Nhất thời, chỉ thấy trong hư không Nghệ Phong huy động Tiêm Hổ Kiếm trong tay càng lúc càng nhanh. Rất nhanh, toàn thân hắn mờ mờ ảo ảo. Chỉ có thể thấy được từng đạo năng lượng từ Tiêm Hổ Kiếm mạnh mẽ bắn ra, hướng về phía đám người vây công hắn.
Cổ năng lượng kia cuộn lên vô số cát bụi, khiến mọi người vây xem chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mờ mờ ảo ảo. Cát bụi màu tro tung bay khắp trời, trực tiếp che lấp quang huy của thái dương. Nguồn:
Tiếng quyền chạm vào nhau văng vẳng bên tai, vô số tiếng gió thổi, tiếng kình gào thét vang lên. Theo thời gian, bụi bay càng lúc càng nhiều. Mọi người cũng không thấy bất cứ hình bóng nào trên đấu trường, trong lòng không khỏi mắng lớn: Kháo, tại sao các người làm đấu trường như vậy? Cát bụi bay khắp trời, ngăn cản lão tử xem kịch hay.
Tuy rằng bị một mảnh cát bịu u tối ngăn cản, nhưng lúc đó mọi người vẫn không dời mắt khỏi đấu trường. Ngay cả ánh mắt lúc trước chú ý tới dáng vẻ Thượng Quan Vũ Phượng, đôi gồ bồng đầy đặn và đôi chân dài của nữ tử lãnh ngạo. Cũng chuyển lực chú ý phóng tới hư không.
Thượng Quan Vũ Phượng trông thấy bụi bặm bao trùm khắp thiên địa, nhãn thần nàng liền biến ảo bất định. Sau một hồi lâu, quay về phía nữ tử lãnh ngạo nói:
- Hàn Tuyết! Ngươi nghĩ ai sẽ thắng?
Nữ tử lãnh ngạo quay đầu, nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, thản nhiên nói:
- Ngươi hi vọng ai thắng?
- Chuyện này...
Thượng Quan Vũ Phượng nhất thời ngây dại tại chỗ... Thượng Quan Vũ Phượng vẫn luôn muốn tìm rồng trong loài người làm vị hôn phu, hình ảnh cường thế của Nghệ Phong khắc sâu vào tâm tư của nàng. Vẫn tưởng vị hôn phu của chính mình là phế nhân, hiện tại tiếp cận yêu cầu của chính mình như vậy. Khiến tâm tư nàng bị kích thích xen lẫn vui sướng. Thế nhưng, chính mình hết lần này tới lần khác yêu cầu hắn từ hôn, thậm chí hắn căm ghét chính mình. Chính mình nhiều lần bi hắn sỉ nhục, khiến nàng cũng có hận ý.
Lúc này Bố Lan Ny không hài lòng, nói:
- Vũ Phượng tỷ tỷ. Tỷ cần phải thay đổi điều kiện tìm hôn phu! Không thể dùng thực lực làm tiêu chuẩn được? Tiểu tử này đê tiện vô sỉ, càn rỡ tự đại, cho dù thực cường thịnh hơn gấp trăm vạn lần, ta cũng liếc mình làm ngờ. Một mực hắn sỉ nhục tỷ, bởi thực lực của hắn cường thế. Tâm tư của Tỷ đối với hắn thực sự vẫn không thay đổi sao?
Thượng Quan Vũ Phượng cười khổ. Nàng vẫn luôn bị gia tộc truyền thụ tư tưởng về cường giả, tư tưởng tìm cường giả làm hôn phu sớm đã ăn sâu vào xương tủy của nàng, há lại có thể dễ dàng thay đổi như vậy. Nếu như người khác cũng không tới mức này. Thế nhưng, người này chính là vị hôn phu trước đây của chính mình!
Bố Lan Ny trông thấy Vũ Phượng nhìn Nghệ Phong như vậy, nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Nàng cũng biết tiêu chí chọn hôn phu của Vũ Phượng đã ăn sâu vào xương tủy của nàng ta rồi.
- Ta nghĩ tiểu tử kia nhất định sẽ thất bại! Dù chiêu thức này của hắn cường đại tới mức nào, cũng không thể chống lại năm Sư Cấp và mười Nhân Cấp!
Bố Lan Ny quả quyết nói.
Thế nhưng, nữ tử lãnh ngạo đứng bên lại lắc đầu, quay về phía Bố Lan Ny nói:
- Các ngươi biết cố sự Lôi Đình Phá Nhật Kiếm sao?
Thượng Quan Vũ Phượng sửng sốt, lập tức chờ đợi nữ tử lãnh ngạo giải thích.
Nữ tử lãnh ngạo giống như bị câu dẫn, trong ngữ khí cư nhiên trở nên lãnh đạm, trong lòng có chút cảm thán nói:
- Lôi Đình Phá Nhật Kiếm chính là vũ kỹ Địa Cấp, mấy trăm năm trước, gia tộc ta đã từng may mắn gặp qua một lần. Khi đó lão tổ ta là Vương Cấp nhị giai! Trước kia có một Tướng Cấp đến trộm quyển bí tịch nhà ta, bị lão tổ ta phát hiện! Liền đánh một trận!
- Cho dù tên kẻ trộm kia là Tướng Cấp đỉnh phong. Tuyệt đối cũng không phải đối thủ của Vương Cấp nhị giai! Thế nhưng, tên kẻ trộm kia lại biết Lôi Đình Phá Nhật Kiếm. Khiến lão tổ ta bị thương nặng, sau đó chạy thoát.
