Cùng Tiêu Dư Thiên “ở chung” hơn nửa năm, sau khi dần dần chung sống hoà thuận, Tiểu Thuần cảm thấy con người anh cũng không tệ. Ít nhất rất yêu mến động vật nhỏ, điểm này giống với cô.
Một buổi tối cuối tuần, Tiểu Thuần hẹn với bạn đại học tụ họp ở quán bar, hai giờ trước đó cô ở nhà trang điểm mặc quần áo. Lúc cô từ phòng đi ra thì gặp Tiêu Dư Thiên ôm mèo từ thư phòng đi ra.
Thấy cách ăn mặc của cô rất đẹp, trang điểm đậm hơn bình thường, anh không khỏi nhìn nhiều lần, thuận miệng hỏi: “Em muốn ra ngoài à?”
“Ừm, có một buổi tụ họp.” Tiểu Thuần nói với anh, rồi chào Tiểu Bảo ở trong lòng anh: “Tiểu Bảo, chị phải đi ra ngoài, em ở nhà ngoan ngoãn nhé, phải nghe lời biết không?” Tiểu Bảo meo một tiếng, Tiểu Thuần hài lòng mở cửa ra ngoài.
Đợi cô đi được một lát, Tiêu Dư Thiên theo bản năng đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống. Trong ánh hoàng hôn, bóng dáng thướt tha của Tiểu Thuần thoạt nhìn ung dung, như là tâm trạng rất tốt.
Cô phải cô hẹn với bạn trai không, hoặc là đi coi mắt? Anh có chút buồn bực, lại có chút lo âu kì lạ, cả đêm đứng ngồi không yên, chuyển kênh TV nhiều lần, chẳng xem được cái nào, anh vào thư phòng lên mạng, trong lòng vẫn rối bời không bình tĩnh lại.
Mắt thấy sắp mười hai giờ, cô còn chưa về nhà. Sợ cô ra ngoài gặp bất trắc, anh muốn gọi điện thoại hỏi một chút, do dự hồi lâu anh vẫn không bấm dãy số kia. Tiểu Bảo uể oải ngồi trên sofa, nó hoàn toàn không biết tâm lý của Tiêu Dư Thiên đang mâu thuẫn.
Anh thấy Tiểu Bảo có chút bơ phờ, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, anh ôm nó từ trên sofa thả xuống sàn nhà, nó vẫn bất động, ngoan ngoãn nằm sấp trên sàn nhà, vì thế anh ngồi khom người xuống quan sát Tiểu Bảo, nó bỗng nhiên hắt hơi một cái. Chẳng lẽ là bị cảm? Anh hơi nghi ngờ.
Phía bên kia, Tiểu Thuần cùng đám bạn học chơi ở quán bar đến khuya mới giải tán, một bạn học ở gần đó lái xe đưa cô về nhà. Dưới lầu khu chung cư, Tiểu Thuần từ trên xe bước xuống, rồi cúi người nói lời cảm ơn với bạn học kia, người kia vẫy tay sau đó lái xe đi.
Tiểu Thuần xoay người muốn lên lầu, vừa ngước mắt thì thấy Tiêu Dư Thiên ôm mèo con đang đứng ở cửa sổ lầu nhìn ra bên ngoài, trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp.
Về đến nhà, Tiêu Dư Thiên cau mày nói với Tiểu Thuần: “Tiểu Bảo bị cảm.”
Cô “ồ” một tiếng, hiếu kỳ nói: “Nó cũng sẽ cảm cúm sao?”
“Đó là đương nhiên.” Anh liếc xéo, giọng điệu có phần bất mãn.
“Em đã nuôi mèo thì nên chăm sóc nó cho tốt, nó giống như con người, bị ốm cũng sẽ không thoải mái.” Giọng điệu của anh quả thực khác hẳn với thân phận luật sư của chính mình, rất giống một ông cụ non.
