Mị Ảnh

chương 151: uy lực của phượng cầu hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, khi trái tim của chính mình dung nhập vào Mặc Tình. Hắn lại phát hiện chính mình có thể cộng hưởng, hồn lực khổng lồ bao phủ trên dây cầm, ngón tay nhảy dựng lên theo hồn lực, rõ ràng ngón tay làm theo ý nguyện của chính mình. Kích thích âm thanh lưu loát mạch lạc và sinh động.

Điệp Vận Du trông thấy sắc mặt Nghệ Phong rất kinh ngạc, nàng liền giải thích:

- Không ai hiểu rõ Mặc Tình hơn ta, hiện tại ngươi đã tiếp nhận hồn lực của ta. Tự nhiên cũng cảm thấy nó thân thiết giống như ta. Nếu như theo lời lúc trước ngươi nói là nhất lưu, hiện tại chính là siêu nhất lưu.

Nghe được lời giải thích của Điệp Vận Du, lúc này Nghệ Phong mới bừng tỉnh. Hắn không chế nguồn hồn lực không lồ không thuộc về chính mình dung nhập vào dây cầm, cũng khẽ gảy gảy.

Ngu Phi tại lầu các đối diện vừa mới nghe tiếng cầm trúc trắc trở nên lưu loát thành thạo, nàng thoáng sửng sốt, bất quá cảm thấy tiếng cầm rất quen thuộc, khiến nàng nhoẻn miệng cười.

Nhất thời, ngón tay trắng noãn của Ngu Phi mạnh mẽ kích thích dây cầm, giống như thiên ngôn vạn ngữ vang lên trong hư không. Lại giống như mưa xuân rả rich không thôi, rửa sạch tâm linh bao phủ đầy bụi trần.

Lòng tin của Nghệ Phong bỗng nhiên tăng vọt, hắn mỉm cười hưởng dây cầm dao động. Khúc Tương Phi Oán liên tục vang lên, có lẽ bởi vì hồn lực của Điệp Vận Du, Nghệ Phong cảm thấy có vài phần khác trước.

Nhất thời, trong hư không hai đạo âm thanh không ngừng đan xen vào nhau.

Hoặc ấm áp!

Hoặc ưu oán!

Hoặc điềm tĩnh!

Hoặc tịch mịch!

Mọi người phía dưới nghe như si như say, cùng lúc nghe hai đạo tiếng cầm khác nhau, tâm tình trên mặt cũng không biến đổi. Trong đêm tối vắng vẻ tiếng đàn dao động truyền đi thật xa. Vốn đêm tối yên tĩnh càng thêm trống vắng!

Ngu Phi tại lầu các đối diện, tim càng lúc đập càng nhanh! Làn điệu như vậy có thể nói là tuyệt tác có một không hai, tuyệt tác này thực sự Điệp Vận Du sáng tác được sao? Bất quá, làn điệu này thực sự thích hợp với thân phận của nàng, nhưng tại sao trong tiếng cầm của nàng không còn trình độ không tỳ vết như trước. Điều này và cầm kỹ của Tông Sư như nàng thật thích hợp ah!

Ngu Phi cũng không dám suy nghĩ nhiều, bởi vì làn điệu của đối phương càng lúc càng mạnh mẽ, nàng đành phải dung nhập trái tim vào thân cầm, nhẹ nhàng kích thích dây cầm.

Nghệ Phong huy động ngón càng lúc càng lưu loát như nước chảy mây bay, càng kích thích lại càng say sưa. Đến sau cùng, hắn quên đi chính mình đang gẩy đàn, không ngừng huy động tiềm thức của chính mình theo khúc Tương Phi Oán.

Điệp Vận Du thấy tràng cảnh như vậy, nàng cũng có chút kinh ngạc, nhìn Nghệ Phong mỉm cười nói:

- Quả thực hắn rất có tiềm lực làm nhạc công.

Bất quá, điều này cũng nhờ hồn lực khổng lồ của nàng trợ giúp, nàng nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt nhu tình, cười nói:

- Độ Hồn Thuật cũng lãng phí của ta rất nhiều tinh lực, có thể đến chỗ nào đó cũng phải dựa vào thiên phú của chính ngươi.

Nghệ Phong chìm đắm trong Mặc Tình, hắn không cảm nhận được, lúc này đấu khí trong cơ thể hắn cũng không ngừng lưu chuyển theo tiếng cầm, xoay tròn liên tục càng lúc càng nhanh. Linh khí thiên địa cũng từ bốn phía mạnh mẽ bao vây xung quanh hắn. Dựa theo hơi thở tiến nhập vào trong cơ thể hắn.

Mà nguyên bản hồn lực không lồ của Điệp Vận Du đã trở thành hồn lực thuộc về chính hắn, chậm rãi tinh lọc.

Khí tức, linh khí mạnh mẽ gia nhập dòng xoáy, dòng xoáy vốn nhỏ bé như hòn đá từ từ lớn lên. Màu sắc càng lúc càng tươi đẹp. Từng đạo linh khí theo kinh mạch lưu chuyển ra bên ngoài, sau khi rửa sạch kinh mạch lại lưu chuyển trở về.

Kinh mạch vốn rộng thùng thình, được linh khí rửa sạch lại càng thêm rộng, độ cứng rắn cùng dần dần tăng thêm.

Linh khí ôn hòa tựa hồ không ảnh hưởng tới Nghệ Phong, hắn giống như người bất động, chỉ biết kích thích dây cầm càng lúc càng lưu loát, như nước chảy mây bay. Nguồn:

Ngu Phi tại lầu các đối diện càng nghe càng giật mình, nàng có thể cảm giác được cầm kỹ của đối phương không ngừng đề thăng, mơ hồ song hành cùng chính mình, tỳ vết trong tiếng cầm càng lúc lại càng ít.

Thấy tình hình như vậy, Ngu Phi cũng không dám bảo lưu, nàng cũng để toàn thân dung nhập vào thân cầm. Tấu khúc cầm đạt tới cảnh giới không cầm không ta của chính mình.

Mọi người phía dưới cảm giác chính mình chìm đắm trong dương quang ấm áp, ôn nhu tao nhã. Mọi người nhìn mây trời cuộn tròn từ từ di chuyển, trong lòng đạm nhiên như không, giống như thân thể thăng hoa không còn một tia ưu sầu.

Thế nhưng, rất nhanh cảm giác lại biến đổi mạnh, mọi người dường như nhìn thấy một nữ nhân có muôn vàn u oán, nước mắt trải dài trên khuông mặt thanh tú, trong lòng khẽ run lên. Nàng bi thương như vậy, ưu sầu như vậy. Hình như kẻ rõ nghìn vạn nỗi đau trong lòng. Cảm giác xé ruột xé gan, nước mắt càng lúc càng trải dài trên khuôn mặt. Điều này khiến bọn họ cảm giác được yêu thương và đồng cảm, hận chính mình không thể lâu nhập trong lòng yêu thương một phen.

Tiếng đàn du dương càng lúc càng nhỏ, tới sau cùng mọi người hầu như không nghe được thanh âm chấn động tâm linh kia. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện Ngu Phi không hề tấu nhạc. Càng khiến bọn họ kinh hãi chính là: Từng đạo sóng ấm rõ ràng vẫn thẳng tắp hướng về đối phương, căn bản không tản ra ngoài. Điều này cũng khó trách bọn họ không nghe được.

Tuy rằng mọi người chưa hết bàng hoàng, nhưng cũng tiếp nhận đây là chuyện thực. Bất quá đối với Điệp Vận Du và Ngu Phi, bọn họ sùng bái tới tột cùng, cư nhiên có người có thể diễn dịch cầm khúc của chính mình như người lạc vào cảnh giới kỳ là vậy.

Điệp Vận Du nhìn hư không không ngừng hiện lên từng gợn sóng, nàng cười cười:

- Không ngờ Nghệ Phong có thể đạt tới trình độ như vậy, cầm kỹ này khống chế âm thanh chuyển phát, điều này phải đạt tới Tông Sư mới có thể làm được ah!

Bất quá, khi nàng thấy linh khí thiên địa vẫn điên cuồng dung nhập vào cơ thể Nghệ Phong, nàng vô cùng kinh ngạc: Tâm tình của tiểu tử này là từ trạng thái nhập định sử dụng?

Lúc này Nghệ Phong thực không hoàn toàn không biết đến chuyện bên ngoài, hắn không thể khống chế được chính mình liên tục thi triển cầm kỹ.

Dòng xoáy đấu khí trong cơ thể đã lớn hơn gấp đôi. Tốc độ dòng xoáy so với lúc trước cũng nhanh hơn rất nhiều. Linh khí không ngừng thấm vào kinh mạch, cũng giống như dòng suối nhỏ lưu chuyển không thôi. Mang đến từng đạo cảm giác nhu thuận êm ái.

Mà hồn lực của Nghệ Phong cũng chậm rãi tinh lọc, đề thẳng, rất nhanh vượt xa bình cảnh. Linh khí tùy ý rửa sạch, không ngừng đề thăng.

Lúc này, rốt cục Nghệ Phong cũng tỉnh lại. Hắn cảm nhận được linh khí trong cơ thể chính mình lớn mạnh gấp mấy lần. Hắn thất kinh, không ngờ dựa vào nguồn hồn lực khổng lồ của Điệp Vận Du, cư nhiên hắn có thể đề thăng hơn một bậc. Nguyên bản đấu khí nhị giai sơ cấp, rõ ràng đã nhảy vọt lên tam giai đỉnh phong, hồn lực cũng đề thăng tới cửu giai đỉnh phong! E là không được bao lâu, chính mình sẽ tiếp tục được đề thăng.

Điệp Vận Du tựa hồ cũng cảm giác được trên khuôn mặt Nghệ Phong bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh hỉ, nàng cười nói:

- Đạt được nhiều chỗ tốt phải không?

Nghệ Phong cười cười không đáp lại Điệp Vận Du. Vừa mới tĩnh tâm nhập định, cầm kỹ của hắn cũng mạnh mẽ tiến triển. Thấy tình hình như vậy, Nghệ Phong cũng không đơn giản gảy khúc Tương Phi Oán. Ngón tay lại mạnh mẽ huy động, gảy khúc Phượng Cầu Hoàng.

Điệp Vận Du thấy vậy, nàng hơi sửng sốt, cười hi hi:

- Nghệ Phong, ngươi thật cả gan! Cư nhiên ngay cả Ngu Phi cũng dám đùa giỡn. Hi hi, rất thú vị, rất thú vị. Ta thực rất muốn nhìn biểu tình hiện tại của Ngu Phi như thế nào?

Ngu Phi thấy cầm kỹ của đối phương mạnh mẽ giảm xuống, nàng không khỏi sửng sốt:

- Điệp Phi có chuyện gì vậy? Cầm kỹ trầm ổn bất định như vậy?

Bất quá, nàng còn chưa kịp nghĩ tới chuyện gì đang xảy ra. Tại lầu các đối diện lại truyền đến một khúc nhạc, nàng nghiêng tai lắng nghe không khỏi đỏ mặt tía tai. Khuôn mặt tuyệt mỹ kia bỗng nhiên phiếm hồng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio