Trung tâm điều khiển vệ tinh thành phố Kinh Bình
Tiếu Hồ Qua có được dị năng tương tác với thực vật, đột nhiên mở to mắt: "Sóc Hoành Giang đang tập kết đội ngũ, ông ta muốn đi!"
"Ngăn ông ta lại! Chắc chắn là Lâm Tịch bên kia đã bắt đầu hành động, nhất định phải ngăn chặn Sóc Hoành Giang, không tiếc bất cứ giá nào tranh thủ thời gian cho Lâm Tịch!" Vương Khiết lau mồ hôi trên mặt, ác chiến đã lâu, kỳ thật tất cả mọi người đã rất mệt mỏi.
Bọn họ dựa vào sự phối hợp hoàn mỹ, trực tiếp đối đầu người tu hành sáu sao, đánh đến thế lực ngang nhau.
Kỳ thật mọi người đều hiểu rõ, sở dĩ có thể thế lực ngang nhau, là bởi vì người chấp hành hai bên không đồng đều.
Bọn họ bên này chỉ lưu lại Khiết Tà và Tiểu Lâm bị thương lần trước trông coi căn cứ, còn lại toàn bộ sáu người đều tham dự trận chiến này.
Mà đối phương mặc dù tới năm người, trong đó có hai người cũng trọng thương trong trận chiến lần trước, cơ bản đã mất đi năng lực chiến đấu, cho nên tương đương chỉ có ba người chấp hành đang chiến đấu.
Tổ tin tức đã tiến hành điều tra phân tích rất nhiều sau khi biết Ngũ thúc cắt cử một người tu hành sáu sao, tập trung vào bảy người có khả năng tham dự trận tranh đoạt vị diện này, trong đó bao gồm Sóc Hoành Giang!
Trước đó Lâm Tịch kịp thời truyền tới tin tức, sau khi xác định người tu hành sáu sao chính là Sóc Hoành Giang, mọi người tìm được tư liệu về người này, chuẩn bị đầy đủ nhằm chỗ sơ hở mà đánh, phát huy điểm mạnh tránh điểm yếu, đối mặt người tu hành sáu sao này, bọn họ thế mà còn chiếm được chút ưu thế!
Sóc Hoành Giang lòng nóng như lửa đốt.
Ai có thể nghĩ tới vào lúc ông ta mang đi tinh anh của căn cứ đến Kinh Bình mở rộng bờ cõi, lại có người có thể nổ nát mỏ than, vây công căn cứ, trực tiếp chiếm ổ của bọn họ?
Nhận được tin cầu cứu Chung Hàn Nguyệt gửi tới, lúc ấy đầu óc ông ta hoàn toàn trống rỗng.
Đây là chuyện không có khả năng!
Toàn bộ Lĩnh Đông, ai không biết bọn họ là căn cứ duy nhất hợp tác với quân đội, ngay cả trung tướng Trịnh và thiếu tướng Hàn của quân liên minh Lĩnh Đông gặp mấy người thủ lĩnh Ngạo Thiên cũng đều là lễ ngộ cực kì.
Từ khi hai bên tuyên bố là đồng bạn hợp tác duy nhất của nhau, dạng cường cường liên hợp này càng làm cho mấy căn cứ nhỏ xung quanh có ý định quy hàng.
Người không rõ ràng tình thế nhất, cũng chỉ có Liên Thai Sơn nhỏ bé đưa tay là có thể tiêu diệt kia.
Nhưng nếu bọn họ có bản lĩnh điều khiển nhiều zombie vây công căn cứ như vậy, cần gì phải nhẫn nhịn Ngạo Thiên nhiều lần như thế?
Sóc Hoành Giang hận không thể một bước bước trở về căn cứ tự mình làm rõ ràng tất cả.
Nhưng người > đột nhiên trở nên như chó điên cắn ông ta chết không nhả miệng, Sóc Hoành Giang mệnh lệnh quân liên minh Lĩnh Đông nhanh chóng điều nhân thủ tới chi viện, ai ngờ thiếu tướng Hàn luôn luôn đối với ông ta nói gì nghe nấy thế nhưng khó xử mà nói, người của bọn hắn đều đã lâm vào triền đấu với quân , thoát thân không ra.
