- Đã như vậy, vậy các ngươi ở lại chỗ này đi.
Lời nói nhàn nhạt khiến ba võ giả hơi sững sờ, lập tức nhìn Nghệ Phong nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy trào phúng, nếu Nguyệt Nghiên nói những lời này bọn họ còn có thể tin tưởng. Chỉ là lời này từ trong miệng Nghệ Phong nói ra, có vẻ mười phần buồn cười. Một tên phế nhân, đối với ba vị đại lão nói ở lại chỗ này? Hắn tính cái gì?
- Cười đã chưa?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn ba người, không biết khi nào trong tay Nghệ Phong đã xuất hiện Tru Tiên Kiếm, Nghệ Phong nhìn ba người nói:
- Có lẽ các ngươi không nghe nói qua Phượng Hoàng niết bàn a. Cũng không kiến thức qua phế nhân chém giết đại lão. Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi kiến thức một phen.
Lúc khóe miệng Nghệ Phong kéo lên một vòng cung, ba người đối mặt nhìn nhau, trong nội tâm đột nhiên nhấc lên một tia dự cảm không tốt. Chỉ là thời điểm bọn họ chuẩn bị làm chút gì đó lại phát hiện nguyên bản Nghệ Phong ở chỗ kia, không biết khi nào đã biến mất không thấy.
Mà thời điểm bọn họ đang tìm Nghệ Phong, đại lão Hạ gia lại phát hiện mình hoàn toàn bị tập trung, một cổ lực lượng khiến hắn toát mồ hôi lạnh, cho hắn áp lực vô cùng, mà dưới tình huống hắn muốn đột phá cỗ áp lực này, không biết khi nào trong hư không đột nhiên xuất hiện một đạo nguyệt mang màu trắng bạc, đạo kiếm quang này xuất hiện trong nháy mắt, toàn bộ không gian hết thảy đều bị kiếm quang bao bọc, một kiếm này kinh diễm vô cùng, hư không phảng phất chỉ còn lại một đạo kiếm quang. Dưới đạo kiếm quang này, tất cả đều không có ý nghĩa.
Bất kể là ba vị đại lão hay là Nguyệt Nghiên, chứng kiến một kiếm kinh hồng giống như thiên địa này đều trừng to mắt, trong mắt nguyên một đám tràn đầy vẻ không dám tin.
Mà đặc biệt là đại lão Hạ gia bị kiếm quang bao phủ, trong mắt càng tràn đầy hoảng sợ, lực lượng trong cơ thể bạo phát, pháp tắc chi lực một mực phòng hộ hắn, như vậy hắn còn cảm thấy chưa đủ, tranh thủ thời gian lấy ra linh khí của hắn, vận chuyển mười hai thành lực lượng ngăn cản đạo kiếm quang này.
- Vô dụng!
Một câu nói nhàn nhạt vang lên, đạo kiếm quang nọ đã bổ tới linh khí của đại lão Hạ gia, thời điểm đạo kiếm quang này bổ lên, linh khí của đại lão Hạ gia vỡ vụn trong nháy mắt, ngay cả một khắc cũng không thể ngăn cản nổi.
Thời điểm linh khí đối phương vỡ vụn, xu thế đạo kiếm quang này giống như tia chớp, tại lúc tất cả mọi người không dám tin lẫn không phản ứng kịp, đại lão Hạ gia đã bị chém ngang lưng, một cột máu cực lớn bắn ra, mà hồn thể của hắn không thể chạy trốn, chỉ cần dư ba của đạo kiếm quang này đã nát bấy triệt để.
Chỉ một kiếm, võ giả cấp bậc đại lão, cư nhiên triệt để vẫn lạc, linh hồn không còn.
Một màn này khiến đám người Ngạo Tuyết và Liễu Nhiên bởi vì phát giác được uy thế của đại lão, nhanh chóng chạy tới, lập tức ngốc trệ tại chỗ.
Không biết khi nào, Nghệ Phong về tới vị trí vừa rồi lần nữa, giống như không có chút di động nào. Nguồn:
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Ngạo Tuyết nhìn thi thể cấp bậc đại lão trên mặt đất, nàng dùng tay che lấy miệng mở lớn, vẻ mặt rung động nhìn Nghệ Phong, tựa hồ là nhìn quái vật.
Mà hai vị đại lão Tiên Cảnh nhìn một màn này, sau một lát ngốc trệ, cả hai đều không dám tin cả kinh kêu lên:
- Điều này không có khả năng! Điều này không có khả năng!
Nghệ Phong nhìn hai người, khóe miệng mang theo vui vẻ như trước:
- Trên đời này không có gì không có khả năng.
Toàn bộ không gian lâm vào trong một mảnh tĩnh mịch, đặc biệt người trong Tội Ác Chi Thành, vốn bọn họ cho là thành chủ đã là một cái phế nhân, từ nay về sau sẽ tránh ở phía sau hai vị phu nhân. Chỉ là thật không ngờ, vị thành chủ đã từng bá đạo cực kỳ, như mặt trời ban trưa này, lại một lần nữa khiến người ta chấn động không kịp trở tay.
Điều này sao có thể? Trở thành phế nhân mà nói, lại có thực lực một kiếm chém giết cấp bậc đại lão sao? Điều này có phải là nằm mơ hay không? Hơn nữa, không ai nhìn rõ hắn làm như thế nào.
Nguyệt Nghiên cũng trừng mắt nhìn Nghệ Phong chăm chú, tuy vừa rồi nàng nghĩ đến loại khả năng này, nhưng mà chân chính nhìn thấy, nàng vẫn trừng to mắt, trên đời này thực sự có chuyện tình Phượng Hoàng niết bàn bàn sao?
Ánh mắt Nguyệt Nghiên nhìn Nghệ Phong, tất cả mọi người ngốc trệ nhìn chăm chú, Nghệ Phong khẽ cười cười. Chuyện tình tự hủy kinh mạch, ngược lại có hơi mạo hiểm. Lúc trước nếu không bởi vì nguyên nhân Nguyệt Nghiên và Thiến nhi, Nghệ Phong cũng không dám làm mạo hiểm cửu tử nhất sinh như vậy. Cũng bởi vì ở giữa hai phe Tiên Thánh ép bức, Nghệ Phong mới cắn răng một cái làm chuyện tình tự hủy kinh mạch, trừ vì Nguyệt Nghiên ra, còn có một nguyên nhân nữa chính là vì Phượng Hoàng niết bàn.
Lúc trước Nghệ Phong trao đổi với Thánh chủ một phen, biết được đi vào Thần Cấp rất xa vời. Hơn nữa, sau khi Ngũ hành đạt tới một loại trình độ không thuộc về mình. Đặc biệt ở nghịch chuyển Ngũ hành đại tuần hoàn, kinh mạch đều tan ra hòa vào cơ thể, giống như thời điểm không có kinh mạch, trong óc Nghệ Phong hình thành một kinh mạch mơ mơ hồ hồ.
Cho tới nay, kinh mạch Lăng Thần Quyết càng tu luyện càng nhiều, nhiều đến nổi hắn không nhớ hết bao nhiêu, trải rộng toàn thân. Mà ở thời điểm Ngũ hành đại tuần hoàn nghịch chuyển, kinh mạch đã tan vào cơ thể.
Nghệ Phong nghĩ thầm, có phải là cảnh giới cao nhất của Lăng Thần Quyết chính là mỗi một chỗ đều là kinh mạch, mà mỗi một chỗ cũng không phải là kinh mạch.
Đương nhiên, đây chỉ là một ý nghĩ của Nghệ Phong, cũng không dám nếm thử. Ý nghĩ này, đừng nói là hắn, coi như là Thánh chủ biên soạn Ngũ hành đại tuần hoàn, lịch đại tông chủ đều khó có khả năng trả lời, bọn họ tuyệt đối sẽ không lớn mật nghĩ như thế.
Thánh chủ từng nói qua, tuy pháp tắc tương sinh tương khắc của hắn rất mạnh, nhưng cũng chính bởi vì có được hai loại pháp tắc này, muốn lĩnh ngộ pháp tắc bản nguyên càng khó. Mặc dù có một đường hi vọng, nhưng mà trên thực tế khó như lên trời.
Điều này khiến Nghệ Phong lúc ấy có cảm giác muốn tự hủy pháp tắc cũ để tu luyện mới, nhìn thấy Thánh chủ có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, lúc này chỉ còn lại có ba người, Nghệ Phong nghĩ đến tương lai hắn cũng như vậy liền không nhịn được đau đớn tim đập nhanh.
Kể từ đó, Nghệ Phong bí quá hoá liều. Một mực không hạ được quyết tâm, lại bởi vì Nguyệt Nghiên và Thiến nhi hạ được quyết tâm liều một lần.
Nếu như ý nghĩ của hắn là sai lầm, kiếp này triệt để hủy diệt, nếu như hắn nghĩ là đúng, vậy hắn có nắm chắc lại tiến một tầng.
Không có kinh mạch, chính là khắp nơi là kinh mạch. Toàn thân một đường kinh mạch tu luyện. Lực lượng dung nhập vào máu, cốt tủy, thân thể, hết thảy trong tất cả, đây mới chính là hàm nghĩa Ngũ hành chân chính.
Ngũ hành điều hòa, không thể nghi ngờ thân thể mình chính là một Ngũ hành đại tuần hoàn. Dùng lực lượng Ngũ hành dung nhập trong toàn bộ thân thể, không cần kinh mạch, cái gì cũng không cần, hết thảy dung nhập thành một. Đây mới thực sự là đạo tu luyện cao nhất?
Cũng như Thái Cực, sinh sôi không ngừng, vạn vật không dứt.
Nghệ Phong có được lực lượng Ngũ hành, đây chính là tài phú của hắn, tài phú người khác không thể có. Hắn có thể sử dụng Ngũ hành tạo thành phù hợp triệt để, thậm chí không cần kinh mạch. Nhưng người khác không được.
Mà lần này Nghệ Phong đánh cuộc là một lần cửu tử nhất sinh. Nhưng cuối cùng Nghệ Phong đã thành công.
Khiến mình và lực lượng Ngũ hành triệt để kết hợp lại, thực lực của hắn cũng như Phượng Hoàng niết bàn, càng tăng lên một cấp độ. Thế nên mới hơn nửa năm, Nghệ Phong một mực mượn nhờ Thái Cực, khiến lực lượng Ngũ hành và thân thể của hắn đạt tới trạng thái dung hợp hoàn mỹ, tuy hai mà một.