Tiểu Thuần đón lấy Tiểu Bảo từ trong tay anh, đem mặt mình kề sát đầu nó, Tiểu Bảo im lặng hơn nhiều so với bình thường, mọi ngày nó cực kỳ hoạt bát.
“Anh cho nó uống thuốc chưa?” Tiểu Thuần hỏi.
Tiêu Dư Thiên nhìn cô một cái: “Trong nhà chỉ có thuốc cho người uống.”
Cô bĩu môi, khẽ cáu: “Vậy sao anh không đi mua? Biết nó bị bệnh anh còn không đi mua thuốc.”
Tiêu Dư Thiên không trả lời, anh lo lắng cả đêm, cô không về anh cũng chẳng có cách nào yên tâm đi ngủ, anh đã nghĩ mang Tiểu Bảo đi khám bệnh trước, nhưng sợ cô trở về không thấy nó sẽ phát điên.
“Được rồi, cho nó uống một nửa viên thuốc, chắc không độc chết nó đâu.” Tiểu Thuần nói đùa, đặt Tiểu Bảo trên sofa, rồi tìm thuốc cho nó uống. Cô nhét thuốc vào miệng Tiểu Bảo, nó nhanh chóng phun ra.
“Nó là mèo, sao có thể uống thuốc như vậy, nên mài viên thuốc nhuyễn, pha ở trong sữa.” Tiêu Dư Thiên ở bên cạnh nói.
“Vậy anh còn ngây người làm gì.” Cô nghiêng đầu nhìn anh. Tiêu Dư Thiên lấy sữa đến, cô đem viên thuốc vỡ vụn bỏ vào trong sữa.
“Người lúc nãy đưa em về là bạn em à?” Tiêu Dư Thiên nhịn không được mà hỏi.
Tiểu Thuần không nghĩ tới anh sẽ hỏi vậy, cô khó hiểu một chút rồi trả lời: “Đúng vậy, là bạn học của tôi.”
Lúc này Tiêu Dư Thiên đã có phần hối hận lời nói đường đột vừa rồi, anh không nói nữa, chỉ lấy tay sờ đầu Tiểu Bảo, che giấu cảm xúc của mình. Tiểu Thuần nhìn anh có vẻ nghi ngờ, cô nghĩ thầm, anh hỏi vậy không phải là ghen chứ. Trầm mặc hồi lâu, hai người chẳng mở miệng nữa.
Lúc nửa đêm, Tiểu Thuần đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên bị một hồi gõ cửa làm tỉnh giấc, mở cửa ra thì thấy Tiêu Dư Thiên.
“Chuyện gì?” Cô gãi đầu, buồn ngủ đến mức không mở nổi hai mắt.
“Vừa rồi tôi ở toilet thấy Tiểu Bảo nôn mửa, chỉ sợ là đau dạ dày.” Tiêu Dư Thiên nói tình huống với Tiểu Thuần. Cô vừa nghe xong liền lo lắng, cô từng xem qua trên mạng, mèo thuần chủng càng cưng chiều, khi bệnh sẽ không dễ dàng khoẻ lại.
Tiểu Thuần chạy đến phòng khách, nhìn thấy Tiểu Bảo nằm trong ổ mèo lạnh run, thỉnh thoảng giương miệng kêu meo meo, rõ ràng cơ thể không thoải mái.
“Làm sao bây giờ, có nên đưa nó đi bệnh viện không?” Cô hỏi anh.
Anh nhìn Tiểu Bảo: “Xem ra phải mau chóng đưa nó đi, bệnh tình nặng thêm sẽ không tốt đâu.”
Tiểu Thuần ôm Tiểu Bảo muốn đi ra ngoài, Tiêu Dư Thiên gọi cô lại: “Em không thay quần áo ư? Đêm đã khuya, bên ngoài rất lạnh.” Lúc này cô mới nhớ tới trên người mình chỉ mặc áo ngủ phong phanh, cô vội vàng trở về thay quần áo, lại cầm chút tiền.
