Tác giả: Lục Nguyệt Thanh Sơn
Chương : A haha! Thật cao minh, ta không hiểu! ()
_____●˚Phù Cừ Cốc˚●_____
Sáng sớm ánh dương quang chiếu vào cửa sổ, từng mảnh sáng vụn vặt trải trên chăn giường đen tuyền như ánh lưu ly.
Trạm Xu bị nắng chói đến, khuôn mặt trắng nõn càng thêm hồng hào xinh đẹp, hai mắt nhập nhòe máy động, như cánh quạt vẫy nhẹ, không quá năm giây mí mắt liền giật giật mở ra, ánh dương quang thẳng tắp rọi vào đồng tử đen nhánh, từng tia phản quang ra như cầu vồng. Lóa mắt vô cùng.
Trạm Xu hít một hơi, không quen lắm nheo mắt lại, bàn tay thon dài từ trong chăn lộ ra che trước mặt cản đi ánh sáng. Cậu nhỏ giọng lầm bầm, giọng mới tỉnh ngủ khàn khàn câu nhân, nhưng vuốt mèo nhỏ cào vào lòng người: "Vian, đóng cửa sổ lại."
Trong phòng vang lên thanh âm không quá to của đầu não Vian: "Chào buổi sáng, chủ nhân!" Sau đó theo lời, cửa sổ trên tường vô thanh vô tức ẩn đi, vách tường loáng cái bằng phẳng như vốn chẳng hề có cái cửa sổ nào.
Trạm Xu nhìn cảnh này, trong lòng không khỏi chẹp một cái bái phục. Quả nhiên là tương lai, hiện đại khiếm lòng người quỳ bái. Vách tường ngoài đàn hồi đổi cảnh sắc còn có thể tách ra cửa sổ. Bây giờ nhà cửa cũng không còn chen chúc như xưa nữa, mỗi nhà đều có một khoảng sân nhỏ bao quanh, cửa sổ này mở ra thông thoáng vô cùng. Ngoại trừ thành thị công nghiệp tập trung đông đúc, nhà cửa bắt buộc phải linh hoạt tận dụng tối đa ra, thì ngoại thành như chỗ ở Trạm Xu, xem như là thiên đường.
Nằm trên giường chừng mười phút tạm ổn đầu óc, cậu liền vén chăn ngồi dậy, chăn giường đen tuyền mềm mại, áo sơ mi rộng bung hai cúc trên trễ xuống vai, lộ ra đầu vai trơn nhẵn trắng nhịn như trân châu, xương quai xanh tinh xảo dụ người. Trạm Xu không hề ý thức được hình ảnh lúc này của mình có bao nhiêu diễm lệ yêu kiều, nếu bị đám thú nhân kia thấy, chắc chắn sẽ nhào tới ăn không còn vụn xương.
Đáng tiếc thanh niên còn chưa quá ý thức hiện tại mình là ai, vì thế tùy tùy tiện tiện thò chân xỏ dép, cổ chân mảnh khảnh ngón chân tinh tế, nhất cử nhất động đều đẹp đẽ dị thường, sau đó tay cậu túm lấy mái tóc dài buộc lại, mở cửa phòng ra ngoài.
Đứng trước gương trong phòng tắm, Trạm Xu tát nước lên mặt, nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ ngoài sức tưởng tượng, da trắng như tuyết, mắt to đen sâu, môi hồng căng mọng, chính mình nhìn thấy còn muốn cắn một cái.
Cho dù đời trước du nhập vào bao nhiêu nơi chốn tụ tập vạn mỹ nhân, từ em gái phương Đông kín đáo thẹn thùng, tới em gái phương Tây phóng khoáng nhiệt liệt, trăm ngàn khẩu vị, đẹp cỡ nào cũng thấy qua, nhưng tất cả bọn họ cũng không sánh bằng được cái người bị mình mượn xác này.
Trạm Xu cảm thán chép miệng, thật sự là vẻ đẹp phi nhân loại đúng không?
