Từ lúc hắn trở về phòng mình thì không bao giờ bước chân ra ngoài, buổi tối cũng chỉ có một mình cô xuống nhà ăn tối mà thôi.
Lâu dần cô cũng quen và cũng có thói quen để ý đến thời gian biểu của hắn, cô biết được bình thường hắn chỉ sống biệt lập một mình, tuy có người xung quanh nhưng hắn lại tách mình ra khỏi cộng đồng, trừ khi hắn đến công ty thì mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng.
Cuộc sống kỳ lạ của hắn cứ thế diễn ra.
Y như lời hắn đã nói với cô, Hai ngày sau đó cô liền nhận được cuộc gọi từ bệnh viện với tin tức mẹ cô chuẩn bị phẫu thuật.
Không còn gì là vui mừng hơn, cô liền muốn cảm tạ trời đất.... cũng muốn cảm tạ Diêu Trì.
Tuy hai người chỉ là quan hệ hợp tác nhưng hắn lại có ơn, cô rất muốn cảm ơn hắn.
Diêu Trì cũng giải quyết luôn chuyện ở nơi làm việc và chị Tiểu Thanh, còn đưa cho con một số tiền.
Hắn nói đó là tiền thừa còn lại trong giao dịch mua đêm đầu tiên của cô. Cô ngập ngừng không nhận, quả thật chuyện này cô vẫn không có tổn hại gì, lại lấy tiền thì không đúng.
Đó không phải là tiền thuộc về cô.
Tuy vậy Tần Tâm Ly sượng một chút rồi cũng bất đắc dĩ nhận lấy. Bởi vì hắn nói với cô, nếu không lấy thì hắn sẽ ném ra ngoài cửa sổ, hắn không có gì ngoài tiền.
Thái độ cũng không có chút tiến triển gì cả, vẫn cộc cằn như trước.
Đột nhiên mấy hôm trước cô còn nói thấy hắn đáng thương, bây giờ quả thật nhìn lại thấy hắn đáng ghét nhiều hơn..... làm sao có người đàn ông nào lại khó ưa như thế.
Mẹ cô ba ngày sau thì sẽ làm phẫu thuật, hiện tại hiện trạng của bà rất tốt. Cô cũng ngày ngày đến bệnh viện chăm sóc cho bà.
Còn phương tiện đi thì có trợ lý của hắn đưa đón, Cái này là do hắn sắp đặt. Hắn nói cũng sẽ đóng kịch, cô có thể tự nhiên mà hưởng dụng đãi ngộ của một vị phu nhân
Cô chỉ biết nghe theo.
Về chiếc tách, cô không biết hiện tại nó ở đâu, mà Diêu Trì cũng không nhắc lại, mặt nhìn cô cứ hầm hầm.
Chắc hắn đã giấu nó đi rồi, nếu cô gái của hắn biết chắc chắn sẽ vui lắm đó, cô nghĩ như thế.
Chuyện ký thủ tục cũng không có gì, Diêu Trì đã tính toán sẽ ký trước một ngày mẹ của cô làm phẫu thuật.
Ngày hôm đó.
Buổi tối hôm trước hắn trở lại biệt thự. Sau đó gọi cô đến đưa cho cô một tờ đơn bảo cô ký tên.
Tần Tâm Ly nhìn tờ đơn, đập vào mắt là một hàng chữ đăng ký kết hôn đỏ chói. Bên ô người Nam hắn đã ký xong và ấn luôn con dấu, Cô chỉ việc ký bên của mình nữa là sẽ hoàn tất thủ tục.
Cô điềm tĩnh đọc hết một lượt, cô biết bên trong đó có gì nhưng cô vẫn muốn đọc, đó chính là giấy kết hôn của cô.
Diêu Trì ngồi bên cạnh cũng không thúc ép, cứ đợi cô chậm rãi.
Đọc cũng đã xong, cuối cùng Tần Tâm Ly quyết định gieo mình vào nấm mồ hôn nhân giả tạo này, ký vào.
Cô vừa ký xong, hắn liền thu lại lại giấy kết hôn. Chỉ để lại giọng nói lạnh lẽo.
" Chuyện của tòa tôi sẽ xử lý, cô ký tên như thế là đã xong rồi".
Trong lòng cô rất cảm thán, người bình thường đi làm thủ tục Hôn Nhân rất rườm rà, lại không ngờ hắn lại có thể đem về nhà.
Cô ấy chắc Luật sư của hắn là một người có tiếng. Mà cũng phải....làm ăn, đương nhiên cần phải có luật sư. Mà với chức vị và danh tiếng của hắn, Luật sư đương nhiên cũng không phải tầm thường.
Diêu Trì lại nói:" phần tổ chức hôn lễ đương nhiên sẽ có đến lúc đó cô nhận được thông báo đi đến đó là được rồi, không cần quá rườm rà".
Tần Tâm Ly nghĩ chắc phải diễn đến nơi đến chốn, cô cũng gật gù cho qua, có ai như cô không ? đời người con gái. Hôn lễ của mình đáng ra phải tỉ mỉ lựa chọn sắp xếp với người mình yêu. Nhưng cô tham gia hôn lễ của mình thì lại vô cùng đơn giản và vô tâm đến như vậy. Cũng không có lấy một bức ảnh.
"Haizzz"
Dù có kết hôn giả như thế nào nữa thì trong cuộc đời cô cũng đã có một lần kết hôn và....đây là lần đầu tiên.
Thôi bỏ đi. Dù sao cô cũng đã ký vào đơn đăng ký kết hôn rồi. Bây giờ cô là vợ hợp pháp của người ta. Vả lại cô cũng không trông mong gì vào Diêu Trì sẽ đối xử bình thường với cô.
Diêu Trì chỉ bỏ lại một câu rồi đem theo giấy đăng ký kết hôn rời đi, từ ngày hôm đó không trở về biệt thự, chỉ một mình cô sinh hoạt, nói sinh hoạt như thế thôi chứ căn nhà vắng vẻ này có vô số điều cấm kỵ, cô chỉ ru rú trong phòng.
Cô được hắn đưa cho một chiếc di động thông minh, từ đầu cô không biết dùng loại này, sau đó mò mẫn thì cuối cùng cũng biết, ngay lập tức cô liền muốn gọi cho Chị Tiểu Thanh, bặt vô âm tín đã lâu, nhưng mà cô lại không có số di động của chị ấy, Tần Tâm Ly bó tay.
Cuộc sống của cô nhờ có nó cũng đỡ buồn, cũng còn may là dì giúp việc còn mỗi ngày đến đây.
Mỗi ngày đúng giờ đến làm cơm, cô có thể phụ giúp bà ấy, cuộc sống này với người khác thì cảm thấy vô cùng tẻ nhạt và cô đơn nhưng với cô thì không, cô từ nhỏ đến giờ đã lủi thủi một mình. Với lại....ở một mình cô cảm thấy bản thân thoải mái hơn khi đối mặt và ở chung với Diêu Trì.
Ở chung với hắn cô cảm giác mình bị áp bức, không biết vì sao cô lại có cảm giác đó, cô nghĩ chắc là do tâm lý sinh ra của kẻ yếu đứng trước kẻ mạnh, rụt rè e sợ đây mà.
Tần Tâm Ly vẫn ăn ngon mặc đẹp. Duy trì cũng rất hiểu lòng người, khi thấy những bộ đồ cũ của cô. Hắn chỉ mày, ngày hôm sau liền có người đến dẫn cô đi mua trang phục, quần áo mới.
Người này là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Không biết có quan hệ gì với hắn hay không? Nhưng mà nghe điệu bộ khi người phụ nữ này nói chuyện với hắn qua điện thoại, cô đoán sơ rằng người này chắc chắn là trợ lý của hắn.
Chị ấy lớn hơn cô tuổi, sau khi lấy số đo của cô xong thì tự ý chạy đi lựa đồ.
Quần áo mua rất nhiều, Tần Tâm Ly không thể không nhận. Chị ấy nói đây là mệnh lệnh của Diêu tổng, cô ấy bắt buộc phải hoàn thành.