Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạ dày Kiều Lỗi âm thầm rục rịch, Ngu Chu từ trưa đến giờ cũng chưa ăn uống gì, Kiều Lỗi đưa ra phương án là nấu gì ăn, Ngu Chu thương xót cho chân hắn nói: ” Tôi đến đây.”
Ngu Chu đi vào phòng bếp, loạn quá đi, tự nhiên cảm thấy chân tay lóng ngóng. Ước chừng người kia sẽ để đồ ăn ở nơi dễ tìm, kéo ngăn tủ liền tìm thấy túi đựng mỳ sợi, vẫn chưa quá hạn. Vì vậy đổ nước vào nồi nấu nước. Chân Kiều Lỗi khập khiễng đi lại, thời gian Ngu Chu đi qua đi lại tìm kiếm cũng không có thấy gì. Ngu Chu lần thứ hai đóng lại ngăn kéo nghĩ thầm, người này bình thường bận rộn không có thời gian dọn dẹp vậy mà cũng có thể mời bạn đến chơi party lõa thể, ánh mắt nhìn đến chân trái đang bị thương của Kiều Lỗi nhịn không được lại mềm lòng.
“Bị thương như vậy thì tắm kiểu gì?” Giọng nói của Ngu Chu không khỏi mang theo chút trách móc, “Vết thương dính nước có thể bị nhiễm trùng biết không?”
“Tối hôm qua bị dính bẩn, không tắm không được. Hơn nữa em cũng dán miệng vết thương vào rồi, không có việc gì, không dính nước được.” Kiều Lỗi cúi người xuống, đem tấm băng thuốc dính trên bắp chân nhẹ nhàng kéo sang một bên, “Không thâm nước, chuyên để dùng khi tắm, chỉ là có chút đắt, mấy trăm một miếng.”
Ngu Chu tới xem một chút, nghĩ bây giờ Tây y thật là tiên tiến: “Mấy trăm đồng một miếng dán thì hơi đắt.”
“Có điều có thể dùng đến khi vết thương tốt lên.” Kiều Lỗi nói.
Ngu Chu gật đầu, lấy từ trong ngăn tủ nửa hộp trứng gà, lấy thêm gói phô mai để sẵn ở một bên. Y mở túi mỳ ăn liền, lấy gói gia vị chuẩn bị sẵn chờ nước sôi. Kiều Lỗi nhìn Ngu Chu nấu có điểm xuất thần, không nhịn được nói: “Tối hôm qua, bọn em không có gì anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Ngu Chu giật giật khóe môi, biết là không nên cười những vẫn cười chính là ngoài cười nhưng trong không cười.
“Tiều Tấn tối hôm qua uống hơi nhiều, không thể về nhà nên mới bảo hắn đến nhà em. Hắn vừa vào cửa liền nôn lên hết hai người vì thế em mới phải cởi quần áo của hắn ra. Vốn định cho hắn ngủ trên giường, em ngủ ở sô pha ai ngờ lúc mang quần áo bỏ vào máy giặt trở về hắn đã ngủ trên ghế rồi. Em lười quản hắn nên cứ để hắn ngủ ở đấy một lúc, mà thực ra thì cũng không phải lần đầu tiên như vậy.” Kiều Lỗi vài lời liền giải thích xong.
Nhưng mà Ngu Chu chỉ để ý đến câu kia: “Không phải lần đầu tiên như vậy.”
Y lại nhếch nhẹ khóe môi, lần này đích thực là ngoài cười mà trong lòng nổi sóng: “Anh bạn này là lần đầu tiên tôi gặp, cảm giác giác cũng không có đẹp như trên ti vi.”
Kiều Lỗi nói: “Kỳ thực dáng dấp hắn không tệ, chính là không chăm chút quần áo, nước miếng còn dính trên mặt hiển nhiên nhìn không được tốt. Sạch sẽ một chút thì khác ngay.”
Hiểu hắn đến vậy sao?
Ngu Chu lại nói: “Có điều dáng người tốt.”
“Ừm, bọn em bình thường cùng đi tập thể hình.”
“Ừ.” Ngu Chu gật đầu, “Có điều đường cong cơ bắp của hắn ưa nhìn hơn cậu.”
Kiều Lỗi sửng sốt một lúc.
Ngu Chu quay đầu, trong mắt mang theo ý cười: “Từ cơ ngực đến tuyến nhân ngư…” Y đưa ra ngón trỏ, đầu ngón tay điểm trụ lấy đầu ngực Kiều Lỗi hạ dần xuống đáy chậu, “đều ưa nhìn.”
