Trạm Xu một mực đứng chờ ở cửa tiếp nối, bên chân sớm đã chuẩn bị sẵn dụng cụ cứu thương.
Cậu một mực chờ, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân hình cao lớn thương tích chằng chịt được đẩy vào trong. Thẳng đến khi người đang hôn mê được đẩy tới trước mặt mình, khí vô trùng tản đi, khuôn mặt vốn nghiêm túc của Trạm Xu, phút chốc không thể nào nghiêm túc nổi nữa rồi...
Cậu trừng mắt, từ trên nhìn xuống khuôn mặt người đang hôn mê, sắc mặt Trạm Xu xanh lè. Quả thực là không thể nào bình tĩnh nổi!
Trạm Xu nín thở, mắt mở lớn, bất chấp hình tượng, bất chấp sống chết của người trước mặt, cậu điên cuồng bịt chặt lấy mũi vọt đi trong hành lang chật hẹp, một đường phóng thẳng đến buồng điều khiển, tay nắm thành nắm đấm đập mạnh lên nút đóng cửa, sau đó, cả người khụy xuống.
Sắc mặt từ xanh chuyển sang hồng rực kì dị, hô hấp ngày một dồn dập, Trạm Xu cả người co lại, run rẩy vùi đầu vào hai tay, động mạch ở cổ nổi lên dữ tợn, cậu nghiến răng gầm lên một tiếng.
"Vian..." Trạm Xu kiềm chế huyết mạch sôi trào. Gọi đầu não Vian tới, "Thuốc ức chế, mau lấy ra." Hiện tại ngay cả việc khống chế tinh thần lực mở ra nút không gian Trạm Xu cũng làm không nổi nữa.
Vian lúc này mới kịp hoàn hồn từ một loạt hành động của Trạm Xu, hốt hoảng mở ra nút không gian, đầu não thông minh điều khiển một con robot mini chuyên dùng để dọn dẹp trong cơ giáp nâng kim tiêm lên, một mũi tiêm thẳng vào động mạch Trạm Xu.
Một mũi rút sạch dung dịch ức chế, Trạm Xu vốn đang nằm úp sấp bỗng dưng cả người còng lên, ngửa mặt lên trần hít một hơi trầm sâu, gân máu lan khắp cần cổ trắng nõn xinh đẹp, dữ tợn vô cùng, mà hai mắt cậu cũng đỏ đến quỷ dị.
Vian hốt hoảng kiểm tra chỉ số cơ thể của Trạm Xu, cũng cứng họng không thể thốt ra một chữ nào, trong lòng thầm hô: 'Xong rồi...'
Một giây tiếp xúc trực tiếp cùng với khí tức của Lior, hoocmon giống đực theo máu lan tỏa độ nồng đậm đã vượt mức bình thường, không khác gì ma túy tiêm vào thần kinh của Trạm Xu, hoocmon giống đực như một ngòi nổ, phản ứng dây chuyền khiến độ hưng phấn của giống cái tăng cao, lập tức dẫn ra kỳ phát tình!
Đúng vậy, kỳ phát tình kéo tới, không một chút cản trở! Trạm Xu chính thức rơi vào kỳ phát tình đầu tiên trong cuộc đời mình, cũng là kỳ phát tình mãnh liệt nhất của một giống cái để tìm kiếm bạn đời.
Lúc này, Trạm Xu đã sớm bị máu huyết nóng nảy bức đến phát điên rồi, dục vọng như một con mãnh thú không ngừng gào thét trong chiếc lồng sắc, chực chờ xông ra cắn nuốt lý trí của cậu. Hai tay nắm thành nắm đấm chặt đến nổi máu chảy nhỏ giọt dưới sàn, cả người cậu quằng quại bức bối, khôngngừng đập đầu xuống sàn kim loại cứng ngắc bức bản thân phải thanh tĩnh.
Trong đầu cậu lúc này, hai sợi dây lí trí và bản năng không ngừng đấu tranh nhau, giằng co khiến cậu tâm thần muốn đứt phựt.
Hô hấp ngày một nóng bỏng, ngay cả thở ra, hương vị ngọt ngào của giống cái cũng lan tỏa khắp không gian, Vian không ngừng điều khiển hệ thống phun lạnh làm tán đi mùi hương dẫn dụ này của cậu, đồng thời đóng luôn cả khoang tiếp nối của Lior lại.
Đáng thương cho chiến tướng đệ nhất Đế Quốc, trong lúc hôn mê lại bị người đặt trong cửa tiếp nối, hứng chịu khí vô khuẩn không ngừng phả lên mặt.