Đêm mùa hè, không biết từ khi nào mưa đã bắt đầu rơi. Tiểu Thuần ôm mèo, Tiêu Dư Thiên giúp cô mở ô, hai người đi trong mưa vội vã, hơn mười phút sau mới tìm được bệnh viện thú nuôi. Họ giao Tiểu Bảo cho bác sĩ xem thử, bác sĩ nói với bọn họ, ruột của Tiểu Bảo bị nhiễm trùng, phải truyền dịch.
Tiểu Thuần ôm Tiểu Bảo trên đùi, nói với Tiêu Dư Thiên: “Anh đi về ngủ trước đi, một mình tôi trông nó là được.”
Anh lắc đầu: “Đã muộn rồi, cứ để tôi ở lại với em và Tiểu Bảo, bằng không một mình em trở về cũng không an toàn.” Tiểu Thuần cười với anh, cô hơi mỏi mệt, chỉ chốc lát sau lại ngủ thiếp đi.
Chợp mắt được một lúc, đợi khi cô tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện mình gối lên vai Tiêu Dư Thiên, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, lúng túng nói: “Thật ngại quá, tôi ngủ quên.”
Tiêu Dư Thiên cười nhạt, rồi nói với cô, thuốc nước trong ống truyền dịch đã sắp hết rồi.
Khi hai người từ bệnh viện thú nuôi về đến nhà thì đã hơn bốn giờ sáng. Tiểu Thuần mệt không chịu nổi, cô đặt Tiểu Bảo vào trong ổ rồi về phòng nằm ngủ ngay lập tức.
Sáng hôm sau, cô lại bị hồi gõ cửa làm tỉnh giấc. Mở cửa ra thì thấy Tiêu Dư Thiên mặc âu phục phẳng phiu đứng ở cửa.
“Chuyện gì thế?” Cô gục đầu hỏi.
Anh quan sát cô, thúc giục: “Đã tám giờ rưỡi, sao em còn chưa thức dậy, không sợ đến muộn ư?”
“Hả? Tám giờ rưỡi! Trời ơi, tôi ngủ quên mất.” Buồn ngủ của cô hoàn toàn biến mất, vọt tới toilet rửa mặt chải đầu.
Lúc đánh răng, cô bỗng nhiên suy nghĩ, không đúng nha, hôm nay chẳng phải thứ bảy sao, cô vội súc miệng, trở về phòng xem thời gian biểu thị trên di động, đúng là thứ bảy.
“Hừ, hôm nay là thứ bảy, anh quên rồi ư?” Tiểu Thuần tức giận đi đến phòng khách trả oán Tiêu Dư Thiên, anh đang ở cửa trước thay giày, nghe như thế, anh cười xin lỗi: “Vậy à, tôi đã quên hôm nay là thứ bảy, thật ngại quá, quấy rầy giấc ngủ của em.” Luật sư không nghỉ ngày thứ bảy, cho nên anh chẳng có khái niệm gì với thứ bảy.
Tiểu Thuần biết anh cũng là có lòng tốt, cô không oán trách anh, trở về phòng ngủ tiếp. Tiêu Dư Thiên nhìn thấy cô về phòng, khoé miệng anh có chút ý cười.
Tiểu Thuần ngủ thẳng đến trưa, sau khi thức dậy việc đầu tiên chính là xem Tiểu Bảo. Sau khi truyền dịch Tiểu Bảo khoẻ hơn nhiều, tuy nó vẫn không hoạt bát, nhưng không nôn mửa như đêm qua. Cô làm chút gì đó cho nó ăn, nó ngửi ngửi, có lẽ không thèm ăn nên chỉ ăn hai miếng rồi thôi.
Lúc ăn trưa, Tiêu Dư Thiên gọi điện thoại đến. “Em đi đâu thế, tôi gọi hai lần mà không có ai bắt máy?”
