- Hi hi! Ngươi không muốn nói với ta, ngươi làm sao giải quyết được ám thương của Đại Nhi hay sao?
Con ngươi xinh đẹp của Yêu Hậu hiện ra vẻ xuân mị nhìn Nghệ Phong, trong nháy mắt thậm chí Nghệ Phong hoài nghi đôi mắt giống như hạt châu của nàng sẽ tràn nước ra.
- Ah! Ám thương của Đại Nhi? Chuyện xảy ra là từ khi nào?
Có đánh chết Nghệ Phong cũng không thừa nhận, từ khi cùng Yêu Hậu vào Thánh Địa, mặc dù trước sau Yêu Hậu vẫn không động võ. Thế nhưng ngôn ngữ đồng dạng lăng lệ ác liệt, Nghệ Phong đã nhiều lần tiến vào cạm bẫy của nàng. Lúc này nói chuyện cùng Yêu Hậu, mỗi câu nói của Nghệ Phong nói đều phải dùng tinh thần kích thích, hắn không dám tùy ý trả lời. Sự sợ hãi đối với nữ nhân này, không chỉ bởi vì thực lực Nghệ Phong tăng lên là có thể loại trừ hết, mà từ thời điểm hắn còn là một tiểu nhân vật đã khắc sâu ở trong óc hắn.
- Không có can đảm.
Yêu Hậu bĩu môi, nói với giọng cực kỳ khinh thường.
Sau khi Nghệ Phong nghe được lời nói của Yêu Hậu, khóe miệng hắn lộ ra vẻ tươi cười. Hắn sẽ không bởi vì nàng câu khích tướng này mà đi thừa nhận mình cùng Thi Đại Nhi đã làm cái gì. Nữ nhân này giống như là thời tiết, luôn luôn thay đổi bất thường.
- Hi hi! Bất quá, ngươi đi Tần gia trang là vì tìm tiểu tình nhân kia của ngươi sao? Nghe Đại Nhi nói, tiểu tình nhân kia của ngươi cũng rất đẹp. Mỗi người một vẻ điên đảo chúng sanh.
Yêu Hậu cười hì hì nói.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua nữ nhân diễm lệ mị hoặc, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân này có cố ý dẫn hắn đi sai đường hay không? Nghệ Phong không biết đường đi tới Tần gia trang, vừa vặn có Yêu Hậu đi theo hắn, vì thế Nghệ Phong sẽ không buông tha cơ hội này, hắn vừa giúp Yêu Hậu trị liệu đồng thời cũng để cho Yêu Hậu làm người dẫn đường cho hắn.
- Ta cảm thấy được, vẻ đẹp của Lam Hinh tỷ tỷ điên đảo chúng sinh nhất.
Nghệ Phong rất chăm chú nhìn Yêu Hậu, hắn rất thức thời cùng dối trá nói.
- Hi hi! Thực nghe lời!
Vẻ mặt Yêu Hậu tươi cười, đối với câu trả lời này của Nghệ Phong hết sức hài lòng:
- Nếu ngươi cảm thấy ta điên đảo chúng sinh nhất, vậy thì bỏ tiểu tình nhân của ngươi đi. Hi hi, rồi tỷ tỷ đền bù tổn thất cho ngươi được không? À mà còn có Đại Nhi nữa a!
Sau khi nghe thấy lời nói của Yêu Hậu, Nghệ Phong nhìn về phía sau của Yêu Hậu đánh giá. Vòng eo thon nhỏ tinh tế, kiều đồn ngạo nghễ cong lên, làn da mềm mại sáng bóng… Không chỗ nào của Yêu Hậu mà không phải tản ra khí tức xanh non mơn mởn. Quả thật làm cho bất kì nam nhân nào cũng có cảm giác muốn âu yếm nàng.
Nghệ Phong nuốt một ngụm nước bọt, hắn lập tức nói với giọng rất chân thành:
- Nếu Lam Hinh tỷ tỷ thực hiện trước lời đã nói thì ta có thể cân nhắc xem sao.
