Tác giả: Lục Nguyệt Thanh Sơn
_____●˚Phù Cừ Cốc˚●_____
Một ngày tháng sáu, trời trong xanh...
Được rồi, đây vốn vẫn là thời điểm trăng treo trên ngọn, mặt trời còn chưa mọc, gà còn chưa gáy.
Trạm Xu một mình nằm trên chiếc giường lớn màu đen, chăn đắp ngang eo, bốn bức tường cùng đỉnh phòng giả lập được chuyển sang chế độ ban ngày nắng ấm áp, máy điều hòa thiên nhiên cũng tùy theo chế độ thời tiết thiết kế trong giả lập, mà làm ra điều chỉnh mức nhiệt độ và thoáng khí cho phù hợp nhất. Thành thử ra mới có cái gọi là trời trong xanh nắng ấm áp bên trên. ╮ (╯-╰) ╭ .
Dưới cảnh sắc nhân tạo tựa như thật thể, Trạm Xu ngồi trên giường, xung quanh thoáng đãng thanh mát, dưới nền cỏ xanh lay động nhẹ nhàng theo gió, căn phòng được chuyển ở chế độ "phong cảnh cùng thực tế" cũng phát ra tiếng cỏ cây lay động nhè nhẹ, lại còn có một làn gió mát thoáng qua, quấn trên người Trạm Xu.
Cậu nhẹ nhõm thở phào ra một hơi, trong không gian bốn bức tường không lớn cũng không nhỏ mà có thể làm giả đến trình độ này, thật không thể không nói, trình độ nhân loại hiện nay chỉ có thể để cho cổ nhân hai lúa lên tỉnh như cậu, cam bái hạ phong.
Cảm thán ưu thương cuộc đời các loại một chút, lại tập trung chú ý lên thứ trên chân mình, Trạm Xu đánh thêm cái thở dài.
Tính đi tính lại, số lần cậu thở dài kể từ khi sống lại cho tới bây giờ, thật là ba mươi mấy năm kia cộng lại hết cũng không đủ.
Cho nên nói, trọng sinh xuyên không gì đó, yy thích chết, nhưng mà thật bị rồi thì chỉ có nước không ngừng hao gầy... ah~~~....
Lại nói đến vấn đề chính, kể từ khi sống lại cũng đã được một tuần cậu đến thế giới này, trong suốt thời gian đó là không ngừng tiêu hóa và hấp thu trí nhớ của thân chủ cũ để lại, cùng với việc điều chỉnh tâm lý sau khi tam quan bị không thương tiếc đạp đổ.
Đừng có nói tại sao nhân vật trong tiểu thuyết người ta mới trọng sinh đến có hai ba tiếng, hai ba ngày liền cái gì cũng biết, cái gì cũng thấu đáo.
Thật ra là tác giả người ta lừa tình đó, làm quái nào mà thời gian ngắn như thế mà tam quan vỡ rồi lại có thể dựng mới lên nhanh chóng như vậy chứ?!
Ok fine! Trạm Xu thừa nhận, cậu đay là vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh về con người ở thế giới này...
Nhìn phần tư liệu dài dằng dặt hiện lên trên khung màn hình không gian của quang não, Trạm Xu đánh một tiếng thở dài thườn thượt.
Một tuần này, đây vẫn là thông tin cậu xem đi xem lại nhiều nhất.
Hành tinh ba ngàn năm sau đã không còn là Trái Đất xưa kia nữa. Hay nói đúng hơn, đây vốn không phải là Trái Đất.
Theo lịch sử Liên Bang ghi chép lại, từ hai ngàn năm trước, nhân loại sau thảm họa môi trường cùng thiên tai đã giảm thiểu dân số xuống hơn một nữa, có nền văn minh quốc gia còn bị tuyệt chủng, phụ nữ, người già phần lớn không trụ vững trong đợt thảm họa khủng khiếp kia đã giảm đến mức gần như là mười nữ trên trăm nam.
Sau đó các nước đứng đầu hợp lực lại, thành lập một Liên Minh, đầu tư tiền bạc và vật chất, nhân lực nghiên cứu chế tạo ra tàu vũ trụ siêu trọng sức chứa khổng lồ, di dời con người, động vật cùng thực vật, đất đai và cả nguồn nước sạch, thành lập nên hàng ngàn tàu vũ trụ sinh thái, tạo ra một môi trường nhân tạo để tiếp tục kéo dài sự sống, di dời ra không gian vũ trụ, một nhánh lực lượng khác trở thành Đội kiến tạo, ở lại Trái Đất.