Tiểu Thuần cười hì hì: “Đêm qua thức khuya nên tôi buồn ngủ quá.”bg-ssp-{height:px}
“Tiểu Bảo khá hơn chút nào chưa?” Anh quan tâm hỏi han.
“Khoẻ hơn rồi, nhưng ăn không nhiều lắm.” Cô liếc nhìn Tiểu Bảo một cái, thấy nó lui vào trong ổ, không thèm động đậy, ánh mắt lại tập trung xem TV, trong lòng cô cười cười.
“Từ từ là được rồi, hôm nay em hãy mang nó đến bệnh viện kiểm tra lại.” Tiêu Dư Thiên đang ăn trưa ở nhà ăn trên lầu của văn phòng, Tiểu Thuần nói với anh, Tiểu Bảo đang xem TV, anh hiểu ý cười cười, lại trò chuyện cùng cô mấy câu.
Cô gái trợ lý thấy cảnh này, xoay đầu qua ra vẻ thần bí hỏi: “Gọi điện cho bạn gái anh à?”
“Không phải.” Tiêu Dư Thiên lắc đầu phủ nhận.
Cô gái trợ lý bĩu môi, bắt chước giọng điệu của anh: “Không phải thì sao giọng điệu của anh lại dịu dàng như vậy? Em đi đâu thế, tôi gọi hai lần mà không có ai bắt máy, ha ha ha ha, không phải tôi thích nghe lén, thính lực của tôi thật sự rất tốt đấy.”
“Đừng nói bừa.” Tiêu Dư Thiên trừng cô ta. Cô gái trợ lý hừ một tiếng, không để ý tới anh. Tính tình của anh luôn luôn rất tốt, cho dù là trừng mắt người khác cũng chẳng sợ anh.
Buổi tối sau khi Tiêu Dư Thiên tan tầm, anh thấy Tiểu Thuần không có ở nhà, không khỏi hơi tò mò, anh tìm Tiểu Bảo, cũng chẳng thấy nó đâu, lúc này anh mới nhớ ra, có lẽ cô đã mang Tiểu Bảo đến bệnh viện kiểm tra lại.
Bảy giờ hơn, Tiểu Thuần mới ôm Tiểu Bảo về nhà, vừa vào phòng khách, cô đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngon. Đến cạnh phòng bếp, nhìn thấy Tiêu Dư Thiên đang xào rau, cô nói: “À, anh đích thân xuống bếp, làm nhiều chút nhé, tôi cũng chưa ăn cơm.”
“Tôi không biết em vẫn chưa ăn, chỉ làm một phần cho mình thôi.” Anh cố ý nói đùa với cô. Tiểu Thuần chun mũi, hậm hực ôm Tiểu Bảo đi.
Tiêu Dư Thiên đặt đồ ăn trên bàn, anh gọi Tiểu Thuần ra ăn cơm.
“Tôi không ăn, Tiểu Bảo không ăn, tôi cũng không ăn.” Cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lúc nãy.
“Ai nói Tiểu Bảo không ăn, em xem kìa.” Tiêu Dư Thiên lấy một con cá nhỏ đặt bên cạnh ổ mèo, Tiểu Bảo ngửi ngửi, ăn ngon lành.
Tiểu Thuần mở to mắt: “Trước đó tôi cho nó ăn nó lại không ăn, sao anh cho nó liền ăn thế?
Tiêu Dư Thiên buồn cười nói: “Nó thông minh hơn em, biết mùi vị đói bụng rất khó chịu.”
Hừ. Lại dám chế nhạo cô. Tiểu Thuần tức giận liếc mắt nhìn anh, rồi cô trở về phòng mình, đóng cửa lại ngăn cách với anh. Tiêu Dư Thiên nhún vai, đối với tính tình quái gở của cô anh không cảm thấy lạ. Ăn hay không thì tuỳ cô, anh không mời cô ra ăn nữa.