"Vian... nhanh... tiếm hết thuốc!" Trạm Xu điên tiết gầm lên, hầu như đã mất sạch lí trí mà giựt phăng nút áo, móng tay bén nhọn cào lên cổ thành từng vệt đỏ rướm máu. Cậu càng không biết, hình ảnh như vậy nếu rơi vào trong mắt thú nhân, lại càng mỹ lệ cấm dục, máu huyết sôi sục đến bao nhiêu.
Đối mặt với Trạm Xu đang không ngừng tự hành hạ mình để chống lại bản năng của giống loài, Vian cũng không còn do dự chống đối như trước đây nữa, miễn là cậu thoải mái thêm được phần nào, nó đều tình nguyện làm. Vì thế, bốn lọ thuốc còn lại, tất cả đều nhanh chóng được tiêm vào cơ thể Trạm Xu.
Nhờ tác dụng ức chế, nồng độ chất dẫn dụ trong hơi thở lẫn máu của Trạm Xu đã giảm xuống rõ rệt, hương vị ngọt nị mê người khiến thú nhân si mê cũng loãng dần trong không khí.
Vian thở phào. Một ml không khí lúc nãy, chỉ cần để nó lan ra không khí, phạm vi thú nhân bị hấp dẫn tới chắc chắn vượt ra ngoài năm trăm mét. Huống chi là toàn bộ lượng không khí trong phòng bị lan ra, lúc đó con số chỉ có thể nhảy lên mà đếm bằng km.
Năm liều ức chế, có tác dụng kiềm hãm lại. Nhưng hiển nhiên, kì vọng nó lại có thể như lần trước chặn lại kỳ phát tình chính là suy nghĩ viễn vông của hai người bọn họ.
Vian đưa ra thông báo không hề tốt đẹp với cậu: "Chủ nhân, thành phần thuốc đã loãng đi, dự kiến trong hai giờ tới kỳ phát tình sẽ kéo đến càng kịch liệt hơn..." Vian thật rất muốn vô lườn tâm mà bồi thêm một câu 'cậu tự cầu phúc đi', nhưng kết quả cuối cùng hiển nhiên là không nói được chữ nào.
Hiện tại, chỉ còn hai con đường Trạm Xu có thể chọn.
Một là, để cho Lior - thú nhân duy nhất ở đây, cũng là người có độ tương thích cao đến kinh người đánh dấu cậu tạm thời.
Hai là, Trạm Xu tự sát...
Được rồi, lựa chọn cuối cũng như không lựa chọn. Trạm Xu khổ sở vò đầu. Trong lòng nghiến răng nghiến lợi nghĩ, biết trước như thế, ông đây bả quách ngươi đi cho rồi, cứu về làm gì chỉ toàn gây họa. Mẹ kiếp!
Nhưng không thể trách được. Tình hình lúc đó, Trạm Xu chính mình cũng quên đi thân phận hiện tại của mình là một giống cái sắp đến kỳ phát tình, cậu thấy chiến sĩ bị thương, dùng tâm trạng của một người lính kiếp trước mà suy nghĩ, chỉ một lòng muốn cứu người, cứu đồng đội, nào nghĩ tới vấn đề chiến sĩ trong quân đội, toàn bộ đều là thú nhân cơ chứ!
Mà nói đi nói lại, cho dù lúc đó biết đấy là thú nhân, thậm chí biết người nọ là Lior Ackerlaw, Trạm Xu cũng nhất định sẽ cứu người, nhưng cách cứu sẽ không mạo hiểm như thế này.
Đã từng là một người lính, Trạm Xu rất hiểu tâm trạng của người đứng giữa lằn ranh sinh tử bất đắc dĩ đến thế nào. Là người sống để hy sinh vì tổ quốc, cái mà bọn họ hướng tới nhiều nhất, không phải là vinh quang sau chiến thắng, mà là tinh thần sẵn sàng hy sinh trong mọi hoàn cảnh.
Nói thế nào thì, cứu người cũng là việc chắc chắn không thể nào bỏ qua. Còn tình huống của hai tiếng sau thì... Trạm Xu ngoan tuyệt nghĩ, cùng lắm bảo Vian kích cho mình lẫn cái tên thú nhân chết tiệt kia một luồn điện vài ngàn vôn, khẳng định bản năng giống loài khốn kiếp gì gì đó, cũng địch không lại.
Đáng thương lần hai cho chiến tướng đệ nhất Đế Quốc, khi còn đang chịu khí vô khuẩn không ngừng phả vào mặt, số phận đã bị người ta đảo điên định đoạt xong rồi.
