Nhưng mà, chân Tô Hồng Tụ bị thương, mặc dù cách đó không xa có một hòn đá cao cỡ nửa người, nhưng mà, lỡ như đạp lên, nàng đứng không vững, té ngã rồi, không phải là đùa giỡn.
Quanh đi quẩn lại, không có kế gì, Tô Hồng Tụ đành phải buồn bã ỉu xìu, cúi đầu nhỏ.
Đang lưu luyến không rời mà đi về, lại bất ngờ va phải một lồng ngực ấm áp quen thuộc.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại là bóng dáng sáng sớm không thấy tăm hơi, giờ phút này cần phải ở trong triều Sở Hiên.
Tô Hồng Tụ hơi kỳ quái, hỏi Sở Hiên: “Sao ngươi biết chỗ này?”
Tô Hồng Tụ còn không biết, bên trong tường cao, đang dự tiệc chính là Hoàng đế Đại Chu, mà vừa rồi Sở Hiên đã lấy thân phận Thái tử Đại Chu hứa hẹn với Hoàng đế Đại Chu, ba tháng sau sẽ đưa lên một món lễ lớn chúc thọ Hoàng đế Đại Chu.
Dĩ nhiên, bên trong phần quà tặng kia cũng bao gồm Tô Hồng Tụ.
“Ta thích đâu thì đi đó, chẳng lẽ còn phải bẩm báo với ngươi trước?”
Sở Hiên ngước mắt, lạnh lùng quét qua Tô Hồng Tụ, xoay người rời đi.
Khoảnh khắc khi quay đầu, bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn túm chặt cánh tay.
“Nhờ, nhờ ngươi giúp ta một việc.”
Tô Hồng Tụ ấp úng, hơi không có ý tốt nhìn Sở Hiên.
Sở Hiên vốn muốn vùng thoát khỏi tay nhỏ bé của Tô Hồng Tụ, nhưng không ngờ tay nhỏ bé này nắm lấy hắn, giống như cao da chó dính trên người, cho dù Sở Hiên dùng lực ra sao, vẫn không cách nào thoát được.
Dĩ nhiên, nhớ vóc người Tô Hồng Tụ nhỏ nhắn, yếu không ra gió, thật ra Sở Hiên không hề dùng sức.
“Phiền chết được! Gấp cái gì? Nói!”
“Làm phiền ngươi, có thể, có thể ở dưới đỡ ta không? Ta rất muốn xem tạp kỹ bên trong.”
“Không được! Ngươi nặng như vậy, nhờ đỡ như thế nào!”
“Nhưng ta muốn nhìn.” Nghe Sở Hiên nói không chịu giúp nàng, lúc này Tô Hồng Tụ cắn chặt môi dưới, trong mắt đầy lệ, đáng thương.
Sở Hiên nhíu nhíu mày: “Gọi Sở Vũ lại đây đỡ ngươi.”
Mang Tô Hồng Tụ xuất cung, vốn do Sở Hiên sắp xếp cho Sở Vũ làm, hộ vệ trong Kinh thành tầng tầng lớp lớp, cộng thêm trên người Tô Hồng Tụ không có đồng nào, Sở Hiên vốn không lo lắng Tô Hồng Tụ mượn cơ hội chạy trốn.
“Nhưng mà nhìn Sở Vũ có vẻ gầy, không cường tráng như ngươi, ta sợ hắn đỡ không được.” Lúc Tô Hồng Tụ nói lời này, nước mắt cũng chảy xuống.
Khóe môi Sở Hiên co quắp, hình như muốn nói gì lại không nói ra khỏi miệng. Một lát sau, hắn lại ngồi xổm người xuống ra ý để Tô Hồng Tụ dẫm lên bả vai hắn.
Tô Hồng Tụ hơi kinh ngạc, nàng không ngờ thủ đoạn mình thường dùng để đối phó với Sở Dật Đình lại có tác dụng với Sở Hiên. Vậy có phải nói rõ, nàng đã tìm được tinh túy của mị thuật không?
