Mị Ảnh

chương 955: long thiên đến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng đế Trạm Lam cũng không phải không biết Điệp Vận Du mang lòng dị tâm. Thế nhưng chỉ là một tiểu nữ nhân mà thôi, mặc dù có vài phần thực lực, cũng không gây lên được bao nhiêu sóng gió, dù sao thế lực sau lưng nàng còn bị một bên Hoàng tôn giả áp chế.

Thế nhưng hoàng đế Trạm Lam cũng không dám đơn giản trêu chọc Điệp Vận Du, dù sao nếu nữ nhân này thực sự nổi điên, lực lượng phía sau nàng cũng tuyệt đối khiến cho đế quốc Trạm Lam phải chấn động. Thế nên, mặc dù biết Điệp Vận Du có lòng dị tâm, nhưng vì còn có thế lực khác trong Hộ Quốc Tông, đồng thời muốn đế quốc an bình, hoàng đế Trạm Lam chưa từng biểu lộ ra điều gì.

Thế nhưng, không ai ngờ được, Điệp Vận Du tại sau lưng hoàng đế Trạm Lam đi thông đồng với Nghệ Phong. Tuy nói Điệp Vận Du chỉ là phi tử của hắn trên danh nghĩa, nhưng dù là vậy, phi tử đế vương bị người khác nhúng chàm, không thể nghi ngờ là tát vào mặt hoàng đế Trạm Lam một cái, lấy sự trấn định của hoàng đế Trạm Lam cũng không chịu được, thậm chí còn quên luôn sau lưng Nghệ Phong là Liễu Nhiên. Có điều, cũng thật không ngờ vẫn bị Nghệ Phong giành xuất thủ trước, đẩy hắn vào chỗ chết. Tôn lão cũng mơ hồ suy đoán được cái chết của hoàng đế Trạm Lam là như thế nào, chỉ thật không ngờ bố cục của Nghệ Phong lại sâu như vậy.

Nhìn Điệp Vận Du bị thế nhân đánh giá là họa thủy, Tôn lão phải thừa nhận Điệp Vận Du rất đẹp và mị hoặc, cho dù đến tuổi tác như hắn cũng có chút động lòng.

- Ngươi dẫn theo bọn họ đi, ta lấy danh nghĩa hoàng thất bảo chứng, trước khi các ngươi ra khỏi Nam đế quốc, tuyệt đối sẽ không động thủ với các ngươi.

Tôn lão nhìn chằm chằm vào Điệp Vận Du, tuy rằng đối với Điệp Vận Du có chút tâm tình phức tạp, thế nhưng cũng không biểu lộ ra.

Đối với Tôn lão, người có địa vị số một trong hoàng thất, Điệp Vận Du vẫn rất kính trọng, quay đầu liếc mắt nhìn Long Minh, ngược lại nàng lắc đầu nhìn Nghệ Phong nói:

- Ta nghe theo hắn!

Tôn lão nghe được Điệp Vận Du cao ngạo cư nhiên nói ra câu này, thần sắc sửng sốt đồng thời lại nhịn không được nở nụ cười khổ.

Nhớ năm đó, hoàng đế Trạm Lam nói nữ nhân này ngạo khí như nữ thần, lại thật không ngờ nữ thần cũng có lúc rơi xuống nhân gian, bỏ qua tính tình cao ngạo của mình, giao toàn quyền quyết định cho một thiếu niên có tuổi đời còn nhỏ hơn so với nàng.

Nhìn Nghệ Phong, Tôn lão ngược lại có chút bội phục, thầm nghĩ năm đó Liễu Nhiên cũng có thể khiến mấy người phụ nhân kia nói như vậy thì đã không đến mức có một loạt sự tình phía sau.

- Hiện tại bản thiếu phải đi, đồng dạng Long Minh cũng muốn đi theo bản thiếu, điểm này ai nói gì cũng vô dụng.

Nghệ Phong nhìn thẳng Tôn lão, không hề có một điểm thương lượng. Không có Long Minh là điều kiện, vậy hắn cũng mất luôn quyền phát ngôn, mặc dù Tôn lão và lão đầu tử là người quen cũ, thế nhưng Nghệ Phong cũng không tin được.