Trong lúc đó, hy vọng cứu lại hành tinh vẫn còn nhen nhóm trong lòng mỗi người, họ vì hoàn cảnh ép buộc mà bộc phát ra tiềm năng kinh người, chế tạo ra rất nhiều kĩ thuật trí tuệ vượt trội.
Khi mà đội quân nhân loại đang không ngừng nỗ lực kiến thiết lại hành tinh, quê hương của mình, bất ngờ, mưa thiên thạch đổ bộ!
Một lần đổ bộ này, đến không báo trước.
Khi người ở trạm giám sát vũ trụ phát hiện ra, mưa thiên thạch đã tiến sát đến Trái Đất cùng khu đổ bộ của hàng ngàn tàu chở người của nhân loại.
Chính phủ chỉ kịp điều động và di chuyển đi hơn một ngàn chiếc ở xa phạm vi ảnh hưởng cùng quân đội đang đóng ở Trái Đất, gần hai ngàn chiếc còn lại, tất cả đều trở thành tro bụi trong đợt va chạm khủng bố chỉ có một bên hủy diệt này.
Trong vòng chưa đầy mười lăm phút, gần hai ngàn tàu chở người thoát nạn chỉ có vài trăm, hỏng hóc xem như không quá nghiêm trọng, còn lại đều là những người may mắn sống sót trong một khoang con nhộng nào đó được gom góp lại. Thảm họa chỉ suýt nữa đã đưa nhân loại đến diệt vong.
Điều càng khiến con người tuyệt vọng hơn cả là, cơn mưa thiên thạch này đều đi ngang qua Trái Đất.
Một nửa phạm vi bao trùm của thiên thạch trên đường đi đều va chạm lên Trái Đất.
Ngày đó, lịch sử ghi chép lại rằng, đó là tràng pháo hoa thảm khốc cuối cùng mà Trái Đất gửi đến chào tạm biệt nhân loại.
Âm thanh không chấn động trong không gian, nhưng tràn cảnh đó, quả thực bi khốc cũng không thể diễn tả được.
Va chạm kéo dài hơn mười phút, bụi tinh cầu phủ trong vòng ba tháng.
Tới khi con người có thể từ tàu chở người nhìn ra, quê hương đa nuôi lớn và bao dung hàng ngàn thế hệ tổ tiên của họ, đã chỉ còn lại một ít vụn lụi tàn.
Trái Đất bị hủy diệt, chỉ còn sót lại là một phần khuyết không bị ảnh hưởng. Tựa như trăng non. Chân chân chính chính trở thành một hành tinh chết!
Đọc đến chỗ này, Trạm Xu trầm mặc một lúc thật lâu. Nói không đau buồn là giả, quê hương dựng dục nên mình, chỗ dựa, cha mẹ của nhân loại, cứ thế mà bị hủy diệt đi như thế, cậu sao có thể không bi thương? Đến kẻ lòng dạ sắt đá còn phải đổ huyết lệ.
Không nghĩ tới, một chớp mắt trước mình còn ở trên một hành tinh xanh tươi đẹp yên bình như vậy, một khắc sau lại nhìn đến sự hủy diệt của nó.
Mặc dù không chân chính trải qua, nhưng tâm trạng của những con người tha hương lúc đó, phải đau đớn khốn khổ thế nào a?
Bến bờ dừng chân đã không còn, nhân loại tổn thất thảm trọng, trong bi thương kéo dậy tinh thần, kiên cường đè lại bối rối và mờ mịt về đường tương lai, lịch sử ghi lại, năm công nguyên thứ nhất thành lập sau ngày Trái Đất bị hủy diệt, lấy tên Hồng Hoang, bắt đầu hàng chục năm trôi dạt trong vũ trụ tìm kiếm nơi dừng chân mới.
Giai đoạn kham khổ thiếu thốn đến tận cùng đó, là thời khắc tuyệt chủng của nữ giới.
Vì thể chất của họ yếu ớt, đặc biệt nhạy cảm, trong điều kiện sống khắc nghiệt và gian khổ, mức sinh sản giảm thiểu nghiêm trọng, lâu dần, phần vì bệnh tật chết, phần vì tuổi già chết, phần còn lại thì do nhiều nhân tố, cũng chết.