“Ngươi cần đứng vững một chút, không được lắc loạn nha!”
Tô Hồng Tụ khẩn trương, dù sao cũng là nhìn lén, nói không chừng lúc nào đó sẽ có người đi qua, thấy nàng đang làm chuyện xấu.
Nàng hơi chột dạ.
“Rốt cuộc ngươi có muốn nhìn hay không? Không nhìn ta đi thôi!”
Sở Hiên nổi giận, túm lấy chân mềm mại của Tô Hồng Tụ định kéo nàng từ trên người mình xuống.
“Không cần, ta không nói, ta không nói!”
“Nhanh lên một chút! Mập như heo vậy! Giẫm trên bả vai ta cũng sắp gãy!”
“Lập tức, xong ngay đây!”
Giẫm trên bả vai Sở Hiên, mặc dù hơi lung la lung lay, nhưng Tô Hồng Tụ dùng đôi tay bám chặt hàng rào, cuối cùng cũng ổn định thân thể.
Bên trong tường rào vừa đúng lúc biểu diễn chó nhảy qua vòng lửa, Tô Hồng Tụ sướng đến phát điên rồi, nhìn chằm chằm những con chó nhỏ lông mềm như nhung, rung đùi đắc ý phát ra tiếng kêu: “Wow! Wow!”
Tục ngữ nói vui quá hóa buồn, Tô Hồng Tụ thật sự vui vẻ, không nhịn được hoa chân múa tay vui sướng, không để ý hụt chân, lung la lung lay, sợ hãi kêu một tiếng: “A!”
Mắt thấy sắp ngã nhào trên đất.
“Cẩn thận!”
Sau một âm thanh trầm đục, Sở Hiên và Tô Hồng Tụ cùng nhau ngã xuống đất. Sự khác biệt chính là, Tô Hồng Tụ dfienddn lieqiudoon được người bảo vệ trong ngực, trên dưới toàn thân, ngay cả cọng tóc cũng không dính đất.
Trái lại Sở Hiên, hơi thảm.
Cánh tay của hắn đều dùng để đỡ Tô Hồng Tụ rồi.
Sở Hiên võ nghệ cao cường, thân thể cường tráng, nhưng rất không đúng lúc, lúc trước ở Đồng Quan cánh tay phải của hắn từng bị trọng thương.
Thái y đã cảnh cáo hắn, ngàn vạn lần không được để cho cánh tay phải chịu đè nặng nữa.
Nhưng bây giờ cánh tay phải của hắn bị Tô Hồng Tụ cùng với mấy tảng đá bị nàng cạy ra đè lên.
Đây nào chỉ là đè nặng! Quả thật là bị thương nặng!
Sở Hiên xanh mặt đẩy Tô Hồng Tụ sang bên.
Đáng chết! Cánh tay phải của hắn lại bị gãy xương!
Mặc dù Tô Hồng Tụ không biết cánh tay phải của Sở Hiên bị nàng đè gãy, nhưng mới vừa rồi lúc nguy hiểm, chính là Sở Hiên kịp thời đưa tay che chở nàng, mới bảo vệ nàng không có việc gì.
Tô Hồng Tụ không khỏi hơi xấu hổ, ấp úng, muốn nói xin lỗi Sở Hiên: “Cái đó, thật, thật lòng xin lỗi...”
Nhưng không ngờ Sở Hiên không nói một lời nào, đứng dậy bước đi. Ánh mắt khi ngước nhìn nàng lạnh lẽo như băng, hết sức hung ác nham hiểm.
Sau khi hồi cung, Tô Hồng Tụ mới biết được cánh tay phải của Sở Hiên lại bị nàng đè gãy.
Trong lòng nàng hết sức áy náy, nếu không phải nàng cố ý gây sự, nhất định bắt Sở Hiên đỡ nàng nhìn lén qua tường cao xem tạp kỹ bên trong, Sở Hiên sẽ không ngã xuống, càng dĩ nhiên không vì bảo vệ nàng mà bị thương.