- Vãn bối hẹn gặp lần sau!

Nghệ Phong hừ một tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua Long Minh, trong lòng Thi Đại Nhi lĩnh hội, lập tức hơi di động chủ thủ, một vết máu liền xuất hiện trên cổ Long Minh.

Một màn này càng khiến Tôn lão thêm âm trầm:

- Ngươi muốn đả thương bên hạ, ta cùng lắm liều mạng với Liễu Nhiên một trận, cũng muốn giết chết ngươi. Lúc này ngươi còn không phải đối thủ của ta.

Đối với lời Tôn lão nói, Nghệ Phong không chút nghi ngờ, nếu năm đó Tôn lão đã có tư cách giao thủ với lão đầu tử, vậy thiên phú thực lực tất nhiên không thấp, tới tuổi tác này rồi, thực lực tự nhiên không phải ba vị Tôn cấp kia có thể so sánh. Cường giả như vậy, cho dù cả nhóm bọn họ cùng lao lên cũng không thể làm nên chuyện gì.

Thế nhưng, đối với lời uy hiếp của đối phương, Nghệ Phong đồng dạng không bận tâm, quay qua nói với Thi Đại Nhi:

- Đi! Nếu ai dám ngăn cản, trực tiếp chọc lên người hắn một lỗ là được.

Tôn lão nghe được Nghệ Phong nói, trong mắt biến ảo bất định, Tà Đế đương nhiệm này so với Liễu Nhiên càng thêm kiêu ngạo, toàn bộ đế quốc Trạm Lam không tìm ra nổi một người dám bỏ qua uy hiếp của hắn, thế nhưng hôm nay đã bị thiếu niên kia phá bỏ.

Hít sâu vào một hơi, nhìn Long Minh chậm rãi di chuyển, đây là huyết mạch do lão hoàng đế lưu lại, cũng là người lão hoàng đế muốn truyền ngôi vị. Nếu hắn ra tay, tự nhiên có thể thu thập được Nghệ Phong, thế nhưng Long Minh đồng dạng cũng sẽ ngã xuống.

Có điều, nếu như Long Minh bị đưa tới Bắc đế quốc, rơi vào trong tay Long Thiên, khi đó Long Minh còn sống khỏe được sao? Sợ là chẳng khắc gì so với chết!

Nghĩ vậy, Tôn lão quay qua đánh mắt với Hoàng tôn giả. Hoàng tôn giả gật đầu, thân ảnh chợt lóe, chắn trước mặt đám người Nghệ Phong.

- Hôm nay, nếu như ngươi không thả bệ hạ, ai cũng đừng nghĩ còn sống rời khỏi nơi này.

Tôn lão nhìn thẳng Nghệ Phong, hừ giọng.

- Đại Nhi, động thủ!

Nghệ Phong cũng không nhiều lời vô ích, quay qua nói với Thi Đại Nhi.

Thi Đại Nhi nghe được Nghệ Phong nói, chủy thủ hơi nhích xuống, đâm lên vai Long Minh, thanh âm Long Minh đã bị chặn lại, chỉ có thể trừng to mắt, khuôn mặt cơ quắp biểu thị hắn đang thống khổ tới cực hạn.

- Ngươi dám!

Tôn lão giận tới nóng vội, nhưng vẫn không dám có động tác. Thi Đại Nhi vừa mới đâm một nhát rất chính xác, chỉ là muốn Long Minh chịu chút thống khổ, thế nhưng hơi nhích một điểm nữa thôi, huyết quản của hắn sẽ bị cắt, như vậy Long Minh thực sự đã xong rồi.

- Cút ngay!

Thi Đại Nhi nắm chặt chủy thủ trong tay, quay qua quát nói với hai người Tôn lão, quyết không cho đối phương có cơ hội giải thoát Long Minh.