Còn đề nghị Sóc Hoành Giang không bằng nhân lúc này trợ giúp Lĩnh Đông triệt để lấy được trung tâm điều khiển, sau đó hai bên hợp binh một chỗ, đi thẳng về tiêu diệt những zombie kia há không phải càng hay sao?
Sóc Hoành Giang đột nhiên cảm giác mặt mo có chút đau.
Không nghĩ tới thế mà thật sự bị con nhóc Chung Hàn Nguyệt kia đoán trúng, quân liên minh thật sự đều là một đám khốn kiếp vô tình.
Sóc Hoành Giang lạnh lẽo, các người cảm thấy ta đường đường là người tu hành sáu sao, thật sự cũng chỉ có chút bản lãnh này sao?
Ông ta giương cánh tay phải lên, một cái chuông lớn to bằng vại nước, màu sắc ám trầm cổ sơ, giống như chôn giấu dưới nền đất nhiều năm, đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu mấy người Vương Khiết!
"Thâu Thiên Triệt Địa Chung!" Vương Khiết vẫn luôn nhìn chằm chằm Sóc Hoành Giang thuận miệng kêu lên tên của thứ này, hai quân đoàn cùng với dị năng giả ở gần đấy đều bị vật này làm cho sợ ngây người.
Nhưng mà hình ảnh kế tiếp càng làm cho bọn họ không biết làm thế nào.
"Vực, ra đây!" Theo tiếng la lên của Vương Khiết, một luồng gió lớn đột nhiên cuốn lên trước người cô, thổi đến quần áo bay phất phới, gần như phải ngồi gió mà đi.
Một lớp ánh sáng huỳnh quang mờ ảo giống như chiếc ô lớn bao bọc chặt chẽ đám người Vương Khiết ở trong đó.
Sóc Hoành Giang thật sự không ngờ tới bọn họ có thể một hơi nói toạc ra hồn khí chí bảo của mình, nhìn mấy tên tiểu bối chưởng đối chưởng, hiển nhiên là đang vận chuyển linh lực cho con nhóc phóng ra lĩnh vực kia.
"Ngược lại là coi thường các ngươi, không ngờ có người đã có được lĩnh vực.
" Sóc Hoành Giang đã lăng không hư đạp, tay bấm pháp quyết, chỉ vào chiếc > kia, chuông lớn vốn ở chỗ mấy người Vương Khiết lập tức chuyển tới nơi khác.
đề khí đạp không vân trung vũ, nhị độ hư vô khinh tòng thân, lấy nội cộng để nâng người lên, đạp gió cưỡi mây, nhảy vọt lên không trung.
Mấy chục lính đặc chủng tinh nhuệ nhất có song dị năng của quân liên minh Lĩnh Đông đột nhiên cảm thấy một hồi choáng váng, thế mà trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ chiến đấu ban đầu, sau đó xuất hiện gần chỗ Vương Khiết và những người khác.
Sóc Hoành Giang liên tục thi pháp hai lần, sắc mặt đã trở nên có chút tái nhợt, ông ta lại chỉ vào, miệng chuông treo ngược, lần này nhắm ngay, là chính ông ta cùng với những tinh anh Ngạo Thiên gần đó.
Khi những người này xuất hiện lần nữa, hầu như đã thoát ly chiến đoàn.
Đội viên nòng cốt của Ngạo Thiên tất nhiên là đã từng thấy bản lãnh của vị Sóc tiền bối này, cho nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Mấy chục người bỗng dưng xuất hiện trước năm chiếc xe cải tiến tốt đã được chuẩn bị sẵn, Sóc Hoành Giang trầm mặt nói: "Lên xe!"
Chuông lớn lại liên tục dịch chuyển ba lần, Sóc Hoành Giang nhìn người chính mình mang đến hầu như đều ở trong đó, nén xuống khí huyết cuồn cuộn bởi vì liên tục cưỡng ép điều động linh lực thôi động Thâu Thiên Chung gây nên, lạnh lùng nhìn thoáng qua phương hướng thiếu tướng Hàn Tứ Ưng, mở cửa xe.