Sở Hiên này, mặc dù thoạt nhìn lạnh lùng như băng, nói chuyện đối xử với người hầu như là dáng vẻ cao cao tại thượng, không ai bì nổi, nhưng mà, Tô Hồng Tụ nghĩ, hắn thật sự rất giống Sở Dật Đình, thật ra cũng không xấu như vậy.
Nàng muốn tự mình nói xin lỗi Sở Hiên, tiện thể hầm một chén thuốc bồi bổ thân thể cho hắn.
Nào biết vừa mới trở lại Đông cung, đã thấy một nhóm tỳ nữ thị vệ ôm đồ của nàng đi ra.
Tô Hồng Tụ hơi kinh ngạc, đuổi theo cung nữ dẫn đầu kia: “Các ngươi đang làm gì thế? Mang đồ của ta đi đâu?”
Tỳ nữ cung cung kính kính nhún chân phúc thân, giọng mềm mại: “Là Thái tử gia phân phó, từ nay Tụ cô nương chuyển ra khỏi Đông cung, đến chỗ Ngự Hà viên phía tây.”
“Hả? Cái gì? Chuyển ra khỏi Đông cung?
Đầu tiên Tô Hồng Tụ không hiểu, Sở Hiên này, không phải luôn miệng nói muốn nàng làm nô tỳ cho hắn, muốn nàng phục vụ hắn, sao không lâu lắm đã thay đổi chủ ý, không cần nàng tới hầu hạ?
Chỉ có điều ngay sau đó nàng lại thở phào dieenndkdan/leeequhydonnn nhẹ nhõm, cô nam quả nữ, sống chung một phòng, suy cho cùng vẫn không ổn.
Phù! Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ lại giúp tỳ nữ thị vệ bên cạnh chuyển đồ.
Sau một tháng tiến vào tẩm cung của Sở Hiên, Tô Hồng Tụ lại bị Sở Hiên “Đuổi” ra.
Bản thân Tô Hồng Tụ cũng không để việc này vào trong lòng, ngược lại trong ngoài cung, truyền việc này đi xôn xao, gì mà Sở Hiên quá thích sạch sẽ, gì mà Sở Hiên có bệnh, gì mà Sở Hiên không thích nữ nhân.
Thậm chí, còn có người truyền, thật ra Sở Hiên thích nam nhân.
Phàm là chuyện này, không đủ để kể ra.
Nhưng mà, có người vốn chẳng thèm để ý đến mấy lời đồn đại này, vốn không để lời đám đông thêm mắm thêm muối vào trong lòng, chỉ âm thầm hạ lệnh, bất cứ ai loạn truyền chuyện của Sở Hiên khắp nơi, chém.
Người này chính là mẫu thân của Sở Hiên, Lý phi.
Nửa tháng sau, trong cung có một nữ tử lúc sinh con bị khó sinh mà chết, theo quy củ, hài tử bị đưa đến Ngự Hà viên, do cung nữ trong Ngự Hà viên không có con cháu nuôi dưỡng.
Mấy ngày nay, mặc dù Sở Hiên một bước không bước vào Ngự Hà viên, nhưng Sở Vũ lại hưng phấn đến mặt đỏ bừng, giống như mình được nhi tử, ba ngày hai bữa chạy vào Ngự Hà viên.
Sở Vũ rất thích hài tử, mấy hài tử nhỏ nhất của Lương đế đều thân với hắn nhất, bởi vì trong ngày thường hắn không làm gì, chỉ thích đi chọc chúng.
Lúc Lý phi vào Ngự Hà viên, vừa vặn thấy Sở Vũ một tay ôm tiểu mao đầu khóc oa oa không ngừng, một tay phe phẩy trống bỏi, mặt đỏ ửng dụ dỗ hài tử này.
Tên của hài tử này là Sở Thịnh, mẫu thân của nó chỉ là một tỳ nữ giặt quần áo trong cung, sau khi chết ngay cả linh vị cũng không có.
Tô Hồng Tụ không khỏi thóa mạ trong đáy lòng lần nữa, Lương đế lão sắc quỷ này, hại người không ít, đáng đời bị người ta cho đội nón xanh.
“Ôm cẩn thận! Cẩn thận kẻo làm ngã hài tử!”
Thấy Sở Vũ tay chân vụng về ôm tiểu mao đầu, chân mày Lý phi cau lại, lên tiếng quát lớn.
Sở Vũ kinh ngạc, quay đầu nhìn thấy mẫu phi của mình đứng ở cửa cung, mặt lại đỏ bừng.
Dáng vẻ hiện giờ của hắn, trên đùi phủ tã, một tay ôm hài tử, một tay khác cầm trống bỏi, đường đường là thất Hoàng tử Đại Lương, nam nhi bảy thước, quả thật cũng đủ lúng túng.
Tô Hồng Tụ mím môi cười, vừa mới đầu thấy Sở Vũ giơ hài tử lên cao như vậy, trong lòng Tô Hồng Tụ cũng cảm thấy [email protected]dyan(lee^qu.donnn) không ổn, chỉ sợ sức Sở Vũ lớn, không cẩn thận làm đau hài tử.
Nhưng dần dần, theo Sở Vũ ba ngày hai bữa chạy đến Ngự Hà viên, Tô Hồng Tụ phát hiện, nam nhân nhìn giống như thô lỗ lỗ mãng này lại thật lòng thích hài tử.
Lúc hắn ôm Sở Thịnh, vĩnh viễn ôm cách một lớp vài tơ lụa mềm mại.
Hơn nữa, hiện giờ quả thật hắn rất biết cách dỗ dành hài tử vui vẻ, cho dù Sở Vũ khóc rống như thế nào, chỉ cần vừa thấy Sở Vũ, hắn nhất định sẽ hé môi, cười khanh khách không ngừng.
Thường xuyên qua lại, tỳ nữ Ngự Hà viên đều coi Sở Vũ thành khách quen, vừa thấy hắn, chỉ biết vội vàng chủ động mở cửa cung ra.
“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần sẽ không làm hắn ngã.”
Sở Vũ vuốt đầu, cực kỳ lúng túng ngồi xuống bên cạnh Tô Hồng Tụ.
Lý phi cũng không để ý đến Sở Vũ, kéo tay Tô Hồng Tụ, dịu dàng nói: “Tụ nhi, gần đây có phải điều dưỡng thân thể khá hơn một chút không? Muốn ăn cái gì? Ta kêu Ngự thiện phòng làm cho ngươi.”
Không biết vì sao, kể từ ngày Tô Hồng Tụ tìm kiếm Sở Dật Đình, hình như đều dùng hết linh lực rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa khôi phục, vì vậy Lý phi vẫn luôn không cảm thấy nàng giống Thục phi như những người khác.
Tô Hồng Tụ nhìn vẻ mặt thân thiết của Lý phi, thầm nghĩ, hình như Lý phi này cũng không đáng sợ như lời Xuân Hoa nói. Tối thiểu nàng ta rất thân thiết với nàng.
Tô Hồng Tụ nào biết, bởi vì Sở Hiên mãi không nạp phi, trong lòng Lý phi gấp muốn chết, cho dù là ai, chỉ cần là nữ nhân, chỉ cần Sở Hiên nguyện ý tiếp nhận, nàng đã sớm thắp hương bái Phật, a di đà Phật.
Thấy Lý phi ân cần với mình như vậy, trong lòng Tô Hồng Tụ không được tự nhiên, mặc dù nàng mất pháp lực, nhưng vẫn còn thuật đọc tâm, Lý phi này, đầy trong đầu đều là nuôi thân thể nàng cho béo tốt, rồi sinh một nhi tử mập mập trắng trẻo cho Sở Hiên.
Quái, quan hệ của nàng và Sở Hiên thành như vậy từ khi nào? Sao chính nàng cũng không biết?