Tiểu Thuần bực bội, vẫn đói bụng nhốt mình trong phòng, lục lọi khắp phòng cũng không tìm ra bất cứ đồ ăn vặt nào có thể ăn. Sô cô la đã bị cô ăn hết từ lâu, cá khô, thịt bò khô cũng chẳng còn thừa bao nhiêu, căn bản ăn không no bụng, suy nghĩ hồi lâu cô mới nhớ tới, trong tủ lạnh còn một miếng bánh mousse thừa lại ngày hôm qua.
Đợi đến mười một giờ, cô rón ra rón rén đi ra phòng bếp. Trong phòng khách tối như mực, đèn ở thư phòng cũng đã tắt, chỉ có phòng của Tiêu Dư Thiên lộ ra một chút ánh sáng. Cô nghĩ thầm, ngàn vạn lần đừng để bị anh nghe được động tĩnh.
Cô lặng lẽ mở tủ lạnh ra, lấy cả hộp bánh ngọt, uống một hớp sữa, hơi lạnh chút, cũng may hương vị không tồi.
“Em làm gì thế? Lén ăn vụng à?” Tiếng nói của Tiêu Dư Thiên vang lên ở phía sau, anh vỗ vai cô một cái. Tiểu Thuần khẩn trương, bánh ngọt vốn sắp nuốt xuống lại nghẹn ở cổ họng, lên không lên, xuống không xuống, cô vội vàng uống một hớp sữa, thiếu chút nữa bị sặc.
Tiêu Dư Thiên thấy bộ dạng đói chết của cô, anh cố gắng nhịn cười, rót một ly nước ấm cho cô: “Đồ ăn vừa lấy ra từ tủ lạnh không tốt cho dạ dày, uống chút nước ấm đi.” Cô không nhận, anh liền đặt ly nước trong tay cô, cô sợ vỡ ly nên đành nhận lấy.
“Em đừng tự làm khó mình.” Anh nhìn cô. Cô trừng anh, “Ai cần anh lo?”
Tiêu Dư Thiên cười nhạt: “Tôi không phải xen vào, nhưng nếu ăn uống hại dạ dày, cũng là chính em bị giày vò có phải hay không?” Tiểu Thuần bĩu môi không mở miệng.
Anh không so đo với cô, chủ động hỏi: “Còn muốn ăn gì không, tôi làm một ít cho em.”
“Không ăn.” Tiểu Thuần uống nước xong rồi về phòng mình.
Tiêu Dư Thiên nhún vai, cảm thấy cô gái này rất khó hầu hạ, không phải thường đâu.
Tiểu Thuần trở về phòng, đóng cửa lại rồi tựa vào cánh cửa, khoé miệng có chút ý cười. Cô sống một mình ở thành phố này, đã rất lâu không ai quan tâm cô như vậy, cô cũng chẳng phải không có bạn bè, nhưng bạn bè ai mà không có cuộc sống riêng, ai sẽ quan tâm cô ban đêm có đói bụng hay không, ăn uống hại dạ dày hay không.
Tiểu Thuần lên giường nằm ngủ, phát hiện Tiểu Bảo ngoan ngoãn nằm cạnh giường. “Bé con, em cũng không ngủ được ư? Chúng ta cùng nhau ngủ nhé.” Tiểu Thuần ôm mèo vào trong lòng, vuốt ve lông nó, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.
Một đêm này ngủ rất ngon, buổi sáng sau khi thức dậy, Tiểu Thuần phát hiện Tiểu Bảo vốn nằm ngủ ở đầu giường của cô đã không thấy đâu. Cô vội vàng choàng áo đi tìm khắp nơi, kết quả tìm hồi lâu cũng chưa tìm thấy. Cô có phần sốt ruột, theo bản năng chạy đến ban công xem thử, cũng chẳng thấy bóng dáng của Tiểu Bảo. Hết cách, cô đành phải gõ cửa phòng của Tiêu Dư Thiên.