Câu nói của nữ tử lãnh ngạo, nhất thời khiến Thượng Quan Vũ Phượng và Bố Lan Ny ngây dại tại chỗ. Một Tướng Cấp đỉnh phong, cư nhiên dựa vào vũ kỹ Địa Cấp có thể đánh Vương Cấp nhị giai thương nặng? Chuyện này thật tức cười! Khi đó Tướng Cấp và Vương Cấp chênh lệch không chỉ một cấp bậc. Lực lượng của tiểu hài tử và Cổ Lạp kia chênh lệch cũng khác là bao!
Nữ tử lãnh ngạo cũng có chút cảm thán, nàng trực tiếp nhìn vào hư không. Chuyện tình của lão tổ trước kia, nàng cũng không tùy ý nói ra. Những bí ẩn trong đó, quả thực nàng cũng không định bụng để đám người Thượng Quan Vũ Phượng biết.
- Thế nhân vẫn luôn để tầm mắt vào vũ kỹ Nhật Cấp! Thế nhưng lại không biết, vũ kỹ Địa Cấp mới chân chính là nghịch thiên!
Nữ tử lãnh ngạo có chút cảm thán nói.
Bố Lan Ny ngơ ngác liếc nhìn nữ tử lãnh ngạo , nói:
- Ý của tỷ là, Nghệ Phong sẽ thắng?
Nữ tử lãnh ngạo lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết! Đội ngũ gồm năm Sư Cấp, mười Nhân Cấp! Cho dù dựa vào Lôi Đình Phá Nhật Kiếm cũng khó có thể chống lại. Dù sao hắn cũng không thể phát huy được mười phần uy lực trong đó, huống hồ chiêu thức này tiêu hao rất nhiều đấu khí. Xem hắn có thể duy trì được bao lâu, ai duy trì được lâu, người đó sẽ thắng!
Lôi Đình Phá Nhật Kiếm xuất hiện, khiến tròng lòng nữ tử lãnh ngạo nổi sóng gió ngập trời! Tư tưởng giống như trở về mấy trăm năm trước.
Thời gian quá nhanh, thanh âm trên đấu trường càng lúc càng yếu, tiếng quyền chạm vào nhau càng lúc càng ít, chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít gào, kình khí và bụi tung bay khắp trời.
Mọi người thấy vậy, rốt cục cũng hiểu rõ thắng bại của trận chiến này. Tư tưởng mọi người nhất thời bị đả kích, ánh mắt trực tiếp nhìn tới tràng cảnh trận chiến.
Rất nhanh, thanh âm hoàn toàn tiêu tan, kình khí trên bầu trời tiêu tan không còn một mãnh, bụi bặm khắp trời cũng dần dần lắng xuống.
Nhìn tràng cảnh trên đấu trường, mọi người ngây dại tại chỗ, thậm chí mọi người còn có thể nghe được tiếng thở gấp của chính mình.
Hiện tại mọi người chỉ thấy hơn mười người nằm ngổn ngang khắp đấu trường, trên thân thể mỗi người đều dính máu. Đám thanh niên vốn hung hăng càn rỡ, hiện tại giống như cẩm nằm bất động trên mặt đất.
Mà Cổ Lập bị nghiêm trong nhất, toàn thân giống như ngâm trong máu, quần áo rách nát. Kinh khủng nhất chính là, Cổ Lặp mất đi vài ngón tay.
Mọi người hít sâu một ngụm lương khí, thậm chí vắt óc suy nghĩ cũng không thể minh bạch đây chính là Nghệ Phong đánh. Địa ngục Tu La như vậy, khiến trong lòng mọi người vô cùng kinh hãi.
Thiếu niên này, quá tàn độc!
Lúc này Nghệ Phong cũng không cảm thấy rất khó chịu, mặc dù ăn hết viên Đề Khí Tán cuối cùng. Thế nhưng cũng không chống đỡ được đấu khí tiêu hao khi sử dụng Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, đấu khí trong cơ thể chính mình hầu như cạn sạch.
Hắn chống thân thể, lạnh lùng nhìn người nằm hôn mê trên mặt đất.
Thượng Quan Vũ Phượng ngây dại tại chỗ, nàng thật không ngờ kết quả trận chiến này sẽ như vậy, một trận đánh bại hơn mười người, trong đó còn có Sư Cấp thất giai đỉnh phong! Đầy là phế nhân? Ha ha, chính mình thật tức cười! Hay đối phương che giấu quá sâu!
Nữ tử lãnh ngạo cũng hơi sững sờ, hiển nhiên kết quả như vậy cũng nằm ngoài dự tính của nàng. Hơn mười người, cư nhiên không ai có thể đứng dậy, chuyện này...
Thế nhưng, ánh mắt nàng lập tức bị dáng vẻ và cử chỉ của người nào đó hấp dẫn, nàng quay về phía Phượng Quan Vũ Phượng nói:
- Nếu như, ngươi thấy hắn bại trận! Có thể ngươi được như ý! Nghĩ không ra, Hoa Hạ bang còn có người sợ chết như vậy!
Thượng Quan Vũ Phượng sửng sốt, lập tức nhìn chuyển ánh mắt tới đấu trường, chỉ thấy người kia vốn hôn mê, cư nhiên đang từ từ đứng lên. Tuy rằng trên người dính chút máu, cũng không quá nhếch nhắc, hắn cũng không thụ thương nhiều! Hiển nhiên vừa mới giả chết tránh né đợt công kích của Nghệ Phong.