Tuy rằng thực lực Tôn lão mạnh hơn nhóm người Nghệ Phong nhiều lắm, thế nhưng dưới tình huống này cũng không dùng tới được, trừ phi có thể khống chế Thi Đại Nhi trong nháy mắt, bằng không tuyệt đối không thể cứu được Long Minh. Nếu như chỉ có một mình Thi Đại Nhi, hai người Tôn lão liên thủ còn có một tia khả năng, thế nhưng bên cạnh còn có đám người Nghệ Phong, khiến bọn họ phải bỏ đi ý định này, đừng xem tiểu tử kia hiện tại có vẻ mệt mỏi, thế nhưng không ai dám hoài nghi hắn dùng bạo lực. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ngay khi đôi bên đang tranh chấp chưa dứt, một tiếng cường sang sảng từ xa truyền đến, trên hư không nổi lên từng đạo rung động:

- Ha ha, ta chỉ biết, nơi nào có mặt ngươi tuyệt đối không an bình được, quả nhiên là một đời Tà Đế, quân lâm thiên hạ!

Theo lời vừa dứt, mấy đạo nhân ảnh cũng xuất hiện trong mắt Nghệ Phong, đám người Tôn lão thấy được cũng phải biến sắc mặt.

Thi Đại Nhi nhìn người tới, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ, vui vẻ hô lên:

- Sư tôn, sư bá, Liễu lão!

Nghệ Phong nhìn mọi người từ hư không bay đến, dẫn đầu cư nhiên là Long Thiên, điều này khiến trong lòng Nghệ Phong cũng triệt để trầm xuống, mắng to:

- Kháo… Sao lúc này ngươi mới đến.

Long Thiên nhìn Nghệ Phong gần như sắp hư thoát, cùng với Long Minh trong tay Thi Đại Nhi, còn có ba vị Tôn cấp bị trọng thương phía bên kia, mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, thế nhưng vẫn bị chấn động, miệng hơi co quắp, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:

- Hỗn đản này quả nhiên là biến thái.

- Huynh đệ, ta chỉ biết, đối phương vây sát cũng không làm gì được ngươi. Ha ha, một mình chạy đến Nam đế đô, bắt đi hoàng đế của bọn họ, chuyện tình nhiệt huyết sôi trào như vậy vì sao không gọi ta theo, chỉ cần nghĩ tới cũng khiến người ta cảm giác dâng trào.

Long Thiên cười to nói.

Đối với những lời này của Long Thiên, Nghệ Phong lựa chọn không thèm nghe, quay đầu nhìn về phía Liễu lão, thấy trên người Liễu lão hoàn hảo không chút tổn hảo, hắn cũng thở dài một hơi, bắt chuyện vài câu với Liễu lão, ánh mắt lại chuyển hướng một người áo đen đứng phía sau Long Thiên, chỉ nhìn thoáng qua, Nghệ Phong phát hiện khí tức người áo đen này rất mạnh, mơ hồ có tư thế sánh ngang với Tôn lão.

Long Thiên chú ý tới ánh mắt Nghệ Phong, cười cười nói:

- Đây là Hắc lão của hoàng thất, hiện tại là người đứng đầu Hoàng thất.

Nghe được Long Thiên giải thích, Nghệ Phong hơi gật đầu, mỉm cười bắt chuyện một tiếng.

Thấy Nghệ Phong quay qua mình thi lễ chào, Hắc lão không dám bày cao, nhanh chóng đáp lễ lại, tuy rằng hiện tại Nghệ Phong mới là Vương cấp, thế nhưng vị thiếu niên anh hùng này có thể giết ra một đường tại Nam đế đô, vượt qua hắn chỉ là chuyện tình sớm muộn.

Long Thiên nhìn về phía Long Minh trong tay Thi Đại Nhi, cười cười nói:

- Nam đế quốc không còn uy hiếp nữa, nguyên vốn còn tưởng hai đế quốc phải chiến thật lâu, nghĩ không ra ngươi giúp ta một đại ân như vậy.

Nghe được Long Thiên nói, Nghệ Phong nhún nhún vai nói:

- Ta cũng không nghĩ giúp ngươi, chỉ bất quá Long Minh vẫn bức ta, đành nhặt cho ngươi một cái đại tiện nghi.