Trạm Xukhắc chế xung động khó nói thành lời trong người, vịn lấy vách tường đứng lên, tìm một chiếc mặt nạ phòng độc đeo vào người, mang theo Vian đi đến cửa tiếp nối chỗ Lior đang nằm.
Lần nữa nhìn lại khuôn mặt cương nghị tuấn mỹ kia, Trạm Xu hai tay run rẩy, khắc chế mối hận trong lòng muốn một đao chém ngang cổ đối phương, dùng xe đẩy đẩy người đến khoang sơ cứu, mà Vian cũng điều khiển cơ giáp bắt đầu phóng đi, định vị một tinh hệ không xa bọn họ chọn làm điểm dừng chân.
Bên trong khoang sơ cứu, Trạm Xu đeo găng tay, mặt nạ phòng độc che nửa khuôn mặt, ánh mắt lập lòe đáng sợ cầm dao giải phẩu định hướng xung quanh động mạch cổ của Lior, đang tính toán xem làm cách nào hạ đao xuống khiến đối phương chết không kịp ngáp.
Lười dao sắc bén lóe lên ánh sáng kim loại lạnh lẽo, Trạm Xu ướm ướm một chút, cuối cùng bĩu môi, đảo mắt nhìn về phía vết thương khủng bố trên vai đối phương, thanh thép vẫn còn dính chặt ở đó. Cậu dùng thiết bị quét một vòng, hình chiếu lập tức hiện lên mô phỏng lại vết thương đa chiều.
Nhìn một cái, may mà không đâm trúng tim, vị trí thanh thép chỉ lệch một cm, tổn thương vùng xương ngực. Mà thanh thép đâm trong cơ thể Lior may mắn không bị cong vẹo.
Trạm Xu thả dao giải phẩu lại khay, dùng một bình xịt kháng khuẩn xung quanh miệng vết thương, cũng không thèm tiêm cho đối phương một liều gây tê, cầm một chiếc kẹp lên, bàn tay đè xuống quanh miệng vết thương, lại xịt xuống một ít dung dịch cầm máu tạm thời khiến máu chảy chậm lại.
Trạm Xu cầm kẹp kim loại cười thâm trầm, hai mắt phát xanh, hạ tay xuống, kẹp đầu thanh thép mảnh, tay còn lại đèn miệng vết thương, bạo lực nâng cao chỏ, rút mạnh ra.
'Phựt' một tiếng, thanh thép mảnh cỡ
Đốt ngón tay bị kéo mạnh ra, máu quanh miệng vết thương cũng ồ ạt túa không ngừng.
Tiếp xúc cự li gần với máu của thú nhân có độ tương thích lên đến %, cho dù đã có mặt nạ phòng độc, Trạm Xu cũng không tự giác mà nín thở, mạch máu trên trán nhảy tưng lên từng hồi.
Lúc thanh thép bị rút ra, Lior vốn nằm hôn mê bất động trên giường bỗng dưng rên lên một tiếng, hai mắt thình lình mở bừng ra, một ánh mắt sát khí bùng phát cứ thế tập trung lên người Trạm Xu. Trạm Xu bị nhìn như vậy, tâm trạng xao động gì đó đều bị ném ra sau đồ, hai mắt thâm quần cũng vì đối phương bất thình lình tỉnh lại mà trợn lên, có vẻ đặc biệt đáng sợ.
Lior khuôn mặt lãnh lệ không huyết sắc, có vẻ đặc biệt hung sát, một tay như thép bắt lấy tay Trạm Xu chưa kịp dời đi trên ngực mình, khóe môi rít lên mấy chữ: "Ngươi... là ai...?" Sau đó triệt để hôn mê.
Trạm Xu hai mắt vẫn mở trừng trừng một lúc lâu, mới trợn ngược lên nhìn trần nhà, miệng cay độc nghiến một cái, thầm hô trong lòng 'đồ hổ giấy' sau đó đứng thẳng lưng, ghét bỏ gạt tay đối phương ra, nhìn lằn đỏ sắp chuyển sang tim bầm trên cổ tay mình, nứu răng đều hận đến ngứa ngáy.
Cậu phun thuốc cầm máu lên, lại dùng thuốc sát trùng lau quanh miệng vết thương sau đó băng bó lại thật chặt, trong suốt quá trình trong lòng không ngừng thống hận nguyền rủa.
Biết trước anh còn trừng tôi như vậy, tôi liền cho anh chảy hết máu mới cứu. Hừ!
Trạm Xu a, có đôi lúc cậu thật biệt nữu~
_________
Tác giả: :))))))
Vừa ngồi xe bus vừa đánh chữ, thế mà chữ tuôn ra như điên :)))) mỗ đi làm đây. Moak~