Tuyến nhân ngư: Mình cũng không rõ gọi là gì nên để nguyên và minh họa hình ảnh:
Kiều Lỗi dùng sức nuốt nước miếng một cái.
Sai, chuyện này thật không đúng.
“Hắn có bạn gái không?” Ngu Chu thử.
“…Không có.” Đang yên sao lại hỏi cái này để làm gì?
“Độc thân?” Vậy nên bình thường qua đêm ở nhà cậu sao?
“Đúng thế.” Anh rốt cuộc muốn làm gì?
“Hắn thích kiểu cô gái nào?” Hay là nam sinh?
“Em gái nóng bỏng như này? Vì thế loại hình thành thục, cẩn trọng như cậu đừng có mà mơ tưởng.
“Nam sinh thì sao? Muốn kiếm vợ tiêu chuẩn sẽ hướng cậu hay hướng tôi? Nếu như hướng theo cậu, tôi hiện tại lập tức vào phòng tắm dìm chết hắn trong bồn nước.”
“Nhất định không phải anh!… Cũng không phải thích kiểu như em.” Kiều Lỗi lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Chờ một chút, hắn căn bản không thích nam mà.”
Kiều Lỗi nhìn chằm chằm Ngu Chu: “Bọn em đều không phải là đồng tính luyến ái, tuyệt đối sẽ không cảm thấy hứng thú với đối phương đâu.”
Biều tình Ngu Chu cứng ngắc.
Kiều Lỗi ý thức được mình nói sai, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, em không…”
“Tôi biết.” Ngu Chu cắt đứt lời hắn, “Tôi biết câu không phải đồng tính.”
Ngu Chu xé bao mỳ bỏ vào trong nước, lại đổ thêm túi rau và túi gia vị. Nồi nước đang sôi sùng sục, mỳ được bỏ vào trong dần dần mềm ra, tại phòng bếp nhiệt độ dần nóng lên, mà bầu không khí giữa hai người lại hạ thấp xuống cực điểm.
Đều là lỗi của mình.
Kiều Lỗi hít sâu một hơi, giải thích: “Ngu Chu, thực ra em…”
“Bạn của cậu thích ăn mềm một chút hay ăn mỳ dai một chút?” Ngu Chu đột nhiên hỏi.
“Mềm một chút.” Kiều Lỗi không thể làm gì khác hơn là đáp lại.
“Trứng gà thì sao? Một quả hay hai quả?”
“Hắn không thích trứng gà, không cần cho vào.”
“Tôi không hỏi hắn, tôi đang hỏi cậu.”
“À, hai quả đi.”
“Rắc thêm một ít phô mai được không? Ăn sẽ ngon hơn.”
“Ừm.. là hỏi em hay hỏi hắn?”
“Cậu nói xem?”
“Ừm, thêm vào đi.”
Ngu Chu lấy đũa khuấy xung quanh, chờ trứng gà chín, phô mai chảy, y liền lấy bát của Kiều Lỗi múc ra.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi kêu lên, có điện thoại.
Ngu Chu nhìn thoáng qua, thần bí bắt máy rồi đi ra ban công nghe. Kiều Lỗi yên lặng múc ra ba bát để trên bàn, chịu không nổi mùi thơm của mỳ tính ăn một miếng quay người lại Ngu Chu đã trở lại.
“Ngại quá, không thể cùng ăn với cậu.” Ngu Chu nói, “Có chút việc phải xử lý.”
“Ăn xong rồi hãy di” Kiều Lỗi giữ anh, “Đừng để đói bụng mà.”
“Đừng lo lắng, có người lo việc cơm nước của tôi rồi.” Ngu Chu cười nói,:”Đi trước.”
Kiều Lỗi buồn buồn không lên tiếng, tiễn Ngu Chu tới cửa.
“Chờ một chút!” Hai mấy ngày không gặp, vừa thấy mặt đã lại phải đi Kiều Lỗi vô cùng luyến tiếc. Hắn đứng ở cạnh cửa vẻ mặt tội nghiệp nhìn Ngu Chu, rốt cuộc đến khi chuẩn bị kéo cửa mới nhịn không được phải nói ra.
Ngu Chu quay đầu lại.
Kiều Lỗi nói: “Vừa rồi em đã nếm thử mỳ, ăn ngon lắm.”
Ngu Chu thoáng bật cười: “Đương nhiên đây là sở trường duy nhất của tôi mà.”
Y phất tay, ra cửa.