Editor: Miêu Bàn Tử
Chẳng qua hắn chỉ giả vờ thăm dò một chút, mật thám này liền lộ rõ.
Tiêu Ngự nhìn mặt nàng trắng như tờ giấy, tròng mắt lại thoáng qua chén lưu ly tinh xảo trên tay của mình, mắt lộ ra một tia trào phúng.
【 Đinh! Độ thiện cảm - điểm, tiến độ trước mắt / 】
Xem ra, nàng đem độc bỏ vào trong chén rượu của hắn.
Trong lòng như bị một con dao vẽ một nhát, khiến hắn không khỏi dùng sức nắm chặt cái chén trong tay, lấy đau đớn chống đỡ đau đớn trong tâm.
Tiêu Ngự lạnh lẽo nhìn tiểu yêu trước mặt, sắc mặt không gợn sóng cũng không biến đổi, hắn muốn nhìn một chút nàng sẽ dùng chiêu gì để cho hắn uống chén rượu độc này.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn là Tô Đát Kỷ không chỉ không có quỷ kế sắp bị vạch trần mà sợ hãi bối rối, ngược lại mắt đầy cảm động mà rơi lệ!
Trong mắt nàng lóe ra ánh sáng động dung, hơi ngửa đầu, liền đem chén rượu trong tay mình uống một nửa, một cái tay khác lấy chén rượu của Tiêu Ngự qua, cũng uống một nửa, sau đó ném hai cái chén xuống đất.
"Bang!"
Không cho hắn một cơ hội nào!
Tiêu Ngự trợn mắt há hốc mồm, trong nháy mắt không có lấy lại tinh thần.
Thẳng đến hai hàng nước mắt của Tô Đát Kỷ chậm rãi rơi xuống, trong lòng của hắn mới có âm thanh vang vọng không ngừng.
Thì ra, thì ra nàng ấy muốn làm như vậy!
Nàng ấy không thể hạ quyết tâm giết hắn, thế nên mới lựa chọn tự sát!
Trước khi chết, nàng lấy tình ý tự mình làm một bàn đồ ăn lớn như thế, muốn cùng hắn tạm biệt, hưởng thụ một tia an ủi cuối cùng, mà hắn không chỉ hiểu lầm nàng, từ đầu tới đuôi còn chỉ biết hoài nghi nàng, ngay cả tâm nguyện cuối cùng của nàng cũng không có đạt thành!
【 Đinh! Độ thiện cảm + điểm, tiến độ trước mắt / 】
"Phiên Phiên!"
Tay chân Tiêu Ngự có chút luống cuống, hốt hoảng ôm chặt lấy nàng, run rẩy cất giọng gọi,
"Thái y, nhanh truyền thái y!"
Hắn đứng lên ôm lấy nàng, suy nghĩ muốn đặt nàng trên giường, không nghĩ tới Tô Đát Kỷ lại thẹn thùng đập cánh tay của hắn,
"Hoàng Thượng! Mau thả nô gia xuống!"
"Đây là giữa ban ngày, để cho nhiều người nhìn thấy không được nha!"
Tô Đát Kỷ nói xong có chút ngại ngùng nên ghé sát vào tai hắn nói khẽ:
"Hoàng Thượng xấu lắm, đợi buổi tối nô gia mới hảo hảo phục thị ngài mà~"
Đây là cho rằng hắn tuyên dâm ban ngày ban mặt sao?
Tiêu Ngự thấy nàng khoẻ mạnh mười phần, giọng nói không có gì khác thường, có chút kỳ quái nhìn nàng, sắc mặt không chỉ có đỏ bừng, trên hai gò má còn hiện ra hai phần đỏ ửng.
Có chỗ nào giống như là uống rượu độc xong.
Trong đầu hắn có chút mơ màng, vừa thả nàng xuống liền nghe nàng phân phó Phùng Lực,
"Không cần gọi thái y tới."
Tô Đát Kỷ xoay đầu lại, nắm bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đập vào ngực Tiêu Ngự một chút,
"Nô gia đều đã khỏi bệnh, ngài còn gọi thái y tới làm gì?"
"Những cái thuốc kia khó uống muốn chết, nô gia không muốn uống nữa đâu."
Tiêu Ngự nhìn thần sắc nàng như bình thường, lúc này mới tỉnh hồn lại.
Hình như... Hắn cảnh giác quá mức nên... hiểu lầm rồi?
"Khụ khụ",
Hắn ho nhẹ hai tiếng, nửa là che giấu xấu hổ của mình, nửa là thăm dò hỏi lại,
"Vậy lúc nãy nàng vừa khóc vừa ném chén đi, không phải thân thể khó chịu thì xảy ra chuyện gì?"
Biểu hiện hờn dỗi trên mặt Tô Đát Kỷ vừa tản đi, trong hốc mắt lập tức lại dâng lên một tầng nước mắt,
"Hoàng Thượng."
Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, nửa cúi đầu, trong hai mắt đẫm lệ mông lung lộ ra một nụ cười tươi mát động lòng người,
"Nô gia đa tạ ngài nâng đỡ, nhưng mà..."
Tô Đát Kỷ tuy mỉm cười nhưng trong giọng nói chất chứa một tia cay đắng,
"Nô gia chỉ là một cái thiếp mà thôi, không có... Không có tư cách cùng ngài uống rượu giao bôi."
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Editor xoa xoa thái dương Tôi mệt tâm quá quý dị à:vvv
Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~