Nàng rốt cuộc cũng minh bạch, người đưa nàng tới chỗ này cũng không phải là muốn nàng chết, chết quá đơn giản, mà muốn nàng liên tục bị ép đến điên, trốn không thoát, quyền lợi cảm thụ ban ngày của một con người cũng bị tước đoạt.
Tây quận phủ tựa hồ lại trở về với tình cảnh thật lâu ngày trước, lặng lẽ, u ám. Từ trên xuống dưới trong vương phủ ai cũng không dám nhắc tới hai từ Bách Lý, chỉ cần bảo vệ mình, an phận, không ai nói ra được là Tập Ám lạ chỗ nào, chỉ là đều có thể tránh được thì nên tránh.
Nhưng có người cả gan cố tình ban đêm xông vào vương phủ với ý định hành thích, không ngờ lại bị bắt tại chỗ, mang đến tiền sảnh.
Trên ghế Thái Tuế ở tiền sảnh, Tập Ám nhàn rỗi nửa nằm nửa ngồi, trong mắt thoáng qua một tia khát máu chém giết. Thích khách che mặt, đôi tay bị trói chặt bắt chéo sau lưng quỳ gối một bên, ngắm nghía chén bạch ngọc dạ quang phát ra ánh sáng u ám, bỗng nhiên bay về phía lụa đen che mặt thích khách. "Bá" một tiếng mở ra, lộ ra một khuôn mặt nữ tử xinh đẹp, mang theo vết máu cắt ngang trên mặt.
Khuôn mặt của nữ tử lộ ra vẻ tái nhợt, một thân y phục dạ hành càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn.
"Người nào phái ngươi tới?" Tập Ám lười biếng mở miệng, lộ ra vẻ có chút không tập trung.
"Ta sẽ không nói." Nữ tử chống lại khuôn mặt dễ nhìn của Tập Ám, hai gò má đỏ ửng lên.
"Không nói? Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói, ta liền thả ngươi đi, không nói.........." Tập Ám nhìn xung quanh trong hai hàng đội ngũ kỵ binh ngân giáp chỉnh tề: "Ta liền đem ngươi giao cho bọn họ."
Trên mặt nữ tử hiện lên một tia sợ hãi, đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như biểu hiện của việc đặt cược cho khuôn mặt tuấn tú quyền uy kia: "Ngươi sẽ không........"
Khóe mắt thoáng qua một chút lo lắng, cười lạnh, cổ tay nhấc lên, dùng khí lực lớn làm nàng đứng dậy, ngã nhào vào lòng Tập Ám, môi trong lúc lơ đãng khẽ liếm qua vành tai mềm mại của nàng, khiến cho toàn thân nàng một hồi run rẩy, ngón tay thon dài hơi dùng sức xé toạt áo ngoài của nữ tử, lộ ra chỗ da thịt non mềm của xương quai xanh, đôi tay đặt vào cổ áo dùng sức xé ra, kể cả áo lót cũng bị xé ra, lộ thân thể ra bên ngoài vào ban đêm lại càng thêm trong suốt, xuyên thấu.
Cơ hồ là trong chớp mắt, nữ tử bị một chưởng đánh ngã trên mặt đất, Tập Ám đi đến trước mặt, đôi mắt âm lãnh làm người ta không nhịn được mà thối lui: "Thưởng cho các ngươi hưởng dụng thôi." Binh sĩ cưỡi ngân giáp hai mặt nhìn nhau, có mấy gã đã rục rịch, khai bộ bước ra khỏi tiền sảnh, chỉ để lại một câu: "Làm xong liền giết."
"Không, ta nói, ta nói......." Phía sau truyền đến tiếng nữ tử không ngừng kêu đau, cuối cùng đè nén thành một tiếng thét phá vỡ thân thể mà ra, Tập Ám cũng không có dừng lại, đi thẳng về phòng.
Toàn thân Bách Lý run lên, chấn động xoay người, tiếng hét thảm thiết vừa rồi xa xôi như vậy cơ hồ lại đem màng nhĩ của nàng đâm thủng, là ai? Hẳn là sẽ không phải vì chính mình mất tích mà làm Tập Ám nổi giận, tra khảo hạ nhân nào đó chứ? Là Tiểu Mai sao? Vạn lần không được, đột nhiên ngẫm lại, hẳn là sẽ không, nàng còn nhớ rõ cái ôm sưởi ấm kia của Tập Ám vào buổi đêm ấm áp làm thân nàng lạnh lẽo. Giọng nói cực sủng của hắn nhất thời vang vọng bên tai: "Về sau, ngươi cứ gọi tên của bổn vương đi......." "Ta tin ngươi........"
Ngày hôm sau, một đám nha hoàn lão mụ tử bên cạnh giếng, thần bí tụ tập một chỗ, khẩn trương hoảng hốt: "Có nghe nói không? Đêm hôm qua chính là nữ thích khách kia....." Nhìn quanh bốn phía, thấy không có gì khác thường mới nói tiếp: "Nhiều nam nhân hãm hiếp một nữ tử, đáng tiếc, làn da toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào nguyên vẹn, liên tiếp bị hành hạ đến chết, thời điểm đưa ra ngoài chỉ quấn một tấm chiếu, con mắt mở lớn như vậy, là chết không nhắm mắt."
