- Không có thì nói không có! Chẳng lẽ ngươi bắt người ta phải nói ngươi ngực lớn sao?
Nghệ Phong nhìn lướt qua thân hình cực kỳ đầy đặn của Họa Thủy, xem thường nói.
- Ngươi là hỗn đản! Bản tiểu thư mà không có sao? Mắt ngươi có vấn đề à? Ngươi có muốn sờ thử hay không?
Họa Thủy oán hận nói.
Nghệ Phong nói:
- Không có hứng thú! Như nàng? Ta có sờ cũng không có cảm giác gì!
Họa Thủy hận a, nàng hít sâu mấy hơi, nỗ lực áp chế lửa giận của mình. Nếu không cố kỵ thực lực của Nghệ Phong, hôm nay nàng nhất định phải cho Nghệ Phong một trận!
- Được rồi, sau này muốn hấp dẫn ánh mắt ta, tốt nhất không nên mặc gì! Bằng không vô dụng!
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy nói.
Họa Thủy nhìn Nghệ Phong nói:
- Nếu như ta không mặc, ta sợ ngươi sẽ không chịu nổi!
- Ha ha...
Họa Thủy nhanh nhẹn nói một câu, làm cho Nghệ Phong cười phá lên, không hổ là Họa Thủy của học viện Trạm Lam, hầu như có thể sánh ngang với tiểu ma nữ, cả hai đều dũng mãnh trực tiếp như nhau!
- Yên tâm, nàng còn không đủ để bản thiếu gia chịu không nổi, bản thiếu gia đối với nàng không có hứng thú!
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy cười nói.
- Dối trá!
Họa Thủy xem thường nhìn Nghệ Phong:
- Một ngày nào đó, bản tiểu thư sẽ cho ngươi dùng xuân dược, cột tay chân ngươi lại, sau đó bản tiểu thư cởi hết y phục đứng ở trước mặt ngươi, cho ngươi bốc hỏa mà chết!
Họa Thủy nói một câu, làm cho Nghệ Phong toát mồ hôi lạnh, đối với trình độ nóng nảy cùng độ nguy hiểm của Họa Thủy coi như nhận thức được một tầng mới! Nữ nhân này, phương diện nào đó so với tiểu ma nữ còn cường hãn hơn. Nghệ Phong rốt cục cũng minh bạch vì sao người ở học viện Trạm Lam vừa nghe thấy tên Họa Thủy đã sợ mất mật, không cần nói những cái khác, chỉ cần tư tưởng biến thái này đủ để làm cho mọi người sợ hãi.
- Vậy bản thiếu gia chờ đợi ngày này, nhớ kỹ buộc ta chặt một chút. Đừng để sợi dây buông ra, nếu không đến lúc đó nàng khóc không ra nước mắt!
Nghệ Phong cười cười.
Họa Thủy hừ lạnh, không cùng Nghệ Phong nói lời vô ích, trực tiếp mang theo Nghệ Phong đi tới nơi cần đến.
Nghệ Phong đi qua tầng tầng thủ vệ sâm nghiêm, quẹo trái quẹo phải, rốt cục ngừng lại trước một lầu các phong cách cổ xưa.
Họa Thủy hướng Nghệ Phong nói:
- Ngươi đi vào đi.
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy nói:
- Nàng không vào?
Họa Thủy lắc đầu nói:
- Hắn chỉ muốn gặp ngươi, hừ, bản tiểu thư mới không cần biết các ngươi nói gì. Không ngờ để bản tiểu thư ở ngoài!
Hiển nhiên, Họa Thủy đối với việc người kia chỉ cho Nghệ Phong đi vào rất bất mãn.
- Ách...
Nghệ Phong thấy dáng dấp này của Họa Thủy, hắn cũng không có dừng lại, tiến vào trong lầu các, trong lòng thầm đoán, nơi này hẳn là một vị đại lão nào đó của học viện Trạm Lam?
Nghệ Phong đi vào lầu các, liền thấy một lão nhân mặt mày hồng hào, tuy rằng tóc hoa râm, thế nhưng tinh thần phấn chấn, đặc biệt là tinh quang trong mắt thỉnh thoảng lưu chuyển, khiến trong lòng Nghệ Phong khẽ run, đây là một cao thủ rất mạnh!
Nghệ Phong nhất thời cẩn thận, hắn cảm giác ở trước mặt lão nhân có áp lực rất lớn, hầu như mình không có lực phản kháng. Đây là cảm giác mà Nghệ Phong chưa từng có qua.
Lão nhân này nhất định là Tôn Cấp, chỉ có cường giả đạt được Tôn Cấp mới có thể để cho mình có cảm giác như vậy. Nghệ Phong suy nghĩ, hắn rất kinh hãi, đồng thời biểu tình bất cần đời kia cũng hơi thu liễm lại.
Cho dù mình đối mặt với Vương Cấp cũng không sợ, thậm chí có thể liều mạng một hồ với bọn họ i, thế nhưng ở trước mặt Tôn Cấp, Nghệ Phong không có dũng khí này.
Lão nhân đạm mạc nhìn Nghệ Phong, trong mắt hắn hiện lên vẻ tán thưởng, cười nói:
- Ngươi chính là Nghệ Phong sao! Rất ít có thiếu niên ở trước khí thế của ta còn có thể thong dong quan sát như vậy! Không tồi, không tồi!
- Tiền bối quá khen, bất quá tiểu tử luôn luôn gan lớn, ngoài mặt không khi nào biểu lộ thái độ, kỳ thực trong lòng tiểu tử đã sợ hãi đến cực điểm!
Nghệ Phong cười nói.