Vào thời khắc này, từng ngọn lửa đỏ rực tựa như cánh sen thiêu đốt bay lả tả từ trên trời giáng xuống, mấy chiếc xe tải lập tức biến thành một biển lửa.
Đám người Ngạo Thiên vừa lên xe trong ánh mắt kinh diễm của mọi người lại chật vật bỏ chạy, có người bất hạnh bị ngọn lửa dính ở trên người, lập tức bắt đầu bốc cháy hừng hực.
Nhân mã hai bên đã quên đi chuyện bọn họ đang tranh đoạt trung tâm điều khiển vệ tinh, chỉ ngơ ngác nhìn đấu pháp làm người ta thấy mà than thở ở bên này, tất cả đều hoài nghi thân đang ở trong mộng.
Đã nói tận thế cơ mà?
Tràng cảnh huyền huyễn như thế các người đây là muốn chỉnh thành loại nào?
"Đại Hồng Liên Nghiệp Hỏa! Là con khốn A Lê kia!" Chân Nhã Nam nghiến răng nghiến lợi, trên bắp chân cô ta cũng bị văng trúng một chút Đại Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Cô ta cắn răng, đột nhiên chắp tay hình chữ thập, một cái pháp trượng trong suốt, đầu trượng khắc một con băng long bỗng dưng xuất hiện: "Huyền Băng Chi Vũ!"
Theo pháp trượng xuất hiện, từng mảng lớn bông tuyết rơi xuống, Đại Hồng Liên Nghiệp Hỏa dần dần dập tắt.
Chẳng qua là lần trì hoãn này, lại lãng phí không ít thời gian.
Bởi vì pháp lực hao tổn quá độ, bây giờ trông sắc mặt Chân Nhã Nam lại càng trắng bệnh hơn cả Sóc Hoành Giang.
A Lê còn muốn tiếp tục ném ra Đại Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Vu Tiểu Ngư nói: "Để bọn hắn đi đi, Hồ Qua và Ninh Ngưng đã bố trí xong huyễn trận, còn có thể lại kéo bọn họ thêm một chút.
"
Dứt lời, khoát tay chặng lại miêu đao năm thước, "Phụt" chém ngược lại vào một dị năng giả quân liên minh Lĩnh Đông bị đột nhiên dịch chuyển đến trước mặt bọn hắn.
Lưới điện đã bị phá hủy triệt để, tường vây cao mười mét rộng sáu mét được gia cố vững chắc cũng không còn cách nào ngăn cản zombie trời sinh đã lực lớn vô cùng.
Khi chỗ tường vây thứ nhất bị phá hủy, chỗ có lỗ hổng, zombie trào lên giống như thủy triều hướng về bên trong căn cứ.
Chung Hàn Nguyệt vừa mang người dốc hết sức bình sinh vá chỗ lỗ hổng này, bên trong tường cao liên tục bị ném vào hơn mười quả lựu đạn MA.
Mặc dù ngũ giác cùng với tố chất thân thể dị năng giả cao hơn người bình thường, nhưng bởi vì nhân khẩu tương đối đông đúc, vẫn có hơn trăm người bị nổ chết và bị thương.
Mọi người gần như đều sụp đổ.
Làm một đám zombie, chúng mày thế mà học được cách sử dụng công cụ, chẳng những tùy ý dùng kìm cắt đứt phá hư luới điện cao thế của bọn tao, thế mà còn ném bom vào căn cứ người ta, chúng mày không cảm thấy xấu hổ sao?
Các tường vây liên tục bị phá hỏng, Chung Hàn Nguyệt biết, cái trụ sở này trước mắt đã thủ không được nữa.
"Hàn Nguyệt, đi thôi! Sóc Hoành Giang bọn họ cũng đã ở trên đường trở về, chúng ta đi tụ hợp với bọn họ, sau đó lại đến tìm đám zombie này tính sổ sách!".