Yêu Hậu cười hi hi, giống như cười mà không phải cười nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi muốn sao?
Nghệ Phong ngại ngùng cười nói:
- Nói chuyện nhân sinh nói chuyện lý tưởng, nghiên cứu các động tác khó và nâng cao đều được.
- Được a! Có muốn ta để cho Đại Nhi trước tiên đến giúp ngươi thực hiện một chút hay không?
Yêu Hậu giận dữ liếc nhìn Nghệ Phong, ánh mắt toát ra phong tình vạn chủng:
- Chỉ cần ngươi có thể vứt bỏ tiểu tình nhân kia. Ta cùng Đại Nhi có thể ở cùng một chỗ.
Những lời này khiến cho Nghệ Phong không kìm nổi nghĩ đến một hình ảnh, hai thân thể trắng như là trứng gà bóc đồng thời bày ra ở trước mặt hắn. Hai khuôn mặt tuyệt mỹ, bốn ngọn song phong hồng hồng trắng nõn và đôi chân thon dài lắc lư, tản tính hấp dẫn vô cùng.
Nghĩ đến những hình ảnh này, Nghệ Phong không khỏi cảm giác tà hỏa dưới đáy lòng của hắn bắt đầu thăng lên như bão tố. Không thể không thừa nhận, những lời nói đó của Yêu Hậu xác thực rất hấp dẫn, loại hấp dẫn này so với xuân dược còn mạnh hơn nhiều. Yêu Hậu là người rất giỏi nắm bắt tâm tư nam nhân.
Tuy trong đầu Nghệ Phong không thể không xóa bỏ những hình ảnh hấp dẫn chết người này, thế nhưng những lời nói, những hành động của Yêu Hậu lại mị hoặc chết người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nghệ Phong có vẻ hơi ngại ngùng nói:
- Nếu Lam Hinh tỷ tỷ làm như vậy, tự nhiên ta sẽ cân nhắc thận trọng.
Yêu Hậu nhìn ánh mắt của Nghệ Phong quét từng chỗ một trên người của nàng, nàng liền nhoẻn miệng cười với Nghệ Phong. Thân thể mềm mại thon thả của Yêu Hậu khẽ động, biểu tình vô cùng mê người, nói với Nghệ Phong:
- Ngươi từ bỏ nàng, tự nhiên ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi.
Nghệ Phong nhếch miệng, không nói gì với Yêu Hậu nữa. Hắn ngồi ở mũi thuyền đưa chân vào trong nước, cảm giác cái lạnh buốt của hồ nước. Đáy lòng hắn cảm thấy rất hoài nghi, Yêu Hậu không phải cố ý lừa gạt hắn, có lẽ theo nhánh sông này thật sự có thể đến được Tần gia trang.
Yêu Hậu nhìn bóng lưng cao ngất của Nghệ Phong tản ra một loại khí chất không giống người thường. Sau đó, nàng lại nhớ tới tiểu hài tử năm đó, không ngờ lần này chính mình lại phải chịu thua thiệt trong tay của hắn, cũng đồng dạng thật không ngờ Nghệ Phong có thể phát triển nhanh đến như vậy.
Còn sát phạt đối với Mặc gia, lúc này nàng mới phát hiện nguyên bản thiếu niên luôn bị nàng khi dễ đã sớm thay đổi, sự thay đổi đó khiến nàng nhìn không thấu. Yêu Hậu lắc đầu, đi đến trước mặt Nghệ Phong, nàng cũng ngồi ở mũi thuyền, đưa chân vào trong nước. Hai cặp chân song song cùng một chỗ, lắc lư theo nước sông thanh tịnh. Nghệ Phong có thể hoàn toàn thấy rõ ràng sức sống, vẻ mềm mại, thanh khiết của nó. Khó thể thấy được đôi chân ngọc này, ánh mắt Nghệ Phong nhìn lên ở phía trên.
Yêu Hậu ngẫu nhiên đong đưa va chạm vào chân của hắn, xúc cảm mềm mại trắng nõn khiến cho Nghệ Phong nhích tới gần Yêu Hậu một chút, theo tốc độ khua nước của Yêu Hậu, hai chân của hắn cũng dùng đồng dạng khua theo.
Yêu Hậu nhìn Nghệ Phong gần trong gang tấc, đầu có chút hơi nghiêng dựa vào bả vai Nghệ Phong, ngồi sát vào nhau ở mũi thuyền. Có người không rõ, còn tưởng rằng đây là một đôi tiểu phu thê.
Yêu Hậu rúc vào người Nghệ Phong, nàng cũng không cảm thấy cái gì khác lạ, ngược lại cảm giác rất ấm áp, nàng dán sát vào người hắn khiến cho Nghệ Phong quay đầu liếc mắt nhìn Yêu Hậu.
- Đừng nhúc nhích!
Thanh âm của Yêu Hậu sau vang lên bên tai Nghệ Phong, hai chân tiếp tục khua khoắng ở trong nước, cùng Nghệ Phong chơi trò đạp nước. Giờ phút này nàng tựa như một tiểu cô nương thuần khiết.
Nghệ Phong có chút chuyển động thân thể, khiến cho Yêu Hậu dùng một tư thế thoải mái cọ vào người hắn.
Thấy động tác này của Nghệ Phong, Yêu Hậu liếc nhìn hắn một cái, sau đó mới lại gối đầu lên bả vai Nghệ Phong, nói với hắn:
- Còn phải mất bao lâu nữa mới giúp ta giải quyết xong năng lượng Thánh Ngọc Thạch?
Nghệ Phong nghĩ một hồi rồi đáp:
- Nhanh thôi, đại khái tầm hai ba ngày gì đó.
Nghệ Phong thầm nghĩ vốn là có thể sớm hơn, trực tiếp dùng đến năng lượng Ngũ Hành dẫn dắt năng lượng Thánh Ngọc Thạch đi ra là được. Nhưng năng lượng Thánh Ngọc Thạch trân quý như thế nào, cho dù là Nghệ Phong cũng không muốn lãng phí, vì thế mà lúc này Nghệ Phong mới hao tốn thời gian dài, phân tán năng lượng Thánh Ngọc Thạch, phong ấn lại trong cơ thể Yêu Hậu.
Mặc dù năng lượng Thánh Ngọc Thạch có tính chất uy hiếp, nhưng Yêu Hậu đã có thực lực Quân cấp ngũ giai, chỉ cần không tới một phần ba năng lượng Thánh Ngọc Thạch đồng thời bạo động thì không cần phải lo lắng xuất hiện nguy hiểm nữa.
Yêu Hậu hiển nhiên cũng biết chuyện Nghệ Phong làm, nguyên bản nàng nghĩ phải triệt để lãng phí năng lượng Thánh Ngọc Thạch, nhưng thật không ngờ Nghệ Phong gom những năng lượng phân tán vào trong cơ thể. Có sự trợ giúp của năng lượng Thánh Ngọc Thạch, thực lực của nàng sẽ tiến triển nhanh hơn rất nhiều.
- Hi hi, không thể tưởng được, đi theo ngươi đúng là một quyết định cực kì chính xác.
Yêu Hậu nhìn Nghệ Phong cười nói.
Nghệ Phong bị Yêu Hậu dựa vào như vậy, đáy lòng có chút tâm viên ý mãn:
- Ta rất ít gạt người mà.
Yêu Hậu trắng mắt liếc Nghệ Phong:
- Là ngươi rất ít bị người lừa gạt sao?
Nghệ Phong cũng không phản bác, lúc này chân hắn quấn lấy chân của Yêu Hậu, dùng sức kẹp lấy chân ngọc của Yêu Hậu trong nước, không cho nàng nhúc nhích. Nghệ Phong nhìn Yêu Hậu nói với vẻ đắc ý:
- Đã biết rõ nàng lại muốn khi dễ ta.
- Vậy sao? Còn sớm! Từ từ sẽ đến, không phải còn có thời gian ba ngày sao?
Một câu của Yêu Hậu vừa nói, lập tức khiến cho Nghệ Phong sởn gai ốc.