- Ha ha, gan lớn cũng là một bản lĩnh, lão hủ không gặp mấy người thiếu niên có thể lớn mật ngươi như vậy!
Lão nhân cười cười, nói với Nghệ Phong.
- Ha ha!
Nghệ Phong ứng phó cười hai tiếng, trong lòng yên lặng suy đoán thân phận lão nhân này.
Tựa hồ lão nhân minh bạch Nghệ Phong đang nghĩ cái gì, hắn cười nói Nghệ Phong:
- Lão hủ là viện trưởng của học viện Trạm Lam?
- Cái gì? Ngài nói ngài là viện trưởng thần bí kia của học viện Trạm Lam!
Nghệ Phong kinh hãi nhìn lão nhân trước mắt, trong lòng hiện lên nghìn vạn khả năng, thế nhưng cũng không nghĩ tới người này là viện trưởng của học viện Trạm Lam. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Viện trưởng của học viện Trạm Lam, ở học viện Trạm Lam là cực kỳ thần bí, học sinh của học viện Trạm Lam, người gặp được hắn ít đến thương cảm. Thế nhưng mỗi một học sinh gặp được hắn đều có thể trở thành cường giả một phương! Việc này cũng để trong học viện Trạm Lam đồn đãi, người có thể gặp được viện trưởng, chứng minh ngươi đã là học viên ưu tú nhất của học viện!
Trong vô số học viên từ trước tới nay, học viên gặp được viện trưởng không tới trăm người! Nghệ Phong thật không ngờ, viện trưởng thần bí này lại đi tìm mình!
- Ngươi rất kinh ngạc?
Lão nhân nhìn Nghệ Phong hỏi.
Nghệ Phong cười khổ nói:
- Ta nghĩ học sinh của học viện Trạm Lam, không có một ai nhìn thấy ngài sẽ không kinh ngạc!
- Ha ha!
Lão nhân cười hai tiếng, hắn đối với đồn đãi này của học viện Trạm Lam cũng đã nghe qua, hắn cười cười nói:
- Ngươi đáng để ta tìm gặp.
Những lời này, làm cho Nghệ Phong nở nụ cười, hắn tự giễu cười cười:
- Lời này nếu như truyền ra ngoài, ta nghĩ ta có thể trở thành người nổi tiếng nhất của học viện Trạm Lam! Đứng ở đệ nhất, không có bất luận kẻ nào có thể lay động! Đồng dạng, người khiêu chiến ta cũng sẽ không ngừng kéo đến!
Lão nhân nghe lời này của Nghệ Phong, không khỏi nở nụ cười!
- Danh tiếng hiện tại của ngươi, không phải cũng đủ chói mắt sao? Bá đạo giữ lấy từ Hoa Hạ, nhất cử chém giết hơn mười người của học viện, thậm chí có học viên Bạch Kim. Sau lại chém không ít người nữa! Hiện tại danh tiếng của ngươi đã khiến cả học viện Trạm Lam đều nghe thấy!
Lão nhân nhìn Nghệ Phong cười nói.
Những lời này, khiến trong lòng Nghệ Phong chột dạ, lão nhân này nói những chuyện tình mình trái với nội quy học viện, hắn rốt cuộc là muốn thế nào?
- Đừng lo, thế giới này là thế giới cường giả vi tôn, ngươi chém giết bọn họ ta còn không đến mức tức giận, đồng dạng, ngày nào đó ngươi bị người khác chém giết, ta cũng sẽ không lưu ý!
Lão nhân nhàn nhạt nói.
Nghệ Phong thở dài một hơi, đồng thời cũng không khỏi cảm thán lão nhân đối với sinh mệnh của học viên quá mức lãnh đạm.
- Ha ha, viện trưởng có phải là bỏ đi Luyện Ngục!
Đối với Luyện Ngục, Nghệ Phong cảm giác trong lòng phát lạnh. Giống như kinh mạch bị đóng băng vậy!
Lão nhân cười cười nói:
- Tuy rằng lão hủ không quản ngươi giết bao nhiêu người, thế nhưng trái với nội quy học viện chính là sai. Đã làm sai phải bị xử phạt, không có chuyện bỏ đi như ngươi vừa nói!
Trong đáy lòng lão nhân nói thêm một câu: huống chi Quái lão đầu kia cố ý yêu cầu, hắn yêu cầu, cho dù là ta cũng không dám cự tuyệt!
- Ách...
Nghệ Phong vốn không ôm hi vọng, thấy lão nhân nói như vậy, hắn cũng không khỏi cảm thấy thất vọng.
- Vậy không biết viện trưởng tìm ta tới là có ý gì?
Nghệ Phong dò hỏi.
Lão nhân cười cười, trực tiếp nói với Nghệ Phong:
- Ta nghe nói ngươi là Y Sư cao cấp?
Nghệ Phong thầm nghĩ, quả nhiên là nguyên nhân này. Nghệ Phong nghĩ mình hẳn là có thể tính toán địa vị của Họa Thủy ở học viện Trạm Lam một lần nữa, ngay cả viện trưởng cũng muốn giúp nàng, điều này còn có thể bình thường sao!
- Y thuật của tiểu tử miễn cưỡng tính là thất giai cao cấp, bệnh tình bình thường có thể giải quyết!
Nghệ Phong nói rất khiêm tốn.
Lão nhân hơi sửng sốt, mặc dù hắn biết Nghệ Phong là Y Sư cao cấp, thế nhưng thật không ngờ Nghệ Phong lại đạt tới trình độ thất giai cao cấp. Y Sư trình độ như vậy, ngay cả bản thân mình cũng phải có vài phần kính trọng!