“Luật sư Tiêu, tôi không thấy Tiểu Bảo.” Cô vừa gõ cửa vừa nói.
Tiêu Dư Thiên mở cửa ra: “Nó ở đằng kia.” Anh quay đầu chỉ về một hướng. Tiểu Bảo đang ở trên giường anh chơi đùa.
“Sao nó lại ở chỗ anh?” Tiểu Thuần hơi nghi ngờ, mỗi ngày cô đều đóng cửa ngủ mà.
“Tôi cũng không biết, có lẽ tự nó mở cửa, mèo rất thông minh đấy.” Tiêu Dư Thiên mấp máy môi.
Tiểu Thuần vẫn không tin Tiểu Bảo có bản lĩnh như thế. Đột nhiên cô phát hiện mình và Tiêu Dư Thiên đều chỉ mặc áo ngủ, cô không khỏi có chút xấu hổ. Tiêu Dư Thiên ôm mèo trả lại cho cô, cô đón lấy, nghĩ thầm: bé con này, thật đúng là trọng sắc khinh bạn.
Buổi tối, Tiểu Thuần ôm mèo xem TV ở phòng khách, Tiêu Dư Thiên tắm rửa ở phòng tắm. Chuông điện thoại bỗng vang lên, cô nhìn số gọi đến, là số ở vùng khác, Tiểu Thuần do dự hồi lâu, đành phải tiếp máy.
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của một người đàn bà, nghe ra có vẻ lớn tuổi. Đối phương tìm Tiêu Dư Thiên, cô không thể nói anh đang tắm, nói như vậy nhất định đối phương sẽ hiểu lầm quan hệ của hai người. Vì thế cô nhanh nhạy nói Tiêu Dư Thiên đang bận, xin đối phương mười phút sau hãy gọi lại.
Lúc chuông điện thoại vang lên lần nữa, Tiêu Dư Thiên đã từ phòng tắm đi ra, anh nhận điện thoại. Hoá ra là mẹ anh gọi tới, Tiểu Thuần không có hứng thú lắng nghe đối thoại của mẹ con người ta, cô chuyên chú xem “Võ lâm ngoại truyện”, bất tri bất giác cười ra tiếng hô hố.
“Cô gái nhận điện thoại lúc nãy là ai thế?” Một khi mẹ đã phát hiện ra manh mối thì sẽ không bỏ qua. Tiêu Dư Thiên đành phải nói: “Là hàng xóm ạ.”
“Hàng xóm sao lại ngồi ở nhà con không đi, mẹ nghe được tiếng cười của cô ấy.” Bà Tiêu ở đầu dây bên kia không nhanh không chậm thẩm vấn con trai.
Tiêu Dư Thiên theo bản năng nhìn Tiểu Thuần một cái, thấy cô đang say sưa xem TV, kêu cô cười nói nhỏ thôi cũng không tốt.
“TV nhà cô ấy bị hỏng.” Tiêu Dư Thiên buộc lòng phải tìm một cái cớ. Bà Tiêu ở đầu dây bên kia cười cười. Hai mẹ con trò chuyện hơn một giờ đồng hồ.
“Cuối tuần bố mẹ tôi muốn qua đây thăm tôi.” Tiêu Dư Thiên cúp máy, nói với Tiểu Thuần.
Cô ngây người một chút: “Vậy làm sao bây giờ? Tôi không phải dọn ra ngoài vài ngày chứ, ngộ nhỡ bọn họ hiểu lầm…”
Anh lắc đầu: “Không cần làm như vậy, tôi sẽ giải thích với bọn họ, sắp xếp bọn họ ở khách sạn.”
Tiểu Thuần nhìn anh một cái, không nói gì nữa, trong lòng lại cảm thấy sự tình có chút kỳ lạ.
Hết chương