp tay sau lưng đang thuyết phục Đặng Húc Luân từ bỏ chống cự.
"Đội trưởng Lăng, thật.
.
Thật đó, hơn mấy trăm con zombie, đen nghịt, tôi.
.
Chúng ta xong rồi!"
"Có phải anh nhìn lầm rồi không? Làm sao có thể có thi triều tại nơi hoang sơn dã lĩnh này?" Nơi nào đó được bao bọc dưới lớp quần áo ngụy trang nhấp nhô phập phồng khi đội trưởng Lăng nói chuyện, đó là vưu vật mị cốt trời cho dù có mặc quần áo trung tính cũng vẫn không có cách nào che giấu.
Rất nhiều người bất giác nuốt nước bọt.
Lăng Thi Hàm quả nhiên là đệ nhất dâʍ đãиɠ của Ngạo Thiên.
Cô ta không xinh đẹp bằng Chân Nhã Nam, khí chất không bằng Chung Hàn Nguyệt, nhưng lại là "Bạn tình" yy số của toàn bộ đám con trai ở Ngạo Thiên hoạt động một tay vào buổi tối.
Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Bởi vì người phụ nữ này ngay lập tức liền ủy thân cho người phụ trách căn cứ số Tần Chuy, bình thường mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì.
Lăng Thi Hàm cho thủ hạ một ánh mắt, có người quay người ra ngoài, sau khi trở về, sắc mặt tái mét, bám vào bên tai cô ta lặng lẽ nói câu gì đó.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lăng Thi Hàm cũng trở nên rất khó coi.
Sớm không tới muộn không tới, bà đây quần đều cởi, ngươi mẹ nó đến phá rối!
Lăng Thi Hàm bày ra vẻ mặt nhu hòa: "Hiện tại, tình thế cực kỳ nghiêm trọng, ân oán cá nhân giữa chúng ta để sang một bên đi, mọi người vẫn nên cùng nhau ngăn địch, mặc kệ Liên Thai Sơn cuối cùng thuộc về ai, chúng ta cũng không thể tùy ý để nơi chính mình khổ tâm kinh doanh bị zombie chiếm lấy đúng không?"
Khi nghe đến hơn mấy trăm zombie đột nhiên vây khốn căn cứ, người Liên Thai Sơn dường như đều có loại cảm giác như trút được gánh nặng, thực đáng tiếc đám người Ngạo Thiên đang vô cùng khẩn trương lại không có chú ý tới.
"Loảng xoảng!" Khi một tiếng động thật lớn vang lên, cổng lớn của căn cứ Liên Thai Sơn đã bị mở ra!.