- Kháo... Đây không thật sự là một ngụy di chỉ chứ?
Từ sau khi tiến vào di chỉ, không biết Nghệ Phong đã vòng vèo bao lâu, thậm chí hắn cảm thấy mình như lạc đường. Trên đường xá gặp được một vài võ giả Vương cấp, trong đó có hai người đạt được ngũ giai. Nhưng, nhưng không có phát hiện nào hữu dụng. Thậm chí vũ kỹ Tinh cấp cũng không phát hiện lấy một chút.
Hỏa Lân mỉm cười nói:
- Nào có thể dễ dàng như vậy a. Ngươi không biết cường giả viễn cổ kiến tạo di chỉ như thế nào sao? Bọn họ kiến tạo một chủ điện trước. Sau đó bọn họ để những thứ bọn họ cho rằng có giá trị ở trong chủ điện. Sau đó thi triển các loại bí pháp phong ấn, ảnh tàng. Cuối cùng mới kiến tạo xung quanh chủ điện vô số kiến trúc hoặc là cạm bẫy các loại để đánh lạc hướng tìm kiếm của người khác, mục đích là che dấu chủ điện. Cho nên, một di chỉ cho dù là thời kì viễn cổ cũng là một đại công trình cực kỳ to lớn. Đó là công trình khiến người ta hao phí nhiều tinh lực, nếu cho ngươi dễ dàng nhận được như vậy, bọn họ thật sự chết không nhắm mắt.
Nghe Hỏa Lân nói, Nghệ Phong ngẩn ra nói:
- Vậy chẳng phải là nói, không tìm thấy chủ điện, chúng ta vào đây chẳng phải là uổng công sao?
- Cũng không phải! Cường giả viễn cổ vì để đánh lạc hướng tìm kiềm, cho nên sẽ kiến tạo ngụy chủ điện trong di chỉ. Nếu là để mê hoặc người khác, khẳng định có đặt một ít bảo vật trong ngụy chủ điện. Tuy rằng những bảo vật này không bằng chủ điện, nhưng thời kì viễn cổ là thời kì biến thái tới mức nào? Đó là thời Tướng cấp nhiều như lợn chó. Vương cấp chạy đầy đường. Rác rưởi của bọn họ đặt ở hiện tại vẫn là chí bảo!
Hỏa Lân vô cùng hướng tới.
- Mục đích chuyến đi lần này của chúng ta, không hy vọng xa vời có thể tìm được chủ điện, chỉ cần tìm được một ngụy chủ điện ta đã thỏa mãn.
Nghe Hỏa Lân nói, Nghệ Phong trắng mắt nhìn:
- Không theo đuổi, tự nhiên đến đây, vậy rõ ràng là đánh chủ ý vào chủ điện.
Hỏa Lân trắng mắt nhìn nói:
- Đừng nói ngươi không tìm thấy được, cho dù tìm được chủ điện, ha ha, ngươi phải có tính mạng ra ngoài. Ta dám cam đoan, trong tòa di chỉ này, tuyệt đối đã thu hút cường giả Tôn cấp đến. Đoạt thức ăn trong tay Tôn cấp, hậu quả chính ngươi tự mình tưởng tượng đi!
Nghe Hỏa Lân nói, Nghệ Phong không nhịn được mắng to nói:
- Ta ngất. Vậy chẳng phải là chúng ta không có hi vọng sao?
- Ha ha! Cũng không phải. Chỉ cần phát hiện trong khi người khác chưa phát hiện, tìm được chủ điện cũng không nói ra. Sau đó thần không biết quỷ không hay rời đi. Vậy còn ai tìm ngươi gây phiền toái? Tuy nhiên, loại chuyện này giống như tỷ lệ trúng giải thưởng lớn. Ngươi cảm thấy ngươi hấp có hi vọng sao?
Hỏa Lân cười ha ha vài tiếng.
Suy nghĩ một chút, Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Nếu Bạch Hàn Tuyết tại đây, thật ra xuất hiện tỷ lệ như vậy không phải là thần kỳ. Tuy nhiên cùng với người có nhân phẩm không đủ tốt như ngươi, ta tình nguyện tin tưởng ta có thể đoạt được bảo vật trong tay Tôn cấp.
Tuy rằng Hỏa Lân không biết Bạch Hàn Tuyết là ai, nhưng nghe Nghệ Phong nói, vẫn không nhịn được hừ một tiếng.
Hai người lại bước vào một phòng. Hỏa Lân nhìn một quang cầu phía trước. Sau khi hắn hơi sửng sốt một lúc, trên mặt đầy vẻ vui mừng.
- Phong thiếu gia, nắm lấy quang cầu kia, tuyệt đối không thể để nó chạy trốn!
Hỏa Lân hưng phấn hô lớn.
Tuy rằng không biết vì lý do gì, nhưng Nghệ Phong vẫn cùng Hỏa Lân một trái một phải, thi triển Nhiếp Hồn Thuật ra, khống chế linh khí bốn phía, ngăn chặn quang cầu lại.
Ngăn chặn được quang cầu, Nghệ Phong liền cảm giác quang cầu đang giãy dụa mãnh liệt. Đều này khiến Nghệ Phong kinh ngạc không thôi. Tất nhiên Nghệ Phong cảm giác được, kỳ thật quang cầu này chính là một quả bóng năng lượng. Năng lượng sẽ giãy dụa? Cái này thật quá thần kỳ?