Ngón tay xoắn một lọn tóc đen, buộc gọn gàng lại, cậu vỗ vỗ mặt mình, nhìn trong gương nhếch môi một cái, người trong gương khuôn mặt sáng bừng lên như nụ hoa nhú sương, như anh túc nở rộ. Tự nhìn xong tự giật thót, vỗ trán rồi xoay người xuống lầu.
Vừa bước xuống cầu thang, một cái "đĩa bay" nhỏ như đĩa ăn liền lao tới, Trạm Xu bị làm cho hết hồn, phản ứng cơ thể nhanh hơn cả não bộ một tay vung tới, trực tiếp chém xuống một nhát, "đĩa bay" kia nhất thời mất đà, né một cái, bên mép bị đập trúng, xoay vèo mấy cái lảo đảo mới ổn định lại được.
Giữa "đĩa bay" có một cái lõm, lúc này ánh sáng chiếu lên, một hình thể đa chiều xuất hiện, là một nam nhân thân khoác đồ đen nghiêm cẩn, tóc vàng mắt xanh không lộ cảm xúc.
"Chủ nhân." Giọng Vian vang lên, lúc này Trạm Xu như sực nhớ ra cái gì, thu hồi thủ thế, tùy ý dựa vào tay nắm cầu thang, nhìn cái "đĩa bay" trước mặt mình đỡ trán.
"Lần sau đừng đột ngột lao ra như vậy." Cậu nhắc nhở đầu não thông minh nhà mình, thấy đối phương nghiêm túc gật đầu, mới hài lòng nâng chân vào phòng ăn.
Phòng ăn rộng lớn thoáng đãng, chính giữa kê bàn tròn lớn, xung quanh đặt năm ghế dựa, tất cả đều một màu trắng tinh, chạm lên hoa văn vàng ròng vô cùng sang trọng.
Cậu kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống, ghế có nệm êm, ngồi xuống phi thường thoải mái.
Người máy đầu bếp trong nhà sau khi thấy cậu tiến vào, lập tức bưng lên trà nóng cùng bánh ngọt xanh dứa, sau đó quay lại bắt đầu bật lò lên làm thức ăn.
Đầu não Vian bay đến bên bàn sau đó đáp xuống, bánh xe lộ ra chạy đến bên cạnh Trạm Xu, Vian trong hình chiếu đa chiều khom lưng với cậu, "Chủ nhân, hôm nay nên đến trường rồi."
Trạm Xu lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, cảm giác lành lạnh tan ra mang theo hương dứa cực kỳ khiến người thư hoãn, sau đó nâng tách trà lên nhấp một ngụm, bụng lập tức ấm lên, lúc này mới liếc mắt về Vian, gật đầu "ừm" một tiếng xem như đã biết.
Ngoài mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại lặng lẽ phun tào.
Nói tới thân phận nguyên thân, Trạm Xu 囧.
Ban đầu tưởng đâu chỉ xuyên đến một người bình thường, sau đó chậm rãi tiêu hóa trí nhớ, cũng chậm rãi nhận ra mình thật bất thường.
Ngoài việc bất hạnh vớ được cái mác giống cái vi diệu ra, nguyên thân này còn là một giống cái vị thành niên mới mười bảy tuổi, không những thế, gia tộc sau lưng còn cường hãn đến đáng sợ.
Không phải là Nguyên Soái Đế quốc, cũng không phải chính khách thượng tầng, càng không phải là quý tộc bậc nhất. Mà là... Đầu não cướp vũ trụ cùng buôn lậu vũ khí.
Trạm Xu: 囧
Đệch!
Nguyên thân là con ngoài giá thú của lão đại hắc đạo, bảy năm trước, lão đại hắc đạo ở tinh cầu Hắc Yểm xa xôi lên được mặt báo, tin sốt dẻo "hé lộ tình nhân của lão đại hắc đạo" sau một đêm làm mưa làm gió, vợ lớn của ông ta liền hùng hổ lái nguyên một chiến hạm khổng lồ bay tới tinh cầu Hei chỗ mẹ con nguyên thân sinh sống, lão đại hắc đạo biết tin sớm đã tới đón bọn họ từ trước, cuối cùng giữa đường gặp được vợ lớn nhà mình, bị bà không tiếc nả pháo liên hồi.
Lão đại Hắc đạo bất đắc dĩ thả hai mẹ con nguyên thân vào tàu con nhộng đẩy ra không gian, dự tính phái người hộ tống, bất quá hai mẹ con nguyên thân mệnh khổ, tàu con nhộng đi khỏi khu vực pháo oanh loạn tạc không được bao lâu, liền chạm mặt một băng cướp vũ trụ nhỏ, sau đó đánh đánh giết giết một trận, hai mẹ con bọn họ liền bị tách ra.
Nguyên thân mang theo bên mình đầu não Vian, trôi dạt trong vũ trụ trọn một tháng mới tình cờ được quân đội cứu.vớt, nguyên thân vì không muốn để lộ thân phận bất đắc dĩ của mình, khai mang mình bị mất trí nhớ, đám người quân đội cũng không thể tra thêm được gì, phán đoán đây có lẽ là con của một hành khách nào đó trên chuyến tàu du lịch mấy ngày trước vừa bị đánh cướp.
Bọn họ đưa nguyên thân về Thủ đô Đế quốc, tiến hành xác định làm lại thân phận cho cậu, bởi vì trên cổ luôn đeo theo một sợi dây chuyền có khắc tên, nên tên không thay đổi, tuổi tác qua đo đạt xương xác định là mười tuổi, thuộc về á thú phổ thông, bất quá tướng mạo khả ái xinh đẹp không thua gì giống cái, liền được rất nhiều người hoan nghênh.
Chính phủ vốn muốn để một gia đình trong quân đội không có con cái nhận nuôi cậu, nhưng nguyên thân nhất quyết cự tuyệt, lấy lý do tâm lý tổn thương không thể chấp nhận người lạ, dùng dằng một thời gian chính phủ liền thỏa hiệp, để cậu sinh sống ở khu vực chuyên biệt được quân đội bảo hộ, lãnh nhận giáo dục Đế quốc, về sau sẽ vì Đế quốc mà phục vụ.
Nguyên thân từ khi sinh ra đã thông minh hơn người, đầu não Vian là do cậu tạo ra từ năm tám tuổi, tới bây giờ không ngừng nâng cấp nhiều lần, có thể xem như là đầu não bậc nhất trên đời. Nhưng bên ngoài bị ngụy trang thành quang đầu não phổ thông.
Ngay cả thân phận giống cái từ khi sinh ra cũng đã bị che dấu rất triệt để.
Dù sao thì sinh sống giữa một tinh cầu hỗn loạn như Hei, an ninh không giống như Đế quốc, giống cái hiếm thấy vừa được chào đón vừa bị nguy hiểm.
Về sau khi nguyên thân mười lăm tuổi, sau khi như miếng bọt biển hấp thu tất thảy kiến thức ở học viện Đế quốc dành cho á thú, Trạm Xu tham gia một khóa huấn luyện ngoài không gian, trong chuyến trở về liền tạo ra một "tai nạn" bất ngờ, khiến trăm á thú mất tích, bất quá cậu không cố ý hại đến ai, số người đó đều được định vị lại sau đó không lâu sẽ được quân đội cứu được, nhưng chỉ duy cậu xem như "mệnh bạc" thất lạc giữa vũ trụ đi.
Nghĩ tới đây Trạm Xu cũng không khỏi cảm thán một nồi máu tró này tưới lên đầu cũng rất nghệ thuật đi.
Sau vụ mất tích hi hữu đó, Trạm Xu thay danh đổi phận, mọi thứ từ lâu đã được cái đầu tinh ranh kia tính toán, dưới hoàn cảnh không có bất kì phòng bị nào từ Đế quốc cùng với vỏ bọc á thú vô hại, kế hoạch hoàn thành từng bước xuất sắc.
Trạm Xu dưới cái danh con của lão đại hắc đạo, mặc dù là con ngoài giá thú, vẫn được đặc biệt cưng chìu. Từ sớm đã ý thức được thân phận không mấy khả quan của mình, tiểu thiên tài vừa sáng tạo đầu não vừa xin xỏ lão cha vài bộ cơ giáp từ đánh cướp quân đội hoặc mua bán bất hợp pháp. Sau đó nghiên cứu tháo ráp, tạo ra một đài cơ giáp mini trung cấp cho chính mình.