"A....." Vài nha hoàn nhát gan sợ hãi đồng thanh kêu lên, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Đúng vậy a, kể từ khi phi thiếp đến đây, vương gia đối xử với mọi người tốt hơn nhiều, nhưng là hiện tại, ai....." Một tiểu nha hoàn uất ức cong môi lên, bắt tay vào tẩy quần áo.
"Hừ, ngươi tìm đường chết, còn sợ xương quá cứng hả. Mau lên......" Một vị đại thẩm đánh một cái trên đầu tiểu nha hoàn: "Ngươi không muốn sống nữa hả?" Tốp người sửng sốt, đột nhiên vội tản ra, không dám nhiều lời nửa câu.
Tựa hồ như Liễu Nhứ tâm cũng ngày càng lạnh, Tập Ám vẫn giống như thường ngày cưng chiều nàng, đồ trang sức tốt nhất, áo đẹp nhất, Miêu Nhãn phượng điền, trâm vàng, hoa trâm dạ minh châu, sa y Thiên Tàm Ti, la quần Bắc Hải xanh biếc, duy chỉ có thiếu sự ấm áp. Lúc nhiệt tình thì hắn không giống Tập Ám, lúc lạnh lùng thì hắn không phải Tập Ám. Nàng còn nhớ rõ khi hắn lạnh lùng phun ra câu nói khi đó, một trận run run từ lòng bàn chân len lỏi đến tận sống lưng.
"Bách Lý, nếu như ngươi nợ ta, chân trời góc bể ta cũng sẽ cùng ngươi dây dưa không rõ." Hung hăng bóp nát bình rượu thủy tinh tím trong tay, nát vụn đâm vào trong thịt, huyết nhục mơ hồ: "Cho dù cuối cùng là suốt cuộc đời của ta, Bách Lý." Gằn từng chữ, từng chữ một phun ra, hai chữ cuối cùng gần như là gầm thét lên.
Dấu môi son giữa ngực không tự chủ lại căng đau, run rẩy đau đớn.
Không biết đã qua bao nhiêu ngày, cơ hồ như cho rằng chính mình đã bỏ mạng, cơ thể vẫn hư nhược, mềm yếu như vậy. Một ngày ba bữa bị Lý Như ép cho ăn, muốn chết cũng không được, muốn sống lại càng không thể sống.
Ở trong phòng tối đen này, một nữ nhân không động đậy được, một trắc phi lời nói điên điên khùng khùng, còn có một bộ hài cốt, mặc dù là nàng không nhìn thấy, nhưng rõ ràng cảm thấy được, hắn đang mở một đôi mắt trống rỗng chăm chú nhìn nàng. Từng lần một hỏi mình, Bách Lý, ngươi còn sống nổi sao? Ngươi sẽ không ra được, hắn cũng sẽ không tìm được ngươi.
Chỉ là một tòa hậu viện, chỉ cách bên ngoài năm ba bước, nhưng ông trời lại khéo léo chặt đứt vĩnh viễn toàn bộ ý niệm của nàng, bị thời gian làm cho quên lãng.
Ngày qua ngày, chính mình cũng đã mệt mỏi, đành phó thác chờ chết thôi.
Nhìn Lý Như điên điên, một tháng, hai tháng, bao lâu về sau, chính mình cũng sẽ giống như nàng, đành chịu đựng mà chết.
Không phân biệt được đã là đêm hay còn là ban ngày, rõ ràng nghe được một chuỗi bước chân quen thuộc, ngay sau đó, giọng điệu mất đi độ ấm kia, đang ở bên ngoài đình viện, chỉ cách một cánh cửa. Mông lung còn nhìn thấy rõ ràng bóng dáng hắn: "Tối hôm nay, tìm chiếc xe ngựa đưa nàng ra khỏi thành, dàn xếp cho tốt, từ nay về sau không cần trở về nữa."
"Dạ, gia." Theo một tiếng trả lời, tiếng bước chân xa dần.
Vô lực há miệng khàn khàn giọng, hai chữ Tập Ám cuối cùng bị chặn nơi cổ họng không lên nổi, mặc cho nó thu hồi lại.
Nàng? Là Lý Như sao? Hắn đã đáp ứng đưa nàng đi. Tâm Bách Lý không khỏi vui mừng, tối hôm nay nếu có thể ra ngoài, sẽ có người phát hiện ra nàng.
Bách Lý chun chút mong đợi, ở một nơi tĩnh mịch như bên trong căn phòng này, khái niệm thời gian vốn đã bị đánh mất.
Mỏi mắt chờ mong, rốt cuộc chờ được đến khi tiếng bước chân trầm thấp xuất hiện.
Khóa trên cửa kèm theo một tiếng vang "loảng xoảng", âm thanh khóa bị rút ra nghe vô cùng êm tai, kèm với một tia sáng yếu ớt tiến vào, đúng là quản sự của hậu viện.