Cuối cùng đến năm thứ ba mươi lịch Hồng Hoang, trên tổng cộng hai ngàn sáu trăm lẻ năm con tàu, đã không còn nữ giới tồn tại, trong khoảng ba mươi năm dđó, số trẻ em sinh ra cũng không vượt quá con số hai trăm, lại vì điều kiện sống mà giảm xuống không tới năm mươi.
Việc này dẫn đến nguy cơ nhân loại sẽ bị tuyệt chủng, các nhà khoa học không còn cách nào khác phải tạo ra một con tàu ấp, dùng ngân hàng gien tiến hành nhân giống vô tính.
Trước đóvấn đề thức ăn đã được giải quyết ổn thoả, nhân loại lúc này duy trì chế độ một ngày hai bữa, thực phẩm đều là một dạng dung dịch tổng hợp, dinh dưỡng và độ chống đói cực cao, được gọi là dịch dinh dưỡng.
Trẻ con sinh ra trong tàu ấp cũng được ngâm trong loại dịch này kết hợp với một liều thuốc kháng sinh trong một tháng nằm ở lồng ấp, từ đó mà tiến hành cải tạo, nâng cao giá trị gien, trở nên mạnh khỏe để tồn tại trong điều kiện khắc nghiệt.
Tiếp theo sau đó hơn hai mươi năm, rốt cuộc, những nhân loại còn sống sót tìm được một hành tinh có đầy đủ điều kiện sống để đổ bộ.
Đó là ngày tháng năm lịch Hồng Hoang. Về sau được đem thành ngày Quốc Khánh.
Sau khi đổ bộ tinh cầu có diện tích gấp hai lần Trái Đất, bề mặt nước chiếm gần nửa tinh cầu nằm rải rác khắp nơi, nhân loại bỏ ra hơn hai trăm năm tiến hành cải tạo môi trường, sau đó biến thành một Trái Đất thứ hai như bây giờ.
Trong suốt quá trình cải tạo đó, nhân loại đã đối mặt với rất nhiều nguy cơ, trong đó phần lớn là từ các sinh vật nguyên thủy tồn tại sẵn có trên hành tinh này.
Những thứ xa lạ với con người, không khám phá, chỉ có e sợ, mà khám phá, phải sẵn sàng hy sinh.
Trong hàng trăm trận chiến cùng dị sinh vật trên tinh cầu mới, có đau thương, cũng mang đến hy vọng cho nhân loại.
Tại thời điểm chiến đấu đó, có một quân nhân bị cuốn vào vòng vây của thực vật cùng dã thú, trong lúc sẵn sàng liều mình chiến đấu, hắn bị thực vật nuốt chửng cùng một dã thú bề ngoài như phong lang.
Sau đó một ngày một đêm, cho đến khi quân đội tìm đến được vị trí của tổ đội gặp nạn của quân nhân kia, lại thần kỳ nhìn thấy được một cảnh tượng còn khủng khiếp hơn mưa thiên thạch!
Giữa đêm đen, một gốc cây ăn thịt bị xẻ bụng từ bên trong, mà ở đó, rơi ra một thứ.
Cho đến khi mọi người nhìn rõ đó là thứ gì, chỉ có khiếp sợ bao trùm đại não.
Là một người, mặc trên người quân phục của nhân loại, nhưng hai tay cùng hai chân đã bị hóa thành vuốt sói!
Phát hiện này, đem đến một bước nhảy thần tốc trong nghiên cứu nhân loại học.
Vấn đề biến mạnh gien con người đã làm khó các nhà khoa học hàng trăm năm, cuối cùng cũng được giải khóa.
Người ta nghiên cứu ra độ phù hợp giữa gien người và gien thú trên tinh cầu này tương thích nhau gần tám mươi phần trăm, để có được bước tiến hóa dung hợp giống như người kia, cần đến một chất dịch làm dung môi tiết ra trong dạ dày cây ăn thịt, sau đó đem phôi kết hợp nuôi cấy bên trong, cuối cùng hình thành nên một giống loài mới cường đại hơn gấp trăm ngàn lần nhân loại và dã thú.
Vừa có khả năng hóa thú, sức mạnh thừa kế từ giống loài được nhân lên, vừa có được trí tuệ con người, tiếp đó, điều làm người vui mừng hơn cả là, một số nhân loại sau khi được trải qua quá trình cải biến gien đó, vì đặc thù cơ thể nhỏ yếu, gien không đủ mạnh bị gien thú biến dị trong dung môi thực vật lấn át, trở thành người tăng sức đề kháng nhưng không thể hóa thú được, bất quá lại đem đến kinh hỷ vượt ngoài sức tưởng tượng của nhân loại...
Họ, có thể sinh con!
Điều này có nghĩa là, những nhân loại tuy có gien dị thú trong người nhưng không thể hóa thú, lại sinh ra một khả năng khác, đó là mang thai và sinh con, kéo dài hậu đại của con người.
Điều đáng nói là, những đứa trẻ được chính hai nhân loại kết hợp sinh ra, đều không cần trải qua quá trình cải biến gien nào cả!
Khi sinh ra vẫn là dạng thú con bọc trong bọc bì mỏng, những thú con đó sẽ được ngâm trong dung môi lấy từ dạ dày thực vật, sau đó tùy vào từng loài mà thời gian phá xác diễn ra khác nhau, càng là giống loài hùng mạnh, thời gian càng lâu dài, tính tới hiện tại, thú con phá xác lâu nhất là một hùng sư kéo dài trong một tháng, còn nhanh nhất chỉ khoảng một tuần.
Kể từ bước ngoặc lớn đó, những người mang gien dị thú có thể hóa thú, được gọi là thú nhân, còn về phần người có khả năng sinh sản hậu đại, được gọi là á thú.
Những thú con sau khi phá xác cũng có thể phân biệt nhóm loài như trên, dựa vào những đặc điểm rất đơn giản: phá xác vẫn giữ nguyên hình thú trong vòng ba tháng, là thú nhân. Phá xác ra liền mang hình thể nhân loại, liền là á thú.
Tuy nhiên, cũng có các trường hợp ngoại lệ, như một số thú con sau khi phá xác giữ nguyên thú hình trong vòng ba tháng, sau đó hóa về hình người về sau lại không có khả năng hóa thú được nữa.
Trường hợp này, ban đầu các nhà khoa học còn cho là kết hợp gien bị thất bại, gien người và thú bị giải phóng, họ sẽ trở thành những nhân loại nguyên thủy, nhưng cho tới khi một cặp vợ chồng thú nhân và "người nguyên thủy", "người nguyên thủy" kia lại có thể sinh con, lại làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của mọi người.
Bởi vì số lượng á thú không nhiều, không thể cân bằng cùng thú nhân, nên luật pháp lúc bấy giờ cũng cho phép thú nhân cùng thú nhân, thú nhân cùng "người nguyên thủy" kết hợp. Nhưng không ngờ tới, việc kết hợp này lại mang đến một kinh hỷ bất ngờ như vậy.
Từ đó, cái gọi là á thú không còn tồn tại nữa, mà được chia lại thành hai nhánh, một là giống cái, vốn là những á thú ban đầu phá xác không mang hình thú, đều là những người sức lực thuộc về người nguyên thủy khỏe mạnh trước nay, nhưng trước thời đại hiện tại lại là những người yếu ớt nhất. Sự tồn tại của họ ngoại trừ tuổi thọ cũng cao như thú nhân, cơ thể ít bệnh tật, giá trị sinh sản lại cao ra, thì có thể xem như nữ giới xã hội trước đây.
Còn loại thứ hai, chính là á giống cái vốn là "người nguyên thủy" ban đầu. Những người này thì nằm ở mức trung, sức lực lớn hơn giống cái, nhưng giá trị sinh sản lại rất thấp, không quý giá bằng giống cái.
Mười á giống cái, có khi còn không có nổi một người sinh được hậu đại, nhưng một giống cái, lại có thể ít nhất sinh ra được hai hậu đại.
Hậu đại của con người lúc này, đều được gọi là thú con cho dù là thú nhân hay giống cái, á giống cái.
Lịch sử phát triển tới hiện tại, qua mấy ngàn năm, dân số nhân loại đã tăng lên đến con số cực lớn, ngoài hành tinh Hy Vọng này ra, nhân loại hiện tại còn có thêm rất nhiều hành tinh trực thuộc.
Tuy nhiên, số lượng giữa thú nhân và giống cái, á giống cái vẫn luôn không lên được tới mức cân bằng, giống cái vẫn là giống loài khan hiếm quý giá nhất, hầu như một giống cái đều có thể xem như là quốc bảo nâng trong tay đế quốc, bởi vì càng qua nhiều thế hệ, giá trị sinh sản của giống cái càng giảm, cho nên càng ngày càng ít đi giống cái và thú nhân mới được sinh ra.
Về phần á giống cái, có thể xem như nằm ở mức giữa, trước sao nay vậy, tỉ lệ sinh hậu đại vẫn nằm ở lưng chừng con số đó, vì điều kiện sức khỏe tốt hơn giống cái, một bộ phận á giống cái còn có thể tham gia vào quân đội cùng nhiều lĩnh vực mà giống cái dù có muốn cũng không có cách nào làm được. Tuy nhiên cũng có những mặt hạn chế nhất định cho cả giống cái và á giống cái.
Dù nói thế, đế quốc cũng không cấm cản tự do công dân, chẳng hạn như giống cái nếu muốn, cũng có thể học đến chuyên chức quân đội, nhưng điều kiện xét tuyển cao đến khủng bố, hay á giống cái học trường quân đội muốn đi tham chiến, yêu cầu sức khỏe cũng phải cao hơn thú nhân gấp mấy lần.
Nhưng bất kể đế quốc có cấp tự do bình đẳng cho giống cái, á giống cái thế nào, họ cũng phải hiểu được vị trí và tầm quan trọng của mình.
Đạo luật của đế quốc, quy định tất cả giống cái và á giống cái đều phải kết hôn khi tròn mười tám tuổi, không ngoại trừ một ai.
Bởi vì khi đó đang trong độ tuổi cơ thể dễ mang thai nhất, nếu cho đến khi mười tám tuổi, vượt quá giới hạn tự do hôn nhân mà đế quốc cho phép, giống cái á giống cái đều phải chịu theo khuôn khổ của pháp luật, đối tượng hôn nhân của họ sẽ do ngân hàng gien của đế quốc chọn tuyển và sắp đặt trong số hàng ngàn thú nhân thuộc trong quân đội đế quốc vẫn còn độc thân sau đó trong vòng một năm tiến hành ghép đôi. Nếu chống đối đều bị nghiêm trị không khoan dung.
Điều đó đế quốc cũng không hề dấu diếm, trong quá trình giáo dục giống cái cùng á giống cái, những điều này đều được đưa vào giảng dạy trong môn luật đế quốc, nhằm giúp các giống cái á giống cái nhìn rõ được vấn đề thời đại và vai trò vị trí của mình, không gây ra những điều đáng tiếc.
Đế quốc mang đến cho họ tự do, bảo hộ và quyền bình đẳng lớn nhất, họ phải trả lại xứng với bổn phận và trách nhiệm của họ.
Đế quốc đã rất khôn ngoan. Ngay từ ban đầu đã không để cho họ kịp nghĩ đến những việc tiêu cực trong lúc an nhàn, mà đã sớm giác ngộ cho họ, không có oán khí do áp bức thì không có chống đối, đó là những gì tốt đẹp nhất mà từ khi thành lập đế quốc đã duy trì cho đến tận bây giờ.
Lịch sử nhân loại không phải vì cái gì khác viết nên, mà là vì chính cái vị kỷ của nhân loại viết nên. Chừng nào còn đến những kẻ vị kỷ có thực quyền, chừng đó còn có trang sử hủy diệt chờ đợi nhân loại.
Người thống trị đế quốc qua hàng đời, đều là những người lớn lên giữa lòng nhân dân.
Đồng loại tranh đấu là tất yếu để phát triển, nhưng tranh đấu dẫn đến chèn ép đạo đức là những hành động thiếu não trầm trọng.
Qua hàng ngàn năm, không phải không có tranh chấp, nhưng lịch sử đã chứng minh, tranh chấp đồng loại thái quá, sẽ bị loại trừ triệt để không có vinh quang.
Đặc biệt, điều để kiềm hãm tham vọng của nhân loại cùng sự độc tài vị kỷ của một số cá nhân chính là câu nói của một vị đế vương đầu tiên cai trị đế quốc:
"Chúng ta lần thứ hai có nơi dung thân, cũng là lần đầu tiên biết đến chúng ta không chỉ có một mình."
____________
Tác giả có lời muốn nói: 囧... Một đêm viết đến tận hơn ba ngàn chữ, cảm giác nhân gia thật trâu bò... lại nói tiếp, lần này viết động lực rất lớn, dự là tuyệt đối không drop, cho dù sẽ có lúc kì kèo... =口=, tha thứ nhân gia, sắp thi cử tới nơi rồi giờ còn lang thang ở mấy cái hố này... thật không biết đến ngày nào mới thấy mặt trời nữa a~
Lăn lộn bán manh cầu để ý nhân gia cùng bọn nhỏ~ >_