Nghệ Phong không khỏi quay đầu nhìn về phía Hỏa Lân, chờ đợi hắn giải thích. Tuy rằng thực lực Hỏa Lân không mạnh bằng hắn, nhưng đối với di chỉ hình như hiểu rất rõ. Di chỉ này, hơn mười năm thậm chí trên trăm năm đều không chắc có thể phát hiện được một cái? Sao hắn có thể nhiều kinh nghiệm như vậy?
- Ở thời kì viễn cổ, cường giả viễn cổ thích dùng năng lượng bảo vệ bảo vật, đồng thời đánh khí tức tinh thần của bọn họ lên trên. Vì khi có người trộm lấy, bọn họ có thể phát hiện trước tiên. Trên lý luận, năng lượng quang cầu này là phong ấn một loại vật phẩm.
Hỏa Lân giải thích.
- Nhưng, cho dù như thế, năng lượng này không thể tự động giãy dụa được.
Tuy rằng Nghệ Phong áp chế nó không tốn bao nhiêu lực lượng, nhưng vẫn cảm giác thần kỳ.
- Đây là một loại bí pháp thời kì viễn cổ. Chỉ khi đạt tới cấp bậc cường giả Quân cấp mới có thể thi triển được. Đánh tan tinh thần lực của bọn họ, đồng thời giao cho chúng nó một loại ý niệm. Về phía bảo vật được phòng trộm như vậy, phần lớn đều là ý niệm chạy trốn.
Hỏa Lân giải thích, ngay lập tức hắn có chút hưng phấn nói.
- Xem ra, hẳn đây là ngụy chủ điện hoặc là chủ điện được phong ấn biến mất, bằng không quang cầu này sẽ không tự mình chạy đến đây. Bởi vì di chỉ này có chút lâu năm.
Nghe Hỏa Lân nói như vậy, lúc này Nghệ Phong mới giật mình. Tuy nhiên chấn động trong lòng càng sâu. Quân cấp lại có loại bản lĩnh này, có thể khiến chút năng lượng còn có được nhân tính như thế.
- Hỏa huynh, ngươi phá quả cầu năng lượng này, hay là ta phá?
Nghệ Phong áp chế quang cầu, nhìn Hỏa Lân dò hỏi.
Hỏa Lân lắc đầu nói:
- Đừng vội quả cầu phá năng lượng. Trước phải diệt khí tức cường giả kia đã. Bằng không, nếu đối phương còn đánh ý niệm tự bạo lên, nếu cưỡng ép lấy bảo vật, có thể khiến bảo vật bị hủy diệt.
Ngay khi Nghệ Phong gật đầu, chuẩn bị dùng hồn lực tiêu diệt một đạo khí tức trong đó, từ một lối vào, ba võ giả cùng tiến vào phòng này. Thấy quang cầu bị Nghệ Phong áp chế. Ba người đều mừng rỡ.
Hai trong ba người đó, thoáng cái đã chắn trước mặt Nghệ Phong và Hỏa Lân. Một người trong số đó nhào về phía quang cầu.
Thình lình xảy ra biến cố, khiến ánh mắt Hỏa Lân và Nghệ Phong liền nhất thời cứng lại. Ngay lập tức trong mắt xuất hiện hàn quang.
- Tự tìm cái chết!
Nghệ Phong nhìn mấy người còn chưa đến ngũ giai, Tiêm Hổ Kiếm liền xuất hiện trong tay.
Phanh... A...
Nhưng Nghệ Phong còn chưa ra tay, chợt nghe thấy một tiếng nổ mạnh. Đồng thời một tiếng hét thảm mạnh mẽ vang lên.
Định nhãn nhìn lại, chỉ thấy người nọ vừa tấn công lên. Khi một bàn tay vói vào quang cầu, một năng lượng khổng lồ khiến Nghệ Phong có chút chấn động bỗng nhiên từ trong quang cầu phát nổ. Trong nháy mắt, tay người nọ đã bị nổ nát, vô số giọt máu văng ra. Dưới cơn đau đớn, hung hăng tự nện ở phía trên mặt đất.
Biến cố bất thình lình, khiến mọi người sửng sốt. Đồng thời, Hỏa Lân bỗng nhiên cười phá lên:
- Tự làm bậy không thể sống. Không thể tưởng tượng được bảo vật phong ấn trong quang cầu này, lại phong ấn một đạo năng lượng công kích bá đạo. Xem ra cường giả kiến tạo di chỉ này chính là một nhân vật tàn nhẫn. Thiết kế cạm bẫy tràn ngập dụ hoặc như vậy.
Khi quang cầu nổ mạnh, Nghệ Phong liền nhận ra, trong đó căn bản là một năng lượng khổng lồ, không có vật gì khác. Người nọ là tự làm bậy.
- Hỏa Lân, giải quyết cả hai tên này đi.
Mặc dù đối phương tự làm bậy, nhưng Nghệ Phong không dự định buông tha bọn họ.
Hỏa Lân sửng sốt, thật sự không ngờ được Nghệ Phong còn muốn động thủ.
- Bản thiếu gia đến di chỉ này lâu như vậy còn chưa nhận được cái gì. Nếu bọn họ tự tới cửa, vậy tước đoạt những gì bọn họ đang có, xem như không đến mức đó tay không mà quay về. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Hỏa Lân nghe Nghệ Phong nói, nhìn về phía ba người thông cảm vô cùng. Đây đúng là tự làm tự chịu, ai bảo trêu chọc sát tinh Nghệ Phong. Tuy nhiên, đối với việc Nghệ Phong đề nghị như vậy, đương nhiên Hỏa Lân không thể từ chối. Không chiếm được di chỉ, vậy làm cường đạo cũng không tệ. Dù sao cũng là do đối phương tự tìm đến, bọn họ cũng nên tiếp khách chu đáo một chút.