Cơ giáp không thiên nhiều về chiến đấu mà chủ yếu tập trung ở phòng hộ và tốc độ, có thể thu nhỏ vào nút không gian. Từ lâu đã luôn theo bên mình, được Vian gắn kết điều khiển. Nhờ đó sau khi "mất tích" mới có thể hoàn hảo trở về lại Đế quốc.
Để có thể an toàn vượt qua cảng tinh tế nhập cảnh về đất liền, cậu còn âm thầm tạo ra một thương đội nhỏ chuyên vận chuyển lương thực từ tinh cầu xa xôi về Đế quốc để buôn bán.
Ngày trước ở Hei, học không ít kinh nghiệm từ ông già bất lương kia, biết cách nhìn người cũng như tạo các đội thương buôn ngụy trang, tiểu thiên tài này đều vận dụng được đến triệt để, vốn liếng thì không cần phải đề cập nhiều, người ta từ rất lâu đã biết cái gọi là bòn rút ngân khố, tiền buôn của lão cha cậu ta xem như có ba phần lọt vào túi mình xem như là "chi phí bồi thường uất ức" mà ai đó nói.
Sau đó năm năm lăn lộn ở Đế quốc, âm thầm chạy đến chợ đen tìm được vài đàn em, dạy bọn họ làm thương buôn, tiền bạc phần xuất từ túi, phần lấy từ ngân hàng.
Còn nói lấy ở đâu? Tiểu thiên tài cười lạnh. Cậu ra sức "vắt sữa" lão cha như vậy, đương nhiên phải để nó sinh lời càng nhiều hơn, gửi vào ngân hàng là một, đem chơi cổ phiếu thị trường gì đó cũng có một chân, nắm trong tay một cái đầu não đệ nhất, cộng thêm vốn đầu óc, kiếm tiền không hề là vấn đề với cậu ta. Sau đó chuyện tàu thuyền không gian cũng không khó, ngày xưa dựa vào lão cha cậu đã âm thầm mốc nối vài nhân vật, đều lấy thân phận giả qua mạng làm ăn, hiện tại liền có đất dùng, giấy phép giả đều được xử lý tất tần tật, cuối cùng cứ thế mà trôi chảy vận hành, từ việc buôn bán cũng sinh lời cho bản thân, cứ thế mà tính, thật ra là một vòng tròn đẻ tiền cho nguyên thân không ngừng nghỉ.
Trạm Xu biết được những việc này, cảm thái không ngừng. Thiên tài, người này quả thật là thiên tài!
Đem về Trái Đất, chắc chắn là ông trùm nhỏ. Cũng là dạng tội phạm mà Trạm Xu hận nhất.
Cho nên nói bây giờ cậu xem như trúng số rồi đi? Khi không thành tiểu phú hào, còn an nhàn tự tại không cần lo nghĩ gì, thân phận còn rất hợp ý mình, cô độc một mình không sợ lộ ra sơ hở.
Vã lại...
Trạm Xu cười nhạt, làm gián điệp hai mang lâu như vậy, có khi cáo già thành tinh luôn rồi, ứng phó mấy việc của nguyên thân cũng không quá khó.
Dù gì tất cả đều đã có sẵn trong đầu, Trạm Xu nhắm mắt cũng có thể thấu đạt được suy nghĩ tính toán của nguyên thân, từ đó mà suy diễn lên hoàn toàn không khó.
Khó là...
Trạm Xu nhăn mặt, người máy đầu bếp cũng cùng lúc mang lên thức ăn.
Bây giờ, thân phận của cậu chính là một á thú hai mươi tuổi, đến từ tinh cầu xa xôi, là giáo viên khoa chế tạo cơ giáp chính quy của Học viện Quân đội Đế quốc.
Trán Trạm Xu giật pặc pặc. Mắt nổ đom đóm.
Đệch, mình vừa tiêu hóa xong mớ thông tin khổng lồ, liền bắt mình ù ù cạc cạc đi dạy học, quá là bất lương!
__________
Tác giả có lời phát biểu: : một chương cuối tuần!