- Sớm biết vậy, ta nhận được tin tức cũng sẽ không dẫn người chạy tới rồi. Chờ ngươi bị chết khiếp, ta trở lại nhặt tiện nghi!

- Ha ha…

Hai người nói chuyện, cả Long Thiên và Nghệ Phong nhìn nhau rồi cười phá lên, tiếng cười vang vọng hư không, mọi người nhìn chăm chú hai nam nhân đang trò chuyện đầy hào khí, cả đám cũng nhiễm theo. Hơn vạn binh sĩ vây xung quanh Nghệ Phong, lúc này sĩ khí cũng hạ xuống tới cực điểm.

- Được rồi, ngươi đã tới, Long Minh liền giao cho ngươi. Chậm rãi vui đùa đi, đừng gấp lấy mạng của hắn!

Nghệ Phong nhìn thoáng qua Long Minh, nhàn nhạt nói, quay qua đánh mắt với Thi Đại Nhi.

Thi Đại Nhi gật đầu, thu hồi chủy thủy, hủy bỏ phong tỏa thanh âm cho Long Minh, lắc mình trở lại bên người Nghệ Phong. Nhiều cường giả như vậy, cũng không sợ đối phương tranh thủ.

- Nghệ Phong, Long Thiên, hiện tại các ngươi nên giết trẫm đi, bằng không trẫm sẽ cho các ngươi sống không bằng chết.

Long Minh dữ tợn nói.

Long Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Long Minh, nói:

- Từ ngày hôm nay, ngươi sẽ không còn xưng trẫm nữa rồi. Về phần chúng ta sống không bằng chết thì ta không biết, nhưng ta biết chắc ngươi rất nhanh sẽ được sống không bằng chêt

Nói xong, cũng không thèm để ý tới Long Minh mắng chửi, quay đầu nói với Tôn lão:

- Tôn lão, phụ hoàng còn sống vẫn rất coi trọng ngươi, tuy rằng giữa chúng ta có chút mâu thuẫn, thế nhưng nếu ngươi nguyện ý, vị trí thủ tịch cung phụng trưởng lão trong hoàng thất sẽ trả lại cho ngươi.

Tôn lão nghe được Long Thiên nói, nhìn thoáng qua Long Minh, thầm nghĩ quả nhiên là không cùng một đẳng cấp. So với Long Minh, Long Thiên thích hợp làm hoàng đế hơn, phong phạm đế vương của hắn đã dần dần hình thành.

- Ha ha, nếu như bệ hạ thấy thành tựu lúc này của ngươi cũng không biết sẽ vui hay buồn. Thế nhưng, thủ tịch cung phung trưởng lão giao cho ta, Hắc Mô trưởng lão sẽ cam lòng sao?

Tôn lão nhìn về phía người áo đen sau lưng Long Thiên, có chút trêu chọc nói. Năm đó khi lão hoàng đế còn sống, Hắc Mô cũng từng tranh đoạt vị trí thủ tịch trưởng lão với hắn.

- Điểm ấy ngươi yên tâm, ta tự nhiên an bài chức vị khác cho Hắc lão, tất nhiên sẽ không bạc đãi hai vị.

Long Thiên nói.

Quay đầu nhìn thoáng qua Hắc Mô, thấy đối phương không hề tỏ chút bất mãn nào, Tôn lão thấy quỷ dị mười phần, nhưng trong lòng càng bội phục với thủ đoạn của Long Thiên, nhớ đến năm đó Hắc Mô rất có ý kiến với lão hoàng đế.

- Ý tốt của bệ hạ, lão hủ tâm lĩnh. Có điều, lão hủ là người Nam đế quốc.

Tôn lão nói.

- Ha ha, vậy rất đơn giản, không lâu nữa ta sáp nhập Bắc Nam đế quốc là được rồi!

Long Thiên nhẹ giọng thản nhiên nói, trong lời nói có ẩn chứa một cỗ khí phách của hắn, khiến cho đám người Liễu lão nhìn vào, không nhịn được toát ra một ý niệm trong đầu: bọn họ đã già rồi! Sân khấu hiện tại không còn thuộc về tốp người